Chương 37

Edit + Beta: Hwan

************

Mạc Duy đứng ở dưới bậc thang, ngẩn đầu nhìn lên phủ Vân Yên bị bao phủ bởi ánh nắng chiều, trong mắt sáng ngời hiện lên một tia đau sót.

Y yên lặng đứng trong chốc lát, xoay người đang muốn rời đi, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh mở cửa, thân thể y chấn động, nơi này không phải đã hoang vắng bốn năm rồi sao, hơn nữa còn có lời đồn có quỷ, hẳn là sẽ không có ai đến, chẳng lẽ là…

Mạc Duy đột nhiên quay đầu, sau đó y thất vọng, không phải hắn, không phải hắn…

Mình thật khờ, hắn chết cũng đã bốn năm rồi, đại khái bây giờ cũng đã đầu thai, sao còn ở chỗ này chứ?

Mạc Duy lắc đầu, giương mắt nhìn về phía người đi ra, vừa nhìn thấy, y thất thần.

Đứng trước mặt y là hai thiếu niên tuấn mỹ đến không thể tin, ánh mặt trời chiếu lên người họ, có một loại cảm giác mông lung, làm cho bọn họ huyền ảo, làm cho người ta như thấy được tiên nhân trên Cửu Trùng Thiên.

Mạc Duy ngốc trong chốc lát, mới ý thức được mình thất thố, y vội vàng thu hồi ánh mắt của mình, chần chờ hỏi: “Các ngươi là?”

“Chúng ta ở nơi này.”Lưu Vân ngắn gọn nói.

“Các ngươi ở nơi này?”Mạc Duy kinh ngạc, “Không phải nơi này không có ai ở sao?”

“Vốn là như vậy, nhưng chúng ta mới mua lại nơi này.”

“Ồ.” Mạc Duy một lúc lâu mới gật đầu, nơi này đã có người ở, như vậy sau này chính mình không thể tùy tiện đi vào.

Hàn Yên thấy Mạc Duy ngây ngốc không biết đang suy nghĩ cái gì, vì vậy nó hỏi: “Ngươi tới nơi này có việc gì không?”

“Không có, chỉ là thuận đường đi ngang qua ghé xem thôi.”Mạc Duy vội vàng nói.

“Thật sự?” Hàn Yên một bộ hoài nghi hỏi.

Thuận đường? Hắc! Rõ ràng chính là lấy cớ, nếu đường về nhà ngươi ở bên này, như thế nào không thấy ngươi đi qua mấy ngày này? Người này cùng Tiêu Phàm nhất định là có cảm tình. Hàn Yên trong lòng thầm nghĩ.

Ngữ khí của Hàn Yên làm Mạc Duy có chút xấu hổ, y vội nói: “Ta biết trong phủ Vân Yên có — có một tường hoa Nguyệt Sắc, nghĩ đến xem — xem một chút mà thôi.”

Lưu Vân thấy Hàn Yên mới hỏi mà đã làm cho Mạc Duy xấu hổ như vây, vì vậy liền âm thầm niết tay nó một chút, ý bảo nó không nên hù dọa làm Mạc Duy chạy trốn.

Hàn Yên đáng yêu mà le lưỡi, không hề lên tiếng.

Lưu Vân nói: “Em ấy nói chuyện là như thế, ngươi không nên để ý.”

Mạc Duy vội vàng khoát khoát tay, “Sẽ không, sẽ không.”

“Còn không có thỉnh giáo đại danh của công tử?”

“Ta gọi là Mạc Duy, vốn là giúp người…”

Mạc Duy còn chưa nói hết, Hàn Yên đã xen vào: “Ngươi là giúp người xem bệnh.”

Mạc Duy sửng sốt, “Đúng vậy — A, ta là thay người xem bệnh, các ngươi sao lại– biết đến?”

Chính mình chưa từng gặp qua hai vị thiếu niên này, bọn họ sao lại biết mình là ai? Chuyện này rất kì quái?

