Chương 28

Tớ thì biết cái gì, cái gì tớ cũng không biết.” Điện thoại giấu ở phía sau không chịu trả lại, cũng ngượng ngùng đối diện với Thẩm Tiếu Ngôn.

Nói tóm lại chính là chột dạ.

Tối hôm Tết Nguyên Tiêu, cô nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, vừa nhắm mắt lại thì trong đầu sẽ hiện lên pháo hoa nở rộ ngay lập tức.

Hình ảnh kia khiến cô nằm ngồi không yên.

Cô là kiểu người không thích động não suy nghĩ cho lắm, cho đến bây giờ cũng không suy nghĩ theo hướng đặc biệt đó nên nửa đêm ngủ không được, bò dậy đăng một bài post……

Bài đăng không ngừng xuất hiện các câu trả lời nhưng đều chỉ về một điểm: 【 Bởi vì yêu. 】

Giang Trì Chu từ nhỏ đã đối nghịch với cô đột nhiên trở nên săn sóc dịu dàng, so với trước kia càng thêm nuông chiều cô hơn, còn hôn cô, có chút đầu óc cũng biết là không phù hợp với lẽ thường.

Nhưng cô không thể thừa nhận.

Anh ấy thích cậu, cậu thì sao? Cậu nghĩ như thế nào?” Thẩm Tiếu Ngôn không ngừng hỏi đến cùng, kéo cô từ hồi ức về hiện thực.

Sức lực nắm điện thoại càng thêm siết chặt, Nhan Hi gục đầu, khẽ lẩm bẩm: “Cái gì tớ cũng chưa nghĩ.”

Lời này tự cậu tin không?” Thẩm Tiếu Ngôn không nhanh không chậm vươn tay ra.

Trả điện thoại lại cho chủ của nó, Nhan Hi giậm chân, cố ý nói sang chuyện khác, “Đây là những chuyện mà tuổi chúng ta nên suy nghĩ sao? Chúng ta nên cố gắng học tập mỗi ngày hướng về phía trước giống học sinh giỏi!”

Nếu cậu đã nói như vậy thì tớ cũng không còn cách nào.” Thẩm Tiếu Ngôn bất đắc dĩ nhún vai.

Nếu Nhan Hi đã biết, vậy làm như thế nào cũng là tự cô lựa chọn, người khác không có lý do để nhúng tay.

Lúc một người nói nhiều và chảnh cún không hề phản bác thì đã chứng minh chính bản thân cô mơ hồ không biết phải làm sao, Thẩm Tiếu Ngôn vuốt ve camera cục cưng rồi vẫy tay với cô, “Trở về đi.”

Nếu tâm tư không ở nơi này, còn không bằng trở về đối mặt.

*

Nhóm bốn người đánh bài gần như biến thành cuộc chiến tranh đoạt của hai người, Tống Phi Dương và Lưu Vũ Châu phần lớn đều thua đổi vị trí cho nhau, bọn họ lại lần nữa cảm thán đầu óc thông minh có đất dùng.

Không đánh không đánh, không thú vị, thua hoài.” Tống Phi Dương xua tay chơi xấu, Lưu Vũ Châu cũng phụ họa nói chơi bài poker chán rồi, muốn đổi trò chơi.

Các cậu chơi đi.” Giang Trì Chu buông những quân bài rải rác trong tay xuống rồi đứng dậy ngay tại chỗ.

Quay đầu lại mới phát hiện người anh muốn tìm đã trở về.

Các anh còn đang chơi bài à?” Vừa trở về Nhan Hi không biết bọn họ chuẩn bị tan cuộc nên ngồi xổm xuống đất, bắt đầu nhặt bài.

Không chơi bài, mới vừa định đổi trò chơi.” Giang Trì Chu giải thích.

Tống Phi Dương chạy tới lấy cặp sách của mình, vươn tay vào bới móc rồi lấy ra một cái hộp vuông màu đen, giơ tay lên, dò hỏi ý kiến của mọi người: “Anh mang theo bài ma sói, tới không?”

“Tới luôn!” Nhan Hi vỗ tay, biểu hiện ra hứng thú mãnh liệt với thứ này.

