Chương 34

( Mãi mãi y là a Xa, còn hắn là a Mạc / a Ngạo ~, cậu là a Kì / a Ngưng…)

Nói thì dễ, làm thì khó.. .

Thân ảnh cùng thanh âm Mộc Tín Xa một mực xoay đầu hắn không tiêu thất, khiến hắn quên cũng quên không được.

Hắn chỉ sợ là thật sự rất thích y...

Chuyện Anh Dạ Mạc bị quăng, các ca ca đều biết, nhất là Anh Húc Kì, thật sự phi thường tức giận.

Cậu đã nói riêng với Mộc Tín Xa đừng làm Anh Dạ Mạc thương tâm, kết quả y cư nhiên vì tình nhân cũ mà quăng a Mạc, nghĩ đến thật đáng giận!

Cậu hảo muốn đi tìm y lý luận, nhưng đại ca không muốn cậu đi, cậu chỉ có thể tự hờn dỗi.

Nhìn nhìn Anh Dạ Mạc, so với trước kia lại càng phòng bị hơn, nói cũng trở nên càng ngày càng ít, thậm chí cùng Anh Húc Kì một chỗ cũng không cười mấy, luôn trong trạng thái xuất thần, căn bản là hồn đã bay mất.

Anh Lạc Ngưng cũng có y muốn liên hệ Mộc Tín Xa để biết chân tướng rõ ràng, trong ấn tượng của cậu thì Mộc Tín Xa không có khả năng là người như vậy, hay là có lỗi khổ riêng? Nhưng Mộc Tín Xa còn nói cái gì cũng đừng hỏi, y cùng Dạ Mạc đã chấm dứt, sau khi cậu gọi cho y thì cũng cự tuyệt tiếp điện thoại.

Anh Thiên Ngạo vốn cũng muốn tới cửa tìm Mộc Tín Xa nói chuyện, nhưng hắn dùng lập trường gì để tìm y? Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, hắn cho dù tìm Mộc Tín Xa thì sẽ làm gì? Sự thật cũng đã xảy ra trước mắt, cuối cùng chỉ trơ mắt đứng nhìn.

Hắn tuy rằng thương Anh Dạ Mạc, nhưng không biết nên làm gì, hơn nữa Anh gia thiếu Mộc Tín Xa một phần ân tình, hắn chỉ có thể lựa chọn im lặng coi như đã trả hết nợ, sau này hai bên không ai nợ ai.

Hắn nhìn Anh Dạ Mạc chán nản cũng không có biện pháp, ngay cả Bất Lạc Thành cũng mấy cuối tuần chưa đi.

Nếu đã như vậy, không bằng cho hắn cùng Anh Húc Kì đi du lịch thì tốt hơn, thay đổi tâm tình a?

( =))~ Vì vụ du lịch này nên a Kì có một tiểu công a, ha hả).

*-*-*-*-*-*

Tiểu đảo phía nam.

Chỗ này là đảo nhỏ, Anh gia thường nghỉ phép tới đây nghỉ mát, nơi này phong cảnh tốt, khí hậu vừa phải, ẩm thực cũng hợp khẩu vị.

Một mảnh bờ cát mịn màng được sóng vỗ mỗi nhịp vào lòng, nơi này thời tiết cơ hồ đều tốt, cho nên người đến đây ngắm cảnh cũng không ít, vừa lúc hôm nay là ngày nghỉ, đông người muốn chết.

Bởi vậy Anh gia tổng hội không lựa chọn những dịp có nhiều đoàn du lịch, chỉ chọn mùa ế khách mới tới nghỉ mát, như vậy mới có thể thả lỏng hưởng thụ, chính là, hành trình lần này là bị Anh Thiên Ngạo bức đi.

Anh Dạ Mạc ngồi trên bờ cát, bởi vì vết sẹo trên người, dù trước mặt a Kì thì hắn luôn luôn mặc cả quần áo nhảy xuống biển. Hắn vừa mới bơi một lát, lại tiến lên bờ nghỉ ngơi, quần áo trên người cũng sớm ướt sũng làm dính vào da thịt, khiến cho vết sẹo trước ngực có điểm mơ hồ hiện ra, hắn cầm một chiếc khăn chắn lại, ngồi chờ Anh Húc Kì.

Anh Dạ Mạc biết, các ca ca bởi vì lo lắng cho mình mới muốn cho hắn tới đây khuây khoả, mà chính hắn cũng hiểu được nên nhân cơ hội hảo hảo thu thập tâm tình.

Dù sao hắn vốn cùng Mộc Tín Xa hết thảy là hoang đường, không phải sao?

Lúc đầu hoang đường, sau lại hoang đường chấm dứt...

Coi như hết, vì nam nhân đó, hắn sớm trở lên không còn là chính mình nữa, hiện giờ bị quăng thì cũng nên hảo hảo chỉnh lý lại bản thân.

Cho dù không phải vì hắn, cũng nên vì các ca ca lo lắng cho hắn mà tỉnh lại mới được.

