Chương 61: Chiếc nhẫn kim cương màu hồng

Edit: Chickenliverpate

Ánh đèn trong phòng lay động, khuôn mặt quá mức xinh đẹp của Khương Nùng trắng bệch, hàng lông mi dài đẫm nước mắt.

Dùng đôi mắt ngập nước mềm mại như thế này để nhìn anh, khiến Phó Thanh Hoài nhớ đến chú mèo con màu trắng mà anh nuôi khi còn bé. Sinh ra trong một gia tộc tranh quyền đoạt vị phức tạp như Phó gia, anh không thể lựa chọn, ban đầu anh không hiểu điều này có ý nghĩa như thế nào.

Chỉ biết khi còn bé, số lần uống thuốc đếm không xuể, những con vật mình yêu thích thường xuyên biến mất một cách vô cớ.

Đồ vật vô tri thì bị đập nát, vật sống thì bị người ta… bao gồm cả con mèo nhỏ đó, nó chỉ mới hơn hai tháng tuổi, vô cớ bị chết cóng trong tuyết lạnh, sau khi tìm được nó, anh liền ôm nó đi tìm ba đòi công đạo.

Phó Thanh Hoài biết chuyện này không thoát khỏi liên quan đến anh hai, lại chưa từng nghĩ ba cũng không hề thương xót anh dù chỉ một chút.

Mặc dù rất bận rộn nhưng ông vẫn ung dung ngồi trên chiếc ghế chân cao, từ trên cao nhìn xuống anh đang khóc thút thít đôi mắt đỏ hồng, trầm giọng giáo huấn: “Người hại chết nó chính là con, đã biết rõ Cẩm Minh sẽ không khoan dung cho những thứ con đặt ở trong lòng, sao không biết khắc chế, để cho người ta nhìn thấu.”

Kể từ lúc đó.

Mặc dù cái hiểu cái không nhưng Phó Thanh Hoài cũng ngộ ra được một đạo lý, sống trong gia tộc này không cho phép anh quá trầm mê vào một thứ gì đó, bao gồm cả người mẹ sau đó bị đưa ra khỏi nhà cũ, đều là sự trừng phạt đối với anh, anh cũng học được cách khắc chế dục niệm trong lòng.

Anh cũng biết nếu chìm đắm quá sâu vào trong tình cảm thì sẽ vô tình biến nó thành một cái l*иg vây khốn chính bản thân mình, lúc đó còn dễ dàng đánh mất nó hơn.

Nhưng tình yêu của Khương Nùng lại rất mãnh liệt, nó sạch sẽ và thuần túy, như nước băng tan mát lạnh vào mùa xuân, chảy vào trong lòng anh, có tránh cũng không được.

Hôm nay Phó Thanh Hoài không muốn lảng tránh nói chuyện này nữa, anh áp lòng bàn tay lên gò má hơi lạnh của Khương Nùng, vuốt ve từng đường nét trên gương mặt rồi vòng ra sau cổ, sau đó ôm cô vào trong lòng, giam giữ trong không gian dịu dàng êm ái, rồi khàn giọng nói: “Anh Ba thừa nhận, lúc mới bắt đầu ở hội sở đấu giá Tàng Nguyệt, đúng là vì có hứng thú với giọng nói của em, mới trăm phương nghìn kế tiếp cận em, cuối cùng cũng có được em.”

Đôi vai hơi run của Khương Nùng cứng lại trong giây lát, muốn nhìn vào mắt anh, nhưng lại cảm thấy bên tai nóng lên.

Đôi môi mỏng của Phó Thanh Hoài mang theo hơi thở nóng bỏng hôn lên tai cô, rồi nói tiếp: “Sau khi có được em, anh Ba luôn muốn bù đắp cho em, cho nên mới mua cho em những thứ đồ xa xỉ tục khí đó, cho dù em nói em muốn trăng sao trên trời, anh Ba cũng nguyện ý nghĩ cách lấy xuống cho em.”

Đầu ngón tay của Khương Nùng dừng lại trên vết thương đã được băng bó của anh, nghẹn ngào nói: “Em không cần.”

Trải qua lần này, cô có mắt nhìn, có thể nhìn thấy trong lòng Phó Thanh Hoài thật sự có cô, như thế là đủ rồi.