Lưu Vân thoáng nhìn qua Hàn Yên mà cảnh cáo, Hàn Yên không có ý tứ mà trả lại nụ cười, nắm lấy tay áo mà dán sát vào hắn, không dám lại tùy tiện nói chuyện.

Lưu Vân đối với Mạc Duy nói: “Là như thế này, chúng ta hôm trước đi qua Y quán của ngươi, nhìn thấy ngươi xem bệnh, cho nên biết ngươi là đại phu.”

“Thì ra là thế!”Mạc Duy lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

Hàn Yên trong lòng cười trộm, nhìn không ra bản lĩnh nói xạo của Tiểu Vân cũng cao a! Hì hì!

“Ta nghe nói nơi này có quỷ, các ngươi không sợ sao?”Mạc Duy kỳ quái hỏi.



“Chúng ta không sợ, chẳng lẽ ngươi sợ?”

Mạc Duy cười khổ, thấp giọng nói: “Nếu quỷ đó là hắn, ta không sợ, khi ta nghe nói nơi này có quỷ, ta đã mong chờ quỷ đó là hắn, đáng tiếc ta tới đây nhiều lần như vậy, nhưng lại một lần cũng không có nhìn thấy.”

Giật mình trong chốc lát, Mạc Duy mới ý thức được chính mình đem tâm sự giấu trong đấy lòng nói cho hai thiếu niên xa lạ, hắn không khỏi cảm thấy quẫn bách, đỏ mặt nói: “Thật sự là không có ý tứ, đối với các ngươi nói một ít chuyện kì quái.”

Lưu Vân ôn nhu cười, “Không có việc gì.”

“Đúng vậy, nếu ngươi có tâm sự gì, không ngại đối với chúng ta nói, chúng ta sẽ làm tốt người lắng nghe.” Hàn Yên cũng cười nói.

Nếu một người xa lạ đã nói với mình như vậy, Mạc Duy sẽ nghĩ đầu hắn co vấn đề, nhưng là đồng dạng lời nói được nói ra từ trong miệng Lưu Vân cùng Hàn Yên, Mạc Duy cảm thấy bọn họ là thật tâm quan tâm tới mình, cảm giác thấy bọn họ thật sự nguyện ý nghe!

“Cám ơn các ngươi!”Mạc Duy thật tình nói, “Ta lần đầu tiên nhìn thấy người như các ngươi!”

“Chúng ta là người tốt hay là người xấu?”Hàn Yên tò mò hỏi.

“Đương nhiên tốt a!”Mạc Duy cười nói, hắn cảm thấy thiếu niên hồn nhiên này rất đáng yêu, rất dễ dàng làm cho người ta muốn thân cận.

“Nếu ngươi không ngại, chúng ta ngồi xuống nói chuyện?”Lưu Vân nói.

“Cũng tốt!”

Vì vậy ba người tại bậc thang ngồi xuống.

“Ngươi mới vừa rồi nói ‘hắn’ có phải ý chỉ là Tiêu Phàm hay không?”Hàn Yên hỏi.

“Các ngươi biết hắn?”Mạc Duy kinh ngạc.

“Chúng ta mua phủ này, tự nhiên phải biết chuyện nên biết.”Lưu Vân nói.

“Nói cũng phải, những người đó đều là miệng rộng.”Mạc Duy nói.

“Có phải ngươi thích Tiêu Phàm hay không?”Hàn Yên rất trực tiếp hỏi.

Mặt Mạc Duy đỏ lên, cúi thấp đầu xuống, hắn trong lòng nói: đúng vậy, ta thích hắn, nhưng ta tại sau khi hắn chết mới biết được, biết cảm giác này gọi là thích, gọi là yêu, nếu mình có thể cho hắn biết mình cũng thích hắn, có lẽ hắn sẽ…

Thấy Mạc Duy trầm mặc không nói, Hàn Yên có chút lo lắng hỏi: “Ta hỏi như vậy rất kì quái, có phải hay không?”