Trước kia download APP chơi qua một trận, sau đó ngán thì gỡ bỏ, nhưng cảm giác chơi trò chơi mặt đối mặt lại khác biệt, làm người chơi gà mờ, cô cảm thấy rất thú vị.

Bài ma sói đòi hỏi phải nhiều người mới thú vị, lúc này Tống Phi Dương được nhiều người ủng hộ, ngay cả học sinh giỏi cũng miễn cưỡng rời mắt khỏi cuốn từ vựng tiếng Anh.

Nhan Hi nắm chuẩn cơ hội, trực tiếp kéo học sinh giỏi vào, “Mọi người cùng nhau, đều chơi chung ha.”

Tiêu Nhiễm và Thư Vũ trực tiếp tỏ vẻ hoàn toàn không biết chơi, ngược lại là em gái Tiết ngượng ngùng xoắn xít nói: “Mình không nhuần nhuyễn cho lắm, hy vọng mọi người lát nữa nương tay.”

Lời này không thành vấn đề, nhưng giọng nói và ngữ điệu bị chèn ép ra khỏi cổ họng kia không khỏi khiến người ta rùng mình.

Chỉ có Lưu Vũ Châu ngây ngốc đứng bên “nữ thần mảnh mai”, “Không sao, trò chơi này rất đơn giản, chơi một ván sẽ biết, tôi dạy cho cậu.”

“Ha hả.” Tiết Vân San bình tĩnh dời sang bên cạnh, tránh xa Lưu Vũ Châu.

Ngẩng đầu nhìn về phía bên trái, lại thấy Giang Trì Chu cúi đầu nói gì đó bên tai Nhan Hi, động tác thì thầm trông rất là thân mật.

Cô ta lại lập tức quay sang phía Tiêu Nhiễm, khóe môi nhếch lên thành một đường vòng cung.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa va vào ánh mắt có ẩn ý khác của Tiết Vân San, Tiêu Nhiễm hoảng sợ gạt đôi mắt của mình sang một bên, nỗ lực bình phục cảm xúc trong lòng mình, không để người khác phát hiện ra manh mối.

Tống Phi Dương chiếm trước vị trí người quản trò, còn lại hai sói, ba dân làng, ba bảo vệ.

Bởi vì có mấy người trong số họ không biết chơi nên hai quá trình trước làm nháp để cho bọn họ quen thuộc với cuộc chơi.

“Đã gần hiểu rồi chứ?”

“Ok, không thành vấn đề.”

Mọi người sôi nổi gật đầu, hiện tại trò chơi mới chính thức bắt đầu.

“Trời tối rồi mời nhắm mắt lại.”

“Mời người sói mở mắt ra.”

“……”

Đêm đầu tiên qua đi, người chết là Tiết Vân San.

Làm dân thường bị hạ gục trong nháy mắt em Tiết không phục lắm, để lại di ngôn chỉ về phía Nhan Hi.

Chơi trò chơi mặt đối mặt có một vài điều đặc biệt cần phải chú ý chính là khống chế biểu cảm, chú ý ngôn ngữ.

Điểm này Nhan Hi làm được rất khá, cho dù em Tiết cố ý nhằm vào, cô cũng không để lộ ra dấu vết.

Trong trò chơi, bọn họ tuân theo các quy tắc chính thức của trò chơi để xử lý những người không muốn để ý đến nhất, Tiết Vân San cho dù có tức cũng không lý do để bùng nổ.

Để cho Nhan Hi cảm thấy ngoài ý muốn chính là một ván nào đó cô và Tiết Vân San, Tiêu Nhiễm ba người ở lại đến cuối cùng, Tiêu Nhiễm không chút do dự bỏ phiếu gϊếŧ Tiết Vân San.

Chuyện này hoàn toàn không công bằng!” Tiết Vân San khó thở lật bài ném xuống, lên án đám người kia.

Nhan Hi và Thẩm Tiếu Ngôn liếc nhau, giữ im lặng cũng đều buông bài trong tay.

Thật ra số lần hai cô cầm được người sói không nhiều lắm, không biết còn có người nào, mỗi lần sờ đến bài người sói đều gϊếŧ chết Tiết Vân San đầu tiên, trừ phi Tiết Vân San có bài bảo vệ tự cứu mới có thể miễn cưỡng tồn tại.