Anh Dạ Mạc nhìn Anh Húc Kì chơi rất vui vẻ, cơ hồ nửa khắc cũng không muốn lên bờ, hắn cảm thấy bản thân mặc quần áo bị ướt cũng không phải ý hay, vẫn nên đi đổi quần áo rồi chờ a Kì lên.

Thế là Anh Dạ Mạc đứng dậy, quay đầu hướng tới khách sạn.

Khi hắn đi ngang khách sạn, thấy quầy bar ngoài trời kia có đám người không biết đang kêu gào cái gì đến náo nhiệt? Hắn không tự giác thay đổi mục đích tiến tới quầy bar, muốn xem thử rốt cuộc là có chuyện gì.

Đứng ở sau một đám người quan sát, Anh Dạ Mạc cao 185cm có thể thấy rất rõ ràng người bị vây ở trong đám người, cùng với chuyện gì đã xảy ra.

Khi nhìn tới người nọ, đồng tử hắn nháy mở to, toàn thân cứng còng.

Quả thực hắn không tin vào mắt? Vì sao Mộc Tín Xa lại ở chỗ này?!

Ở trong nước, hắn dùng hết mọi biện pháp để gặp y nhưng đều vô dụng, vừa ra khỏi nước đã dễ dàng gặp y như thế, này rốt cuộc chính là duyên phận?

Hắn đã quyết định phải hoàn toàn quên được y, ngay cả khi chạm mặt...

Nhưng hiện tại không phải suy nghĩ điều này, Mộc Tín Xa bị vây quanh trong đám người, y hành động hấp dẫn ánh mắt Anh Dạ Mạc.

Mộc Tín Xa uống hết một ly rượu lớn, trên bàn còn một đống ly ngổn ngang trống không, y uống khiến thần tình đỏ bừng, khuôn mặt vốn trắng nõn, giờ phút này hồng nộn nộn thoạt nhìn rất yêu diễm.

Hắn tùy tiện bắt một người hỏi, mới biết được Mộc Tín Xa cùng nam nhân kia đánh đố, nếu đối phương uống thắng y, y sẽ nghe theo xử trí của đối phương.

Nhìn nam nhân đối diện y uống rượu, Anh Dạ Mạc căn bản không cần nghĩ cũng biết nam nhân kia có y đồ gì!

Mộc Tín Xa này thật đáng giận, ai đến cũng – không cự tuyệt sao? Nếu vậy thì tại sao lại cự tuyệt hắn, hắn có điểm nào kém nam nhân trước mắt?!

Tất cả đều là phẫn nộ, Anh Dạ Mạc trực tiếp đi qua một đống nhân, thẳng tắp đi đến phía trước mặt Mộc Tín Xa mới ngừng lại, cầm ly rượu của y không cho y uống thêm.

Uống thành cái dạng này, là muốn câu dẫn ai?!

Mộc Tín Xa uống đến cao hứng, ly rượu trong tay lại bị cướp lấy, y ngẩng đầu muốn nhìn là người nào không có mắt dám làm phiền, khi tầm mắt dời lên đối phương mới thất thần.

“Không được uống nữa!” Anh Dạ Mạc ra tiếng ngăn y lại.

Mộc Tín Xa lắc lắc thân mình đứng dậy muốn rời đi, nhưng y vừa đứng đứng lên, nam nhân vừa mới cùng y đấu rượu cũng đứng lên bắt lấy tay y.

“Chúng ta còn chưa có uống hết ngươi lại muốn đi đâu? Hay ngươi nhận thua?” Nam nhân nói.

“Không uống...” Mộc Tín Xa nói.

“Không uống? Thì là ta thắng? Dựa theo quy tắc trò chơi, ngươi phải nghe lời của ta, theo ta đi đi.” Nam nhân cười, hắn sắp ôm được mỹ nhân về.

“Ân...” Mộc Tín Xa thân mình lay động, căn bản y đã quên cùng đối phương đánh đố cái gì?

Thân thủ nam nhân muốn ôm chầm lấy Mộc Tín Xa, lại bị Anh Dạ Mạc một phen đẩy ra.

“Ngươi đây là muốn làm gì?!” Nam nhân không hờn giận nói.

“Ngươi mới là người muốn đối nam nhân này muốn làm gì?” Anh Dạ Mạc hung hung đối phương, cũng ôm lấy thắt lưng Mộc Tín Xa, để y dán lên trước ngực mình.

“Hắn là người của ngươi?” Nam nhân hỏi.

“Đúng là người của ta, ngươi tìm lầm đối tượng.” Anh Dạ Mạc nói tiếp, ôm càng thêm chặt.

“Bỏ! Tính ta dễ chịu, ngươi dẫn hắn đi đi.” Nam nhân cảm thấy được gặp phải một bụi gai, hắn nhìn bộ dáng Anh Dạ Mạc một bộ cao lớn, hơn nữa theo khí thế nghiên phán tựa hồ không phải dễ chọc, nếu xốc lại căn bản không phải đối thủ của hắn, đành phải thức thời rời khỏi.

“Người của ta ta đương nhiên sẽ mang đi!” Anh Dạ Mạc một phen ôm Mộc Tín Xa đang lấy rượu uống, cũng không quay đầu lại mà tiến thẳng về khách sạn.