Không ngờ khuôn mặt tuấn tú của Phó Thanh Hoài tiến lại gần đôi mắt ngập nước của cô, khoảng cách quá gần khiến cảm xúc của cả hai trở nên mãnh liệt, gần như cố chấp, anh hôn lên những giọt nước mắt của cô, giọng nói cũng thấp hơn dịu dàng hơn.

“Nùng Nùng, trong trận bão mười năm trước, anh Ba dùng một cánh tay để giữ em lại, là trời xui đất khiến, cũng chính là số mệnh đã định sẵn, hiện tại anh Ba càng cam tâm tình nguyện dùng cánh tay này để đổi lấy em ở bên cạnh anh đời đời kiếp kiếp–—“

Anh tin Phật, cũng từ thời khắc đó mà đọa lạc hơn hai mươi năm.

Sự tồn tại của Khương Nùng ngày hôm nay, đã khiến cho Phó Thanh Hoài sẵn sàng khuất phục trước sự sắp đặt của số phận, không hề phản kháng, nguyện ý bị trừng phạt, nguyện ý trả giá bằng cả một cánh tay.

Anh áp môi mình lên đôi môi mềm mại sưng đỏ vì khóc của Khương Nùng, không chút do dự trút hết cảm xúc trong lòng mình: “Anh Ba yêu em.”

Phương Nùng kinh ngạc đến không nói nên lời, khóc đến chết lặng.

Khi nghe thấy Phó Thanh Hoài nói yêu cô, cô còn cho rằng mình đang nằm mơ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, sợ sẽ giật mình tỉnh dậy, đầu ngón tay vẫn nắm chặt làn áo sơ mi trơn trượt của anh: “Anh Ba.”

Phó Thanh Hoài đưa tay lau sạch gương mặt đầm đìa nước mắt cho cô, dưới lòng bàn tay là hơi ấm chỉ thuộc về một mình anh: “Anh Ba không thường xuyên nói câu này, Nùng Nùng nhất định phải nhớ kỹ.”

Khương Nùng gật đầu, quả thật khóc đến ngây người.

Phó Thanh Hoài hỏi cô thân thể có chỗ nào không thoải mái không, vừa tỉnh lại tâm trạng đã hơi kích động, nên đầu óc có chút choáng váng, liền dựa sát vào l*иg ngực anh, nhưng vẫn chú ý tránh vết thương trên cánh tay anh, hai mắt đỏ hoe: “Sẽ khỏi hẳn chứ?”

Phó Thanh Hoài vốn có di chứng để lại trên cánh tay trái, mỗi khi trời mưa đều cảm thấy đau đớn.

Lúc này vết thương mới chồng lên vết thương cũ, Khương Nùng thật sự rất sợ hãi, nên mới lo lắng hỏi.

“Bác sĩ nói để xem tình hình như thế nào.” Phó Thanh Hoài nói xong, nhìn thấy đôi mắt cô lại đỏ lên, anh cười nói: “Yên tâm, không tàn phế được đâu, có thể sau này sẽ đổi lại là Nùng Nùng ôm anh Ba đấy.”

Khương Nùng thật sự đưa hai cánh tay lên dùng sức ôm anh, áp gương mặt vào cần cổ thon dài của anh, mang theo dòng nước mắt còn nóng hổi.

Bên trong phòng rất yên tĩnh, bóng đêm bên ngoài cửa sổ dày đặc đến mức không thể nhìn rõ cảnh vật.

Phó Thanh Hoài bị cô ôm một hồi, giọng nói trầm thấp dễ nghe lại vang lên một lần nữa: “Anh Ba làm ảo thuật cho em xem nhé.”

Khương Nùng mờ mịt ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt mang theo ý cười của anh, bị dụ dỗ đưa bàn tay trắng nõn vào trong túi quần anh tìm kiếm, vải quần tây rất mỏng, dán chặt vào bắp đùi của người đàn ông, nóng bỏng như thiêu đốt. Những ngón tay cô sờ soạng một hồi rồi đột ngột dừng lại.

Có một vật cứng, vẫn còn ấm, không có cách nào xem nhẹ.

Lông mi đen như lông quạ của anh rủ xuống nhìn chăm chú vào mặt cô, thấp giọng nói: “Đoán được là cái gì chưa?”

Khương Nùng dừng lại mấy giây, mới rút những ngón tay đang cầm một chiếc nhẫn kim cương ra.