Ngẫu nhiên sống đến cuối cùng cũng sẽ bị phiếu chết.

Biết rõ Tiết Vân San là phe người tốt nhưng vẫn có người làm như vậy.

Không hiểu sao lại nhận được ác ý từ Tiết Vân San, Nhan Hi nghiêng đầu, “Tôi nhận được hai lá bài người sói, chuyện không liên quan đến tôi nha ~”

Trời đất chứng giám, cho tới bây giờ cô không cố ý liên hợp với ai ai ai để nhằm vào Tiết Vân San, về phần những người khác vì sao muốn làm như vậy…… Đó là vấn đề của chính Tiết Vân San.

Thấm thoát đã đến bốn giờ chiều, cảnh tượng làm bạn với đồ ăn ngon và ánh mặt trời vốn trong kế hoạch cũng không xuất hiện, ảnh chụp du ngoạn đẹp cũng không được mấy tấm.

Lúc thu dọn đồ, Nhan Hi và Thẩm Tiếu Ngôn lách qua một bên nhìn thấy Lưu Vũ Châu đang đứng dưới tàng cây dỗ dành Tiết Vân San.

Cô tùy ý ngắm, thu hồi tầm mắt và vui đùa mở miệng: “Cảm giác chúng ta đang bắt nạt người ta kìa.”

Vốn dĩ chính là không mời mà tự đến, nó ra chủ ý gì, cậu không biết sao?” Thẩm Tiếu Ngôn thật cẩn thận cất chiếc máy ảnh DSLR vào cặp sách rồi kéo khóa kéo lại.

Nhan Hi: “……”

Đôi mắt đều sắp dính lên trên người Giang Trì Chu, có thể không biết sao……

Đeo lên chiếc ba lô nhỏ của mình, cô tập hợp với đám đông chuẩn bị rời đi.

Bốn người họ chạy xe đạp, Thư Vũ và Thẩm Tiếu Ngôn đón xe tới, còn hai người kia thì không rõ lắm.

Bye, thứ hai gặp.” Vẫy tay tạm biệt nhau, Thẩm Tiếu Ngôn đi dứt khoát, cũng không quay đầu lại.

Tớ đi trước.” Thư Vũ cố ý đi đến trước mặt Nhan Hi tạm biệt cô với giọng điệu rất nhẹ.

Nghĩ đến việc hôm nay cậu tích cực tham gia các trò chơi đồng đội, Nhan Hi cảm thấy rất vui mừng, “Trước kia cậu đều không tham gia những thứ này, hôm nay rất đỉnh.”

Giơ ngón tay cái lên cho nút like.

Nhìn đến nụ cười xán lạn trên gương mặt kia, đám mây mù trong lòng Thư Vũ bị cuốn đi, “Tiểu Hi, thật ra……”

“Hửm?” Dần dần đến gần vị trí đậu xe đạp, Nhan Hi ngẩng đầu nhìn lên thì nghe được giọng Thư Vũ, “Có lẽ là trưởng thành, không yếu đuối như trước kia nữa.”

Nhan Hi lắc đầu, nét mặt rất nhẹ nhàng, “Trước nay không cảm thấy cậu yếu đuối, không tham gia trò chơi đồng đội không có nghĩa là cậu yếu đuối, vấn đề không lớn.”

Câu đầu tiên vẫn bình thản, mà câu sau đã bùng nổ, “Giang Trì Chu anh đυ.ng xe em!”

Xe đạp của hai người rất gần nhau, Giang Trì Chu chỉ lo dời xe mình, cái này khiến cho Nhan Hi rất tức giận, trực tiếp vọt qua đó.

Xe em cản đường anh.” Giang Trì Chu không hề có tự giác nhận sai, bắt đầu gây hấn với cô.

Mở khóa xe ra, lúc Nhan Hi đỡ xe đạp lui về bên cạnh cố ý dùng tay bá cánh tay anh, “Anh còn cản trở em nữa không nhé! Xuống tay với xe đạp của em nữa, em sẽ không khách khí với anh!”

Hai người ầm ĩ lên, cuối cùng không nhìn tới những người khác.

Nhìn chăm chằm thật sâu bóng hình xinh đẹp kia, Thư Vũ thở dài một hơi.

