Chương 43

Edit + Beta: Hwan

**********

Nắng sớm xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, tạo thành khung cảnh thản nhiên.

Hàn Yên duỗi duỗi thắt lưng, chậm rãi mở mắt.

Nó nằm ở trên giường thừ người trong chốc lát, sau đó giương mắt nhìn Lưu Vân đang ôm lấy mình ngủ say.

Buổi sáng nào Lưu Vân cũng dậy trễ, buồn cười hơn nữa là, sau khi hắn tỉnh dậy đều là bộ dáng mơ mơ màng màng, bộ dạng ngủ không tỉnh, Hàn Yên cảm thấy Lưu Vân như thế thật đáng yêu, cho nên mặc dù nó tỉnh sớm, nhưng vẫn ở trên giường đợi Lưu Vân tỉnh, nhìn bộ dáng rời giường nhưng vẫn buồn ngủ của hắn.

Hàn Yên lẳng lặng mà nhìn gương mặt Lưu Vân khi ngủ, bỗng nhiên nhớ tới chuyện lúc trước nó cầm chuồn chuồn mà đùa giỡn làm Tiểu Long giận dỗi, nó nhịn không được cười khẽ, nhưng lại sợ Lưu Vân bừng tỉnh, không thể làm gì khác hơn là liều mạng nhịn xuống, đến mức hai gò má nó đỏ bừng.

Thì ra nhịn cười là đau khổ như thế này! Hàn Yên thật vất vả mới ngừng cười cảm thán.

A, ngày đó lúc vừa mới vào phủ Vân Yên, trong dòng suối nhỏ kia hình như có cá, mấy ngày nay một mực đều chú ý tới chuyện của Tiêu Phàm, không có thời gian đi đùa nghịch đám cá này, dù sao Tiểu Long còn không có tỉnh, thừa dịp trong khoảng thời gian này đi trêu đám cá này cũng không sai!

Nghĩ tới đây, Hàn Yên lanh tay lẹ chân mà nhấc tay Lưu Vân đang ôm thắt lưng mình, cẩn thận mà bước xuống giường.

Trong lúc mơ ngủ, Lưu Vân cảm thấy thiên hạ ở trong lòng mình không thấy đâu, không khỏi nhíu mi, theo tiềm thức mà vươn tay sờ sờ.

Thấy thế, Hàn Yên vội vàng nhét tấm chăn bên cạnh vào trong lòng Lưu Vân.

Lưu Vân ôm chăn, cọ cọ vài cái trên đó, có thể cảm thấy khác lạ, mi nhíu chặt, long mi giật giật, tựa hồ có dấu hiệu tỉnh lại.

Hàn Yên không khỏi cấp bách, vội vàng đem mặt mình tiến đến trên mặt hắn, trong lúc cấp bách còn không quên vén tóc ra sau, miễn tóc làm cho Lưu Vân cảm thấy không thoải mái.



Lưu Vân cọ cọ gương mặt nhu nhu nộn nộn của Hàn Yên vài cái, trên môi tràn ra một âm cực nhẹ thoải mãn, hàng mi nhíu chặt cũng giãn ra, đem mặt gối lên chăn ngủ say.

Nhìn Lưu Vân ngây thơ như vậy, một dòng tình cảm khó có thể hình dung tràn ngập tim Hàn Yên, khóe mắt lộ ý cười.

Lúc này Hàn Yên ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi có cảm giác ôn nhu, nho nhã, xuất trần, hoàn toàn không có sự ngây thơ của ngày thường, chỉ là ngẫu nhiên ở trong đôi mắt sáng như nước mùa xuân lộ ra tia hồn nhiên nhè nhẹ.

Hàn Yên khom lưng hôn lên môi Lưu Vân một cái, sau đó im lặng đi ra khỏi phòng.

Nhìn từng đàn cá bơi lội trong khe suối trong suốt, Hàn Yên cảm thấy hưng phấn, không biết sao, từ sau khi Lưu Vân dạy nó cách bắt cá xong, nó đặc biệt thích trêu cá, giống như kiếp trước nợ nó, cho nên đời này nó phải đòi hết nợ.