Nó lập tức phát ra những tia sáng lấp lánh bên dưới ánh sáng mờ ảo, vô cùng đẹp đẽ, rất hợp với cô.

Rõ ràng là Phó Thanh Hoài muốn dùng cái này để dỗ dành cô, nửa giây sau lại tiếp tục nói: “Mấy ngày trước anh Ba thấy em buồn bã không vui, nên bảo thư ký đặc biệt đặt làm nó, vốn định tối nay về nhà sẽ đưa cho em.”

Ai ngờ giữa đường phát sinh chuyện ngoài ý muốn, chiếc nhẫn vẫn luôn được giấu trong túi quần.

Khương Nùng chăm chú nhìn hồi lâu, cô biết tại sao Phó Thanh Hoài lại đưa cho cô cái này.

Chiếc nhẫn của chủ mẫu Phó gia quá quý giá, chỉ đeo trong những trường hợp quan trọng, bình thường đến đài Tân Văn làm việc cũng không tiện đeo, trên mười ngón tay cô trống trơn, không có chiếc nhẫn nào cũng cảm thấy không ổn.

Cô điều chỉnh lại hô hấp, nở nụ cười với Phó Thanh Hoài: “Em rất thích chiếc nhẫn kim cương màu đỏ này.”

Gương mặt tuấn mỹ của Phó Thanh Hoài hiếm khi xuất hiện vẻ sợ hãi, liền hỏi cô: “Màu đỏ?”

Khương Nùng ngồi trong chăn với mái tóc dài đen như gấm buông xõa, hàng mi cong hơi rủ xuống, nhìn đi nhìn lại gần một phút, những thứ đập vào mắt cô quả thật đều là màu đỏ.

….

Mười phút sau.

Bác sĩ gia đình của nhà cũ bị gọi tới trong đêm, bởi vì Khương Nùng đã nhìn chiếc nhẫn kim cương màu hồng thành màu đỏ, sau đó Phó Thanh Hoài còn lấy mấy trang sách tới cho cô phân biệt.

Màu sắc nhạt hơn một chút trong mắt cô chính là màu đỏ.

Những màu tối hơn cũng là màu đỏ, nhưng màu đỏ đậm hơn.

Sau khi được bác sĩ kiểm tra cẩn thận, mới biết thì ra cô bị màu đỏ của máu trên vai Phó Thanh Hoài kí©h thí©ɧ, nhưng cũng không đáng ngại, vài bữa nữa là sẽ khôi phục như bình thường.

Đối với Khương Nùng mà nói, là vẫn có thể nhìn thấy sự vật như cũ.

Đối với Lương Triệt, người thuộc phái lạc quan trời sinh, chính là nhìn có chút giống những ngày lễ tết, giống như mọi thứ màu đỏ của đêm giao thừa.

Phó Thanh Hoài không yên tâm, vẫn gọi bác sĩ trung y đến khám.

Cách một cánh cửa khép hờ, Khương Nùng bọc mình trong chăn ngồi trên chiếc ghế sofa dài rộng rãi, ngoan ngoãn phối hợp, Lương Triệt vừa đứng bên ngoài nghe ngóng, vừa báo cáo công việc, nói là Phó Cẩm Minh bị trúng gió rồi, đã cho người đến xem, thật sự không thể chữa khỏi.

Mặc dù thân thể ông ta không bệnh hoạn cũng không bị tai nạn, nhưng tận mắt nhìn thấy quyền lực sắp vào tay mình… lại bị Phó Thu Sinh cùng một mẹ sinh ra với mình bất ngờ làm rối loạn kế hoạch, không còn lá bài tẩy kiềm chế Phó Thanh Hoài, nhất thời kích động, bị chọc tức đến xung huyết não, ngã lăn ra đất.

Đến khi tỉnh lại, nửa thân bên trái đã không còn cử động được nữa, dùng dao cắt cũng mất đi cảm giác đau.

Phó Thu Sinh thấy tình hình không ổn, liền mời bác sĩ tới xem, kết quả là bị liệt nửa người do nhồi máu não gây ra, vô phương cứu chữa.

Tất cả những chuyện phát sinh đều bị phong tỏa, nghiêm cấm truyền ra bên ngoài nhà cũ Phó gia, cũng gạt luôn cả lão thái thái.