Mới vừa di chuyển xe đạp ra ngoài, em Tiết yếu ớt đã chủ động sáp lại, “Anh Trì Chu, có thể chở em một đoạn đường không? Đến chỗ đón xe phía trước thả em xuống là được.”

“Không tiện.” Giang Trì Chu sải bước, chuẩn bị leo lên.

Tiết Vân San ấn đầu, dáng vẻ tinh thần kém, “Đầu em mơ màng, hơi không thoải mái, em muốn nhanh về nhà.”

Có liên quan gì tới tôi?” Anh cũng không phải bác sĩ, không biết chữa bệnh.

Một câu vả mặt như vậy khiến Tiết Vân San mất mặt, nắm chặt nắm tay, bắt đầu mang nhà họ Ôn ra áp người, “Anh đã quên là anh từng đồng ý với mẹ em phải chăm sóc em sao?”

“Không.” Giang Trì Chu gió cuốn mây tan vạch trần.

Vậy đúng rồi.” Tiết Vân San vui vẻ ra mặt, chủ động giữ chặt yên sau của xe đạp.

Nhưng mà không chờ cô ta ngồi lên trên, Giang Trì Chu trực tiếp nhấc lên rồi kéo xe đạp về phía trước, xoay mặt về phía cô ta, cố ý thanh minh: “Tôi nói là tôi chưa từng đồng ý.”

“Có đi hay không đấy, dong dong dài dài!”

Phía trước truyền đến tiếng thúc giục của Nhan Hi, Giang Trì Chu giẫm chân lên bàn đạp, đạp xe nhanh như chớp về phía trước.

Gió mát quá!” Nhan Hi cảm thấy đạp xe đón gió trên đường còn thoải mái hơn là chỉ tụ tập một nhóm người chơi trò chơi.

Có lẽ là bởi vì không có người chướng mắt.

“Chị, cẩn thận!”

“Nhan Hi!”

Hai chàng trai để hai cô gái đi trước, Nhan Hi xung phong đầu tiên, mới vừa thả lỏng tâm tình thì một đứa trẻ lao ra từ bên đường khiến cô sợ hãi phải phanh gấp lại.

“Két…” xe đạp nhào ra đất, Nhan Hi cũng theo đó ngã xuống.

Theo bản năng cô chạm vào khuỷu tay bị trầy da, phía trên phủ kín một lớp bụi, còn có tơ máu chói mắt.

Chỉ nghe thấy một tiếng “loảng xoảng”, đằng sau Giang Trì Chu trực tiếp dừng lại quăng xe đạp chạy tới, nôn nóng ngồi xổm xuống, “Bị ngã chỗ nào rồi?”

Nhan Hi nâng cánh tay lên, không nghiêm trọng lắm nhưng nơi trầy da rất rõ ràng.

“Đứng dậy trước.” Giang Trì Chu chuẩn bị đỡ cô đứng dậy, hai người còn lại cũng vây quanh cô.

Sau khi cử động chân, Nhan Hi cảm thấy có hơi không thoải mái, vừa rồi trong tình huống khẩn cấp, cô ngã xuống đất với tư thế kỳ quặc, hình như mắt cá chân bị trẹo rồi.

Cô sờ lên chân, động tác này bị Giang Trì Chu nhìn thấy rõ ràng, “Chân em làm sao vậy?”

“Hình như hơi bị trẹo rồi nhưng không đau lắm.” Nhan Hi nhíu mày.

Đứa bé tùy ý đi ngang qua hồn nhiên không nhận ra mình đã mắc lỗi, bị phụ huynh kéo qua xin lỗi, vừa lơ đãng đã chạy trốn, phụ huynh chỉ có thể đuổi theo, “Cô bé thật là xin lỗi cháu, trời ơi, Nữu Nữu con đừng chạy!”

Loại tình huống này, bọn họ cũng không thể đuổi theo đứa trẻ đánh cho nó một trận……

Để cho tiện du ngoạn, cô mang giày thể thao màu trắng, vớ che qua mắt cá chân, Giang Trì Chu trực tiếp sờ lên chỗ ngón tay cô, không ghét bỏ một chút nào, “Là nơi này sao?”

“Đau đau đau…”

Anh hơi dùng sức, Nhan Hi phản ứng kịch liệt.

