Chương 43: Giúp cô liếʍ (H)

Cô khóc lóc đẩy vai hắn: "Đi ra ngoài... Ôi. "

Thẩm Từ nằm sấp trên cổ cô, một tay cũng không rời khỏi bộ ngực của cô, hắn xoa tới xoa lui, gạt núʍ ѵú đứng thẳng của cô, một bên liếʍ cổ cô.

"Tri Ôn, trên người em thơm quá, thật thoải mái, phía dưới đều cắn anh, thật chặt."

Phản ứng xấu hổ của thân thể làm cho cô không dám giãy dụa, cắn răng trong cổ họng đã có thanh âm khóc lóc khàn khàn.

"Đi ra ngoài..." Thẩm Từ cúi đầu trìu mến nhìn cô, "Em không thích anh đối xử với em như vậy sao? "

Cô liên tục lắc đầu.

"Vậy anh sẽ động đậy, để cho anh chôn trong này một lát được không, em cứ ngủ, anh sẽ ở phía dưới em vào cắm, nhưng anh sẽ không chuyển động."

"Ô..."

Thẩm Từ xoay người lại, dời trọng lượng từ trên người cô ra, vỗ lưng cô nhẹ nhàng an ủi.

"Ngủ đi, Tri Ôn, anh yêu em rất nhiều."

Giống như là lần đầu tiên được thử kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙©, bên trong dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ chặn một bụng cô lại, côn ŧᏂịŧ đứng thẳng bị ngâm trong dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp, làm cho hắn không thể buông tay, hắn đâm vào trong càng tàn nhẫn, một bên cọ cọ cô, trấn an cô ngủ.

Đã là 5 giờ sáng, cô mệt mỏi nhắm mắt lại liền không mở ra được nữa, cô nhịn không được một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhưng cảm giác mệt mỏi lại dâng lên.

Chờ cô tỉnh lại lần nữa, đã không biết là mấy giờ, đồ vật phía dưới cũng không còn, tóc cô truyền đến hương vị thơm ngát, toàn bộ thân thể được bọc trong chăn ấm áp.

Cô đã được tắm rửa, nhìn thời tiết bên ngoài, theo cô tính toán hẳn là khoảng 1 giờ chiều.

Thắt lưng vẫn đặt bên cạnh tay cô, nghe thấy tiếng động cô liền mở cửa ra, vội vàng nắm lấy thắt lưng lạnh lẽo.

Nhìn thấy phản ứng cảnh giác của cô, hắn cũng chỉ cười, còn cố ý đem thắt lưng kia đặt ở bên cạnh cô, chỉ là vì để cho cô không còn sợ hãi với mình như vậy.

"Anh muốn làm gì..." Hắn đi tới bên người cô, bàn tay to ấm áp xuyên qua chăn vuốt ve làn da mềm mại của cô.

"Mặc quần áo cho em, rồi ôm em xuống ăn cơm."

"Tôi không cần anh giúp tôi! Ra ngoài đi! "

Cô đỏ mắt dường như sắp bị dồn vào đường cùng.

Thẩm Từ cầm thắt lưng của cô dựa vào khí lực của cô, không có khả năng phản kháng.

Rồi chỉ thấy hắn cười, "Anh cảm thấy, em hẳn là nên ngoan ngoãn nghe lời anh. "

Trong phút chốc nghĩ rằng hắn đã khôi phục lại trí nhớ, nhưng nhìn thấy hắn cúi đầu hôn lên môi cô, giọng điệu làm nũng hỏi, "Được không? "

Lại là chiếc váy trắng tinh, chẳng qua so với việc cô mặc nội y, vẫn là hắn tự tay mặc vào cho cô.

Thẩm Từ không tốn chút sức nào ôm lấy cô, nâng mông cô, bước chân vững vàng ôm cô

Xuống lầu, đặt cô lên tủ bếp, tủ gốm sứ lạnh lẽo, cô trốn tránh muốn nhảy xuống, kết quả đùi đau nhức khiến cô ép ra nước mắt.

Thẩm Từ cầm lấy mì với trứng gà để ở một bên, cười với cô, "Không biết có phù hợp với khẩu vị của em không, anh cảm thấy Tri Ôn hẳn là thích ăn. "

Góc độ này cùng chiều cao của hắn vừa vặn có thể nhìn thẳng tầm mắt cô, thậm chí cô còn cao hơn hắn một chút, một tay hắn nắm thắt lưng cô, chống lên mặt bàn, cô mở miệng tiếp nhận cơm hắn đút.

