Chương 44: Tuyệt đối chung tâm (phiên ngoại)04

Anh Thiên Ngạo bị mọi người nài nỉ, không thể làm gì khác hơn là ăn thử một miếng.

“Mùi vị cũng tạm.” Anh Thiên Ngạo nói.

Hắn không có hứng thú đi nghiên cứu mấy loại bánh ngọt, chỉ cần ăn được là ăn, còn mùi vị, cũng không phải ngọt sắc như hắn đã nghĩ, có thể nói rất vừa miệng.

Lúc này Trình Dực Hạo mới thở phào nhẹ nhõm, may mà đại ca đã đồng ý ăn, không nói ghét là được rồi, thế là hắn hài lòng tới chỗ Anh Húc Kì đã giữ cho ngồi xuống.

Chắc do cảm nhận được thành ý của Trình Dực Hạo, sắc mặt Anh Thiên Ngạo không khó coi như trước nữa.

“Anh Dực Hạo, nghe nói chuyện làm ăn ở tiệm rất tốt?” Anh Lạc Ngưng hỏi.

Nghe Kì Kì nói ở tiệm có thêm rất nhiều loại bánh mới, nên cậu cực kỳ muốn tới xem, nhưng Anh Mị Sí nói tới chờ hắn rảnh rỗi sẽ đi cùng cậu, không cho cậu đi một mình.

“Cũng tạm được, hình như cậu cũng rất thích đồ ngọt nhỉ? Lần sau đến tiệm, anh bảo đầu bếp chuẩn bị riêng cho vài loại.” Trình Dực Hạo nói.

“Em cũng muốn đi a...” Mộc Tín Xa nói. Tuy y không phải rất thích đồ ngọt, nhưng cùng Anh Dạ Mạc tới chỗ đó hẹn hò cũng được a?

“Anh muốn ăn? Hai ngày nữa em dẫn anh đi.” Anh Dạ Mạc nói.

Anh Lạc Ngưng không phục trừng Anh Mị Sí, đáng ghét, cậu muốn tự mình đi!

“Lạc Ngưng ngoan, Nhị ca nhất định sẽ dẫn em đi.” Gần đây hắn rất bận rộn, đại ca không dằn vặt hắn thì sẽ khó chịu, một đống việc vặt vãnh cũng sai hắn đi xử lý, hắn cũng rất muốn mang bảo bối Lạc Ngưng ra ngoài a...

“Tam ca, em có thể dẫn anh đi a.” Anh Húc Kì nói. Cũng không phải quá xa, Tam ca không biết lái xe nên thấy hơi phiền toái, nhưng cậu biết lái xe a!

Cậu cùng Trình Dực Hạo đã chuyển là ngoài ở, bởi vì từ cửa tiệm cách trong nhà một khoảng, cân nhắc tính toán cho việc đi lại nên mua nhà ở ngoài.

“Tam ca... Chúng ta có thể cùng đi...” Anh Dạ Mạc nói. Hắn không biết Tam ca cũng muốn đi, nếu biết thì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể dẫn cậu đi, giờ đã muốn dẫn Mộc Tín Xa đi, đương nhiên cũng có thể thuận tiện chở thêm cậu.

Mọi chuyện đều được quyết định, chỉ có một mình Anh Mị Sí bị gạt bỏ ở ra ngoài.

Hắn oan ức ở bên cạnh vẽ vòng tròn, cử chỉ ngây thơ làm mọi người ở đây không muốn để ý tới hắn, ngay cả bảo bối Lạc Ngưng của hắn.

“Đại ca, anh có muốn tới không?” Anh Húc Kì hỏi.

Ngày khai trương, cũng chỉ có đại ca cùng Tử Hằng ca không đến, nên hai người còn chưa tới thăm thú chỗ tiệm, cậu thật sự rất muốn để đại ca nhìn tâm huyết của Trình Dực Hạo trong việc kinh doanh.



Anh Thiên Ngạo đồng ý, coi như vì Húc Kì nên hắn đi một chuyến, hôm khai trương thì không đi, bởi vì hắn không thể phân thân.

Lần này đổi lại Anh Mị Sí ai oán nhìn Anh Thiên Ngạo, Anh Thiên Ngạo sao mà không hiểu ý hắn, thở dài một hơi xong nói với hắn.

“Em cũng đi đi.”

Anh Mị Sí lập tức hưng phấn ôm lấy Anh Lạc Ngưng, ở trên mặt cậu hôn lấy hôn để, có điều ở dưới con mắt “Yêu mến” của Anh Thiên Ngạo, hắn cũng chỉ có thể thu liễm.

*-*-*-*-*

Sáng sớm hôm nay, Anh Húc Kì đi tới khách sạn Viễn Nghênh nghe nghiệp vụ báo cáo, trên đường trở về, phát hiện một người đàn ông đang quanh quẩn ngoài tiệm Trình Dực Hạo, mà người kia khá quen, hình như đã gặp qua...

Thế là Anh Húc Kì ở trong đầu liều mạng tìm tòi ấn tượng, cuối cùng mới nhớ tới người này.

Lão không phải là ba ba Dực Hạo sao?

Thế là Anh Húc Kì đem xe đậu trước cửa tiệm, xuống xe đi tới phía lão.