“Có phải rất nghiêm trọng hay không? Nếu không đi bệnh viện nha chị?” Tiêu Nhiễm và Tống Phi Dương trông gấp gáp.

“Không sao, chị chỉ bị ngã một tí, nào cần phải đến bệnh viện chứ.” Nhan Hi không để bụng, mạnh mẽ đứng lên.

Quả thật, cũng coi như không đau lắm, thậm chí còn có thể đi lại.

Nhưng Giang Trì Chu không để mặc cô quật cường, nhìn thấy đã đi đến cuối đoạn đường, đi hai bước nữa là đường lớn, trong lòng anh đã có kế hoạch, “Tao dẫn Nhan Hi đến tiệm thuốc xem, phiền hai người đón xe đưa xe đạp trở về, tiền tao trả, cảm ơn.”

“Được thôi.” Tống Phi Dương đồng ý.

Tiêu Nhiễm còn có phần không yên tâm, “Bằng không tôi và hai người cùng đi……”

“Không được đâu em gái, nếu em đi rồi, anh cũng không đưa hai chiếc xe này về được.” Tống Phi Dương nhanh chóng giữ chặt cô ấy.

Tiêu Nhiễm quay đầu lại, thấy Tống Phi Dương nháy mắt với cô ấy nên lập tức hiểu ngầm trong lòng.

Bên kia Nhan Hi còn đang nhấn mạnh mình không sao.

“Chị, lần trước em bị trẹo chân ngay từ đầu không để ý, sau đó đau hai tuần.” Tiêu Nhiễm đi qua đó, lấy những việc mình tự trải qua để so sánh, quả nhiên đã hù dọa được Nhan Hi.

“Chị đi!” Cô cũng không muốn suốt hai tuần đi bộ chân đều khập khiễng.

“Cõng hay là ôm?” Giang Trì Chu đưa ra hai lựa chọn.

“Tự em có thể đi!” Nhan Hi vẫn cảm thấy bản thân rất kiên cường như cũ.

“Ồ……” Anh khẽ cười một tiếng, cũng không ép buộc khuyên, chỉ nói một cách từ tốn: “Vậy em đi, đến lúc đó què mười ngày nửa tháng cũng không có gì ghê gớm, kiểu gì cũng sẽ hồi phục.”

“!”

Mới vừa rồi Nhan Hi còn nói lời từ chối đã trực tiếp vươn hai tay ôm cổ anh, “Ôm một cái.”

Nhan Hi không nặng, Giang Trì Chu lại thường xuyên vận động nên bế cô lên đi hai bước vẫn nhẹ nhàng.

Nhan Hi vốn đang nằm trong cái ôm của người nào đó vẫy tay ra phía sau, “Xe đạp xin nhờ á, lần sau mời hai người uống trà sữa.”

Tiêu Nhiễm và Tống Phi Dương: “……”

Vĩnh viễn đều là mời người ta uống trà sữa, đều không đổi trò mới.

*

Xử lý vết thương trên khuỷu tay ở hiệu thuốc rồi đắp một miếng băng gạc hơi mỏng lên, Nhan Hi càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt, “Không biết còn tưởng rằng em có chuyện gì đấy.”

Mặc dù từ nhỏ đã nghịch ngợm nhưng cô hiểu được bảo vệ bản thân, rất ít khi bị thương, tình huống xuất hiện miệng vết thương trên người đã ít lại càng ít hơn.

Cô cảm thấy khử trùng là được, Giang Trì Chu một hai phải bọc hai tầng cho cô.

Ui…… Không thích ứng cho lắm á, luôn cảm thấy bị cái gì lôi kéo, cũng không thể tự do hoạt động.” Ngón tay sờ lên băng y tế, dùng ánh mắt nhìn Giang Trì Chu, luôn muốn xé cái băng gạc chướng mắt này xuống.

“Vậy em tháo đi, cùng lắm thì vi khuẩn sinh sôi làn da bị nhiễm trùng cuối cùng thối rữa.” Giang Trì Chu đưa cho cô một ánh mắt, tự mình tiếp thu.

“……” Người vừa rồi còn không ngừng nói đã dập tắt hết âm thanh, môi mấp máy vài lần nhưng cũng chưa nói ra.

