Edit + Beta: Hwan
**********
Mạc Duy vuốt mái tóc đen của Tiêu Phàm, giọng khàn khàn nói: “Ta vẫn luôn khát vọng được gặp lại ngươi một lần, cho dù là quỷ hồn cũng được, ta muốn nói cho ngươi biết tâm ý của ta — ta cũng thích ngươi, yêu ngươi.”
Tiêu Phàm không có trả lời, chôn đầu vào thật sâu trong ngực Mạc Duy, thân thể không ngừng run rẩy, khóe mắt chảy ra nước mắt vui mừng làm thấm ướt áo ngoài của Mạc Duy.
“Tại sao ngươi không nói cho ta biết tâm ý của ngươi?”
“Ta không biết cảm giác của ngươi đối với ta là gì, ta sợ ta nói ra sẽ hù dọa ngươi chạy mất, như vậy ngay cả thấy ngươi ta cũng không thể nào thấy được.”Tiêu Phàm rầu rĩ nói.
Mạc Duy trầm mặc, một lúc sau y mới nói: “Ta thật sự cảm ơn trời cao, làm cho ta có thể ôm ngươi!”
“Chúng ta không phải là nên cảm ơn Lưu Vân bọn họ sao? Nếu không ta cũng sẽ không biết ngươi — biết ngươi thích ta, trong lòng ta thật sự vui vẻ.”
“Nói cũng đúng, ta cuối cùng cũng cảm thấy họ không phải là loại người như thế.”
“Ừ.”
Mạc Duy buông Tiêu Phàm ra, lau nước mắt cho hắn, “Sau này ngươi đến ở cùng ta đi, như vậy chúng ta có thể ở cùng nhau rồi.”
Trong mắt Tiêu Phàm hiện lên mừng rỡ, nhưng lập tức ảm đạm, hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi giầy, không rên một tiếng.
“Ngươi không muốn?” Trọng giọng của Mạc Duy mang theo tia khó hiểu cùng thất vọng.
Tiêu Phàm lắc đầu, hắn nhỏ giọng nói: “Ta không thể rời đi nơi này.”
“Tại sao?”
Tiêu Phàm không lên tiếng.
“Không thể nói cho ta biết nguyên nhân sao?”Mạc Duy mềm giọng hỏi.
Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn y, môi giật giật, một tia đau thương mờ nhạt hiện lên trong mắt, không thể nói cho y biết chân tướng, y vui vẻ như vậy, ta có thể nào —
Nghĩ tới đây, hắn thở dài một hơi, nói: “Ta chết ở chỗ này, không thể rời đi nơi này lâu lắm.”
“Thì ra là như thế!” Mạc Duy thở dài một hơi, “Nếu như vậy, ta sẽ đến đây, có được hay không?”
“Chuyện này ta không quyết định được, phủ này đã là của Lưu Vân bọn họ rồi.”
“Đúng nhỉ! Chúng ta đi hỏi bọn họ đi, ta nghĩ bọn họ nhất định sẽ đáp ứng.”Sắc mặt Mạc Duy vui mừng nói.
“Ừ.”
Vì vậy Mạc Duy kích động lôi kéo Tiêu Phàm chạy tới đại sảnh tìm Lưu Vân bọn họ.
Lưu Vân và Hàn Yên đang nói về chuyện của bọn Mạc Duy, thì thấy Tiêu Phàm bị Mạc Duy kéo vào phòng.
“Có việc?”Lưu Vân hỏi.
Mạc Duy do dự một chút, mới nói: “Ta nghĩ muốn lại đây ở cùng Tiêu Phàm, không biết có thể hay không?”
Lưu Vân gật đầu, “Không thành vấn đề.”
Mạc Duy vui mừng khôn xiết, “Cám ơn các ngươi! Ta đây đi về mang đồ vật lại đây!”
Nói xong, Mạc Duy không thể chờ đợi kịp mà lôi kéo Tiêu Phàm chạy đi.
“Chờ một chút!”Lưu Vân gọi y lại.
“Có chuyện gì?”Mạc Duy có chút bất an hỏi.
Lưu Vân cười cười, nói với Tiêu Phàm: “Ngươi lại đây một chút.”
Đối với hành động của Lưu Vân, Hàn Yên có chút khó hiểu, nó hỏi Lưu Vân: “Ngươi muốn làm gì?”
Lưu Vân thần bí mà cười, “Em đoán?”
Hàn Yên đang muốn nói cái gì, lúc này Tiêu Phàm không hiểu gì hết đã đi đến trước mặt bọn họ.
Tiêu Phàm còn không có mở miệng, Lưu Vân niệm một chú ngữ, một tia ánh sáng nhu hòa bao quanh Tiêu Phàm rồi từ từ đi vào thân thể.