Sau khi ăn xong, lại là một cái bánh bao kẹp thịt, hiện tại cô không thích ăn mấy thứ này, nhưng vẫn không ngừng hoài niệm tài nấu nướng của hắn.

Thẩm Từ bỗng nhiên tách đùi cô ra, chậm rãi cúi đầu, dây qυầи ɭóŧ giữa hông bị hắn nhẹ nhàng kéo xuống, toàn bộ qυầи ɭóŧ đều thoát ly trong tay hắn, váy cô bị xốc lên, toàn bộ khuôn mặt hắn chôn ở chỗ riêng tư của cô.

"Không cần! "

Cô muốn kẹp chặt hai chân, nhưng ngược lại, lại kẹp lấy đầu hắn, đầu lưỡi ấm áp liếʍ qua âʍ ѵậŧ nho nhỏ, hắn há mồm cắn nhẹ, trong phút chốc cả người cô theo đó mà sụp đổ, toàn thân cô run rẩy, dâʍ ŧᏂủy̠ ở huyệt khẩu cuồn cuộn chảy xuống.

"Ô! "

Thi Tri Ôn ngửa đầu kêu lên, một cỗ du͙© vọиɠ không khống chế được mà trào ra, Thẩm Từ tách đùi cô ra, đầu lưỡi linh hoạt đã chui vào huyệt khẩu của cô, đem dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra bên ngoài không ngừng liếʍ vào trong miệng mình.

Thật cẩn thận hôn lên môi âʍ ɦộ sưng đỏ của cô, đầu lưỡi mở hai bên thịt mềm ra chui vào trong, đầu lưỡi ấm áp cọ cọ hai bên thịt, cảm giác được sự ngứa ngáy, dâʍ ŧᏂủy̠ càng ngày càng nhiều, thắt lưng trong tay cô cũng thể không nắm chặt, phảng phất toàn thân mất đi khí lực.

"A... Không, đừng, đừng liếʍ. "

Đùi bị hắn khống chế, đầu lưỡi xâm nhập làm cho tiểu huyệt cô run rẩy, hắn lại đem dâʍ ŧᏂủy̠ của cô liếʍ lại liếʍ, có thể nghe được tiếng nước ùng ục dưới thân, còn có tiếng hắn nuốt.

Thẩm Từ ngẩng đầu lên, trên cằm đều dính dâʍ ŧᏂủy̠ của cô, cười thỏa mãn, "Tri Ôn cũng rất thoải mái, đúng không? Lúc tắm cho em anh liền muốn liếʍ em như vậy, bất quá anh càng muốn nhìn thấy phản ứng của em, em quả nhiên không làm anh thất vọng. "

Toàn bộ cơ thể cô đã hoàn toàn vô lực. Cô nghiêng người trên tủ, dựa vào vách tường phía sau, giương môi thở dốc, hai má đỏ bừng quyến rũ không thôi, trong mắt phảng phất như có sương mù mông lung làm mắt cô không thể nhìn rõ, cô hấp dẫn giống như một tiểu yêu tinh.

"Ô..."

Thẩm Từ thú tính bộc phát, cúi đầu bao lấy toàn bộ tiểu huyệt không một sợi lông của cô, động tác của hắn càng thêm dùng sức, đầu lưỡi tiến công môi âʍ ɦộ, thỉnh thoảng cắn hai cái lên âʍ ѵậŧ, dâʍ ŧᏂủy̠ giống như là hồng thủy trào ra, thế nào cũng không khống chế được.

"A... Không cần, tôi không cần ô ô buông tha cho tôi, ah! "

Hai tay cô vô lực cởi thắt lưng ra, bánh bao kẹp thịt bên cạnh cũng bị cô đẩy xuống mặt đất, bắt lấy mái tóc đen dày đặc của hắn thét chói tai, đầu lưỡi linh hoạt giống như ngón tay, hắn vừa liếʍ vừa cắn, toàn bộ tiểu huyệt ngứa ngáy vô cùng, răng hắn cắn lên âʍ ѵậŧ của cô, toàn bộ lý trí cô hoàn toàn sụp đổ.

"Ah! Cứu mạng a, buông tha cho tôi, không được... Tôi không thể! "

Tay cô càng dùng sức, thét chói tai cuộn tròn ngón chân, trong cao trào phun ra rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, rồi văng lên mặt và miệng hắn.

Thẩm Từ hôn môi âʍ ɦộ của cô đem dâʍ ŧᏂủy̠ nuốt vào bụng, đầu lưỡi ấm áp cọ cọ thịt mềm bên trong.

"Không... Ô không cần, buông tha tôi, buông tha tôi a. ”