Miệng độc như vậy! Bắt nạt ai đấy?

Trước mắt ở dưới đáy chuỗi thức ăn bị thương không dám tùy ý chọc giận người dẫn mình xem bệnh, cũng may cô co được dãn được, lúc không thể đánh không thể dỗi thì mở ra hình thức dốc sức đáng thương: “Em cũng đã bị thương, anh còn dữ như vậy, anh đang tức giận cái gì?”

“Anh có tức giận sao?”

“Cái này, cái này đều viết kìa” Nhan Hi chỉ vào hai mắt anh.

Từ lúc cô bắt đầu té ngã, Giang Trì Chu đã rất không vui, trước đó bởi vì lo lắng cho những cảm xúc khác, bây giờ xác định cô không có gì đáng ngại, đầy mặt đều viết ba chữ “không được vui”.

Lo lắng và sốt ruột cô hiểu, nhưng vì sao lại tức giận chứ?

Tuy rằng ngoài miệng nói không quen nhưng cô cũng rất nghe lời để mặc anh băng bó đó nha?

Giang Trì Chu vẫn im lặng như cũ, bỏ băng gạc và băng dán tăm bông còn thừa lại vào túi nhựa y tế, giao lưu vài câu với quầy thu ngân ở hiệu thuốc mới trở về.

Vẫn cứ bày ra sắc mặt.

Thu hồi biểu cảm vui đùa, thừa dịp anh đến gần, Nhan Hi túm chặt ngón tay anh, “Anh đừng không vui, em không nói là được.”

Cô đoán chừng hơn phân nửa là do mình nói mãi không ngừng khiến người ta phiền não.

“Giang Trì Chu.”

“Chu Chu?”

Cô gọi tên anh liên tục, cẩn thận quan sát từng cử động của anh, vẫn không nghĩ ra được đến tột cùng anh giận cái gì.

Đánh giá chung quanh, xác nhận thuốc thoa tay và thoa chân mới mua vừa nãy đều ở trên tay Giang Trì Chu, cô mới nói, “Chúng ta có thể đi rồi phải không?”

“Chân còn chưa thoa thuốc.” Anh nhắc nhở.

“Trở về thoa là được mà.” Nhan Hi trực tiếp đứng lên.

Thái độ thờ ơ lại một lần nữa thổi bùng ngọn lửa trong lòng Giang Trì Chu: “Nhan Hi, em có biết…”

Đối mặt với năng lượng vô hình đột nhiên mạnh lên, Nhan Hi theo bản năng rụt cổ, lúc khẩn trương nuốt nước miếng cũng sợ phát ra âm thanh.

“Bây giờ em cảm thấy không đau, cảm thấy không sao. Chờ một khoảng thời gian dài, chỗ bị bong sẽ sưng lên, đến lúc đó đi lại cũng sẽ đau.” Giang Trì Chu quả thực chỉ tiếc hận sắt không thành thép, “Em có thể đừng không xem thân thể của mình ra gì không?”

“Em thoa thuốc, thoa thuốc mà…… Anh đừng nóng giận.” Nhan Hi móc lấy túi thuốc, ý định lấy lại đây từ trong tay anh.

“Là anh làm điều thừa, đương sự đều không để bụng, anh tức cái gì?” Giang Trì Chu không buông tay, lửa giận càng dâng lên.

Gặp không may……

Giang Trì Chu rất ít khi chân chính cáu kỉnh với cô, trường hợp hơi không khống chế được, trong lòng thật sự thấp thỏm.

“Không phải làm điều thừa, tuyệt đối không phải! Em biết anh đang quan tâm em.” Nhan Hi xua tay với anh, làm theo lời anh, hy vọng anh có thể bớt giận.

Cô thật sự không ngờ được Giang Trì Chu phản ứng lớn như vậy.

Đôi mắt thông minh đảo quanh, lòng cô sinh ra một kế, che lại mắt cá chân bắt đầu kêu, “Chân em hình như bắt đầu đau, anh mau giúp em thoa thuốc đi mà.”

Chàng trai vừa rồi trừng mắt lạnh lùng nhìn cô đã cúi người ngồi xổm xuống, nâng cái chân bị thương kia của cô lên thật cẩn thận.