Mạc Duy lắc đầu, không biết sao, hai vị thiếu niên trước mắt này làm cho hắn buông lỏng cảnh giác, làm cho hắn không tự giác mà nghĩ muốn đối với bọn họ nói ra tâm sự của mình, nói ra bản thân không kịp nói chữ yêu, đây thật sự là cảm giác kì quái, chính mình lại cảm thấy bọn họ sẽ không bởi vì mình thích nam tử mà xem thường mình, bọn họ như bằng hữu thân thuộc, làm cho mình buông lỏng, cảm thấy thân thiết vô cùng.

Hàn Yên còn muốn hỏi, Lưu Vân hướng nó nháy mắt, Hàn Yên cảm thấy kinh ngạc, không rõ ý tứ của hắn.

Lưu Vân chỉ chỉ Mạc Duy, Hàn Yên nghi hoặc mà quay đầu, nhìn thấy Mạc Duy nâng má chìm đắm trong suy nghĩ của mình, bỗng nhiên thấy trên mặt y nộ ra ý cười, mặt cũng đỏ lên.

Hàn Yên dùng ánh mắt hỏi Lưu Vân: y sao vậy?

Lưu Vân cầm tay nó, tại lòng bàn tay nó viết: y đang suy nghĩ về Tiêu Phàm, chờ một lát rồi nói.

Nói? Nói cái gì? Hàn Yên không rõ, đang muốn hỏi rõ ràng, lúc này Mạc Duy chậm rãi mở miệng.

Yên đáng yêu mà le lưỡi, không hề lên tiếng.

Lưu Vân nói: “Nó nói chuyện là như thế, ngươi không nên để ý.”

Mạc Duy vội vàng khoát khoát tay, “Sẽ không, sẽ không.”

“Còn không có thỉnh giáo đại danh của công tử?”

“Ta gọi là Mạc Duy, vốn là giúp người…”

Mạc Duy còn chưa nói hết, Hàn Yên đã xen vào: “Ngươi là giúp người xem bệnh.”



Mạc Duy sửng sốt, “Đúng vậy — A, ta là thay người xem bệnh, các ngươi như thế nào — biết đến?”

Chính mình chưa từng gặp qua hai vị thiếu niên này, Bọn họ như thế nào biết mình là ai? Chuyện này rất kì quái?

Lưu Vân thoáng nhìn qua Hàn Yên mà cảnh cáo, Hàn Yên không có ý tứ mà trả lại nụ cười, nắm lấy tay áo mà dán sát vào hắn, không dám lại tùy tiện nói chuyện.

Lưu Vân đối với Mạc Duy nói: “Là như thế này, chúng ta hôm trước đi qua Y quán của ngươi, nhìn thấy ngươi xem bệnh, cho nên biết ngươi là đại phu.”

“Thì ra là thế!”Mạc Duy lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

Hàn Yên trong lòng cười trộm, nhìn không ra bản lĩnh nói xạo của Tiểu Vân cũng cao a! Hì hì!

“Ta nghe nói nơi này có quỷ, các ngươi không sợ sao?”Mạc Duy kỳ quái hỏi.

“Chúng ta không sợ, chẳng lẽ ngươi sợ?”

Mạc Duy cười khổ, thấp giọng nói: “Nếu quỷ đó là y, ta không sợ, khi ta nghe nói nơi này có quỷ, ta đã mong chờ quỷ đó là y, đáng tiếc ta tới đây nhiều lần như vậy, nhưng lại một lần cũng không có nhìn thấy.”

Giật mình trong chốc lát, Mạc Duy mới ý thức được chính mình đem tâm sự giấu trong đấy lòng nói cho hai thiếu niên xa lạ, hắn không khỏi cảm thấy quẫn bách, đỏ mặt nói: “Thật sự là không có ý tứ, đối với các ngươi nói một ít chuyện kì quái.”

Lưu Vân ôn nhu cười, “Không có việc gì.”