Mạc Duy đứng ở bên cạnh nhìn thấy không khỏi hét lên kinh hãi: “Ngươi làm gì?”
Tiêu Phàm ngốc lăng mà nhìn tia sáng màu trắng không có vào cơ thể chính mình, hắn đang tính mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên thấy trái tim ấm áp, sự ấm áp tiếp theo bắt đầu từ trái tim lan dần khắp cơ thể, đột nhiên hắn nghĩ tới gì đó, vươn tay sờ mặt mình.
Ấm! Ấm! Thật sự ấm áp! Da thịt của mình vẫn luôn lạnh như băng thật sự ấm áp? Tiêu Phàm kinh ngạc một lần nữa vuốt ve mặt mình, kinh ngạc đến ngay cả một chữ cũng nói không nên lời.
Thấy hắn như vậy, Mạc Duy kéo lấy bàn tay đang vuốt ve mặt mình của Tiêu Phàm, lo lắng vạn phần hỏi: “Ngươi sao vậy?”
Vừa mới nói một câu, Mạc Duy cảm thấy có chút không thích hợp, nhất thời không nghĩ ra là cái gì, một lát sau, y mới ý thức được tay Tiêu Phàm vẫn luôn lạnh như băng lại có độ ấm, y không khỏi kinh hỉ vạn phần hỏi Lưu Vân: “Ngươi biến hắn trở lại thành người?”
Lưu Vân lắc đầu, “Không phải, ta chỉ làm cho nhiệt độ cơ thể hắn cao lên và có thể chạm đồ vật thôi, nếu muốn hắn trở lại làm người, Diêm Vương phải bỏ quỷ tịch của hắn mới được.”
Nghe vậy, trong mắt Tiêu Phàm cùng Mạc Duy hiện lên một tia thất vọng, một lúc sau, Tiêu Phàm mới chân thành nói: “Cảm ơn ngươi, có thể được như vậy ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi, ta — ta thật sự không biết nên cảm ơn các ngươi như thế nào nữa!”
“Đúng vậy, nếu không có các ngươi, chúng ta — “Mạc Duy kích động đến không biết nói cái gì.
Lưu Vân cười cười, “Nhấc tay chi lao mà thôi, Mạc Duy không phải là muốn mang đồ vật tới đây sao? Nếu không đi, hôm nay không thể mang hết đến đây rồi.”
“Đúng vậy.” Lúc này Tiêu Phàm cùng Mạc Duy mới nhớ tới bọn họ muốn đi làm gì, bọn họ lại lần nữa cảm ơn Lưu Vân, rồi rời khỏi phủ Vân Yên.
Hàn Yên dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lưu Vân: “Tiểu Long, em cảm thấy anh thật lợi hại!”
Lâu lắm chưa nghe thấy nó gọi mình là Tiểu Long, Lưu Vân phản ứng không kịp, sợ run một hồi, hắn mới đắc ý dào dạt nói: “Đương nhiên!”
Nhìn Lưu Vân vui vẻ như vậy, nguyên bản Hàn Yên đối với hắn yêu say đắm sâu đậm nay lại cảm thấy tình yêu tràn đầy trong tim, nó nhịn không được nhào vào trong lòng Lưu Vân, kêu to: “Tiểu Long! Tiểu Long! Tiểu Long…”
Lưu Vân thất thần, bị nó làm ngã xuống sàn, ót bị đập đau, hắn cười khanh khách nằm ôm lấy Hàn Yên đang kích động đến đỏ bừng hai má, cười hỏi: “Em sao vậy?”
Hàn Yên ở trong lòng hắn cọ xát rồi cọ xát, “Em cảm thấy em càng ngày càng thích anh rồi!”
Lưu Vân bật cười, “Ta cũng vậy.!”
Hai ngươi lẳng lặng mà ôm nhau nằm trên mặt đất, một lúc sau, Lưu Vân không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên cười rộ lên.
Hàn Yên khó hiểu hỏi: “Anh cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ là nghĩ đến sau này trong phủ nhiều hơn hai người, chúng ta có thể lười biếng mà thôi.”
“Lười biếng?”
“Đúng vậy, phủ lớn như vây, lại có nhiều hơn hai người, chúng ta không phải dễ dàng lười sao?”
“Tiểu Long, anh thật xấu xa đó!” Hàn Yên nằm trong lòng Lưu Vân hôn nhẹ lên môi hắn.
Lưu Vân hôn lại một chút, khẽ cười nói: “Cho dù ta có xấu xa đến thế nào, em cũng vẫn thích ta!”