Lương Triệt nói xong câu cuối cùng, lặng lẽ liếc nhìn bên trong phòng, nói tiếp: “Đại gia sợ Phó Cẩm Minh nghĩ không thông tự tìm cái chết, nên đã kéo lê thân thể đau ốm của mình trông chừng ông ta, cũng phái người tới đây hỏi, Phó tổng có thể niệm tình thái thái cuối cùng cũng bình yên vô sự được thả ra mà đừng đuổi cùng gϊếŧ tận. Ông ta sẽ đưa Phó Cẩm Minh rời xa Phó gia, sau này ngoại trừ trở về để tang lão tổ tông thì sẽ không bước vào nơi này nửa bước.”

Nhà cũ Phó gia mang ý nghĩa truyền thừa, là nơi con cháu đời sau lớn lên.

Phó Thu Sinh có tình cảm sâu sắc với nơi này.

Nhưng ông ta sống đến từng tuổi này cũng hiểu được cái gì nên bỏ, cũng biết Phó Thanh Hoài sẽ không để cho những người có ý đồ tổn thương Khương Nùng tiếp tục ở lại dưới cùng một mái nhà.

Ra đi là lựa chọn tốt nhất, cũng có thể khiến Phó Cẩm Minh hoàn toàn thoát khỏi du͙© vọиɠ Phó gia.

Ánh đèn vàng vọt trong hành lang chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ nhưng vô cùng lạnh lùng của Phó Thanh Hoài, anh không lên tiếng, ngược lại ở bên kia cánh cửa, sau khi để bác sĩ trung y xem bệnh xong, Khương Nùng liền đi ra ngoài.

Mở miệng nói: “Để anh Cả mang ông ta đi đi.”

Cô có thể an toàn ra ngoài, cũng chính là vì lập trường của Phó Thu Sinh đã dao động ở giây phút cuối cùng, ho ra máu và dùng tính mạng của mình để đe dọa những người canh gác bên ngoài thả cô đi.

Nếu không làm như vậy, Phó Cẩm Minh hoàn toàn bị du͙© vọиɠ lấn át, sau đó lại tiếp tục dùng cô để uy hϊếp Phó Thanh Hoài, muốn phế cánh tay, muốn quyền lực.....

Lương Triệt liếc nhìn sắc mặt của Phó Thanh Hoài, cung kính cúi chào Khương Nùng, rồi mới lui ra ngoài.

Anh ta đi thông báo Phó Thu Sinh phải đưa người đi trong đêm nay, bác sĩ trung y già cũng không kiểm tra ra vấn đề gì, nên dọn dẹp đồ đạc rồi cũng rời đi, trong viện không còn những người không có nhiệm vụ, trong ngoài đều trở nên vô cùng yên tĩnh.

Khương Nùng chủ động kéo cánh tay không bị thương của Phó Thanh Hoài trở về phòng ngủ chính như lấy lòng, cô nhẹ nhàng nói về chuyện bị thuốc mê làm cho ngất đi, cũng không tránh né sự tồn tại của Lâm Bất Ngữ, khi ngồi trở lại mép giường một lần nữa, những ngón chân trắng nõn và mềm mại bên dưới chiếc váy ngủ hơi co lại, cô nói: “Lâm Bất Ngữ đối với anh thật sự cũng có mấy phần chân tình.”

Phó Thanh Hoài bị thương nên không tiện cởϊ qυầи áo, chỉ có thể mặc như vậy rồi nằm xuống bên cạnh cô, trước khi tắt đèn còn nhướng mày: “Nùng Nùng ghen?”

Lâm Bất Ngữ đã được đưa về Lâm gia, mặc dù trên danh nghĩa cô ta là Phó nhị thái thái, nhưng ân oán giữa mấy anh em, Phó Thanh Hoài cũng không liên lụy đến cô ta, chỉ coi cô ta như người ngoài.

Khương Nùng lắc đầu một cái, chủ động dựa sát vào người anh, ngửi mùi thuốc trên vai người đàn ông, rồi nhỏ giọng nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Nếu không có Lâm Bất Ngữ tới gọi anh Cả ra ngoài chủ trì cục diện, có thể em vẫn còn đang bị nhốt, cũng không biết là anh đã tới......... anh Ba để mấy người đó đi đi, cách xa cuộc sống của chúng ta.”

Cô lẻ loi cô độc nửa đời người, chỉ muốn quý trọng hạnh phúc không dễ gì