“Đúng vậy, nếu ngươi có tâm sự gì, không ngại đối với chúng ta nói, chúng ta sẽ làm tốt người lắng nghe.”Hàn Yên cũng cười nói.

Nếu một người xa lạ đã nói với mình như vậy, Mạc Duy sẽ nghĩ đầu hắn co vấn đề, nhưng là đồng dạng lời nói được nói ra từ trong miệng Lưu Vân cùng Hàn Yên, Mạc Duy cảm thấy bọn họ là thật tâm quan tâm tới mình, cảm giác thấy bọn họ thật sự nguyện ý nghe!

“Cám ơn các ngươi!”Mạc Duy thật tình nói, “Ta lần đầu tiên nhìn thấy người như các ngươi!” (╮( ̄▽ ̄“)╭ chúng nó có phải là người đâu)

“Chúng ta là người tốt hay là người xấu?”Hàn Yên tò mò hỏi.

“Đương nhiên tốt a!”Mạc Duy cười nói, hắn cảm thấy thiếu niên hồn nhiên này rất đáng yêu, rất dễ dàng làm cho người ta muốn thân cận.

“Nếu ngươi không ngại, chúng ta ngồi xuống nói chuyện?”Lưu Vân nói.

“Cũng tốt!”

Vì vậy ba người tại bậc thang ngồi xuống.

“Ngươi mới vừa rồi nói ‘y’ có phải ý chỉ là Tiêu Phàm hay không?”Hàn Yên hỏi.

“Các ngươi biết y?”Mạc Duy kinh ngạc.

“Chúng ta mua phủ này, tự nhiên phải biết chuyện nên biết.”Lưu Vân nói.

“Nói cũng phải, những người đó đều là miệng rộng.”Mạc Duy nói.

“Có phải ngươi thích Tiêu Phàm hay không?”Hàn khói rất trực tiếp hỏi. (đỡ trán, em nó trực tiếp quá)

Mặt Mạc Duy đỏ lên, cúi thấp đầu xuống, hắn trong lòng nói: đúng vậy, ta thích y, nhưng ta tại sau khi y chết mới biết được, biết cảm giác này gọi là thích, gọi là yêu, nếu mình có thể cho y biết mình cũng thích y, có lẽ y sẽ…

Thấy Mạc Duy trầm mặc không nói, Hàn Yên có chút lo lắng hỏi: “Ta hỏi như vậy rất kì quái, có phải hay không?”

Mạc Duy lắc đầu, không biết sao, hai vị thiếu niên trước mắt này làm cho hắn buông lỏng cảnh giác, làm cho hắn không tự giác mà nghĩ muốn đối với bọn họ nói ra tâm sự của mình, nói ra bản thân không kịp nói chữ yêu, đây thật sự là cảm giác kì quái, chính mình lại cảm thấy bọn họ sẽ không bởi vì mình thích nam tử mà xem thường mình, bọn họ như bằng hữu thân thuộc, làm cho mình buông lỏng, cảm thấy thân thiết vô cùng.

Hàn Yên còn muốn hỏi, Lưu Vân hướng nó nháy mắt, Hàn Yên cảm thấy kinh ngạc, không rõ ý tứ của hắn.

Lưu Vân chỉ chỉ Mạc Duy, Hàn Yên nghi hoặc mà quay đầu, nhìn thấy Mạc Duy nâng má chìm đắm trong suy nghĩ của mình, bỗng nhiên thấy trên mặt hán nộ ra ý cười, mặt cũng đỏ lên.

Hàn Yên dùng ánh mắt hỏi Lưu Vân: hắn như thế nào rồi?

Lưu Vân cầm tay nó, tại lòng bàn tay nó viết: hắn đang suy nghĩ về Tiêu Phàm, chờ một lát rồi nói.

Nói? Nói cái gì? Hàn Yên không rõ, đang muốn hỏi rõ ràng, lúc này Mạc Duy chậm rãi mở miệng.