Hàn Yên chơi đùa quên cả trời đất bên dòng suối, nó chỉ lo chơi đùa đám cá, căn bản không có chú ý tới trong dòng suối nhỏ này có con cua.

Bởi vì Hàn Yên nghịch khe suối, cho nên làm con cua ở dưới tảng đá tức giận.

Người nào mới sang sớm đã phá giấc mộng, con cua nhỏ giơ hai cái càng, phẫn nộ mà từ dưới hòn đá bò ra, chuẩn xác tại đôi bàn tay như ngọc ở dưới nước, hung hăng dùng sức kẹp một cái —

“Oa a a a a!” Cảm thấy trên tay đau xót, Hàn Yên theo phản xạ mà kêu gào thảm thiết, bàn tay ở trong nước vội vàng rút lên.

Khi Hàn Yên nhìn thấy thứ đang kẹp trên tay mình, một con cua đang to mắt trừng mình, nó giật mình sửng sốt, lập tức cảm thấy tủi thân vô cùng, tại sao mỗi khi nó trêu chọc đám cá, đều bị con cua cực kì ghê tởm này khi dễ!

[ bây giờ tôi phân tích nguyên nhân vì sao con cua khi dễ Hàn Yên,

Nguyên nhân thứ nhất: tiểu hồ ly kiếp trước nợ con cua;

Nguyên nhân thứ hai: con cua thế nào cũng sống cùng đàn cá (cộng đồng ở tại trong dòng suối nhỏ), nó không thể nào tha thứ cho người khi dễ đám cá sống cùng này, bởi vì đàn cá này rất ngu, nói cho rõ con cua này cũng không tinh mắt, lựa chọn nơi ở cùng đám này, cho nên bạn nói, con cua có thể nào không khi dễ Hàn Yên đây?

Nguyên nhân thứ ba: tiểu hồ ly rất đáng yêu, không nói con cua muốn khi dễ nó, tôi cũng không nhịn được muốn khi dễ nó, ^0^!



Nguyên nhân thứ bốn: đây là sự thú vị từ một người tác giả là tôi, = = ||| ]

Hàn Yên kêu to thảm thiết làm cho Lưu Vân đang nằm mộng lập tức bừng tỉnh, hắn mở mắt, phát hiện không thấy Hàn Yên, vội vàng xuống giường, chạy về phía có tiếng kêu thảm thiết, hắn lo lắng đến nỗi không sử dụng phép thuật, cứ như vậy dùng chân chạy ra bên ngoài.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lưu Vân thật sự là cười khổ, ôi! Hắn còn tưởng Hàn Yên xảy ra chuyện gì nguy hiểm, ai biết được khi hắn chân trần chạy tới nhìn thấy Hàn Yên cùng con cua đang ‘liếc mắt đưa tình’, Lưu Vật thật sự không biết mình nên phản ứng thế nào.

Con cua nhỏ thật ra rất thông mình, vừa nhìn thấy Lưu Vân, lập tức buông càng ra, rơi vào trong nước, chạy trốn!

Lưu Vân ngồi xuống bên cạnh Hàn Yên, kéo qua ngón tay bị thương của nó, thay nó duyện đi vết máu.

“Hôm nay làm sao lại để con cua làm cho khóc?”Lưu Vân buồn cười hỏi.

“Cái gì?”

“Thật là, mỗi lần đều thua, em tốt xấu mạnh hơn bọn nó nhiều, sao không đánh lại chứ……”

Hàn Yên mếu máo, “Nói như thế nào đây, em cũng có tự tôn?”

“May mà em còn nhớ em có tự tôn, nếu em có tự giác này, sẽ không bị con cua khi dễ nữa rồi!” Lưu Vân lắc đầu thở dài.

“Đó là — đó là con cua thối này khi thiên sợ ác, sao không thấy bọn nó cắn anh?” Hàn Yên bất mãn nói.

Lưu Vân nhìn lên tời trợn trắng mắt, không biết phải nói gì.

Hàn Yên tựa vào trên người Lưu Vân, có chút oán hận nói: “Con cua thối này, đợi tao bắt được mày lên, nướng ăn! Hừ!”

Lưu Vân bật cười, nhẹ nhàng mà lau mồ hôi trên trán nó, sủng nịch nói: “Đừng giận!”