“Chào ông, ông là ba của Dực Hạo phải không?” Anh Húc Kì có lễ phép lên tiếng chào hỏi.

Lão nghe tiếng xoay đầu lại.

“Chính là cậu à? Cùng con trai của tôi ở với nhau.” Mấy ngày trước đến tiệm, cậu ăn mặc nhẹ nhàng, cảm giác giống như học sinh cấp ba, còn giờ thì mặc Tây phục, nhìn lại thì không còn vẻ non nớt, nhưng vẫn rất trẻ trung.

Nhưng mặc kệ có trẻ hay không, chung quy cậu ta vẫn là một người đàn ông!

“Nguyên lai ông biết tôi a?” Anh Húc Kì kinh ngạc, sao ba hắn lại biết mình nhỉ?

“Mấy ngày trước từng thấy.” A đệt! Tiểu tử này thật không biết ghi nhớ.

“A? Đúng... Tôi lại quên.” Anh Húc Kì cười.

Lão với cậu như vậy, là do ngày đó mới gặp mặt một lần mà thôi.

“Các cậu mở cửa thời gian ngắn như vậy, kiếm tiền lắm sao?” Lão hỏi.

Lão không biết buổi chiều mới bắt đầu mở cửa, hại lão tới sớm.



“Ừm... Thật ra chuyện làm ăn rất tốt a, Dực Hạo rất có tài năng trên phương diện này, những loại bánh hắn đề cử đều bán rất chạy a.” Không phải cậu cố ý ở trước mặt ba hắn nói vài lời hay, mà việc này đúng là như vậy.

Cậu rất thích ăn nhưng lại không kén chọn, chỉ cần ăn ngon là được; có điều Trình Dực Hạo không cho rằng như vậy, hắn có thể phân biệt ra được bên trong bánh bỏ thêm cái gì, cũng có thể cùng đầu bếp thảo luận phải dùng nguyên liệu nào để bánh càng thêm ngon, thậm chí ngay cả khâu đóng gói hắn cũng có suy nghĩ riêng của mình.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, cậu cũng không thể biết Trình Dực Hạo lại hợp với kinh doanh.

“Hừ, ý của cậu là con trai của tôi chỉ có mỗi sở trường này mới làm được?!”

Không phải lão muốn hạ thấpTrình Dực Hạo, mà lão có tư tưởng chủ nghĩa đàn ông nghiêm trọng, loại phải xuống bếp làm mấy cái vặt vãnh, lão không cho là việc một người đàn ông nên làm.

Trước ở tổ chức làm điều giáo sư, tuy rằng chỉ là nhân viên cấp thấp nhất, nhưng ít ra có thể chứng minh hắn là con trai của lão – di truyền tính cách phong lưu của lão, nên mới không nhúng tay ngăn lại, nhưng giờ trốn ở chỗ này làm công việc của phụ nữ, thì sao lão nhịn xuống cái chim a!

“Tôi không nói như vậy a, tôi thấy hắn rất có thiên phú.” Anh Húc Kì không ngờ lão lại xuyên tạc ý của cậu, rõ ràng là con trai của mình, tại sao không chịu thưởng thức ưu điểm của hắn?

Làm cho cậu nhớ lại Trình Dực Hạo đã từng nói, vì không chịu được phụ thân chuyên chế bên cạnh mấy nữ nhân kia nên hắn mới rời nhà.

Nhưng mà, cho dù không sinh hoạt chung một chỗ, Anh Húc Kì vẫn hi nhìn bọn họ có thể lý giải lẫn nhau, thông cảm cho nhau.

“Lại nói tới cậu đi, cậu cho rằng xứng với con trai của tôi sao?” Lão hỏi.

“Ông cảm thấy tôi không xứng với Dực Hạo à...?” Anh Húc Kì giật mình.

“Lẽ nào cậu chưa từng nghĩ tới tâm tình cha mẹ cậu sao? Có cha mẹ nào biết con trai của mình là đồng tính luyến ái mà hài lòng?!”

“Tôi cũng không biết, nhưng nếu như bọn họ biết đây là sự lựa chọn của tôi, nhất định sẽ chúc phúc tôi!”

Sống ở Anh gia tới giờ, hai vị kia phụ thân chưa bao giờ hỏi qua cuộc sống tình cảm bọn họ, vì bọn họ có kết giao với ai, hoặc phát triển theo hướng nào, trừ phi là bọn họ tự đưa ra, bằng không phụ thân sẽ không hỏi nhiều.

Hơn nữa Anh gia có một đặc thù chung, cha của bọn họ hiển nhiên không thể bài xích đồng tính luyến ái.

Nhưng cậu vẫn không nên nói chuyện này ra thì hay hơn, miễn cho hiểu lầm càng lúc càng lớn sẽ thật phiền phức.

“Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không chúc phúc các cậu!” Lão chỉ cảm thấy Anh Húc Kì đang giả bộ ngớ ngẩn, nên thẳng thắn nói ra, sẽ tuyệt đối không thể chấp nhận bọn họ!

“Nhưng mà... Ngài cũng hi vọng Dực Hạo có được hạnh phúc đi...?”

“Hai người đàn ông ở với nhau sẽ có hạnh phúc gì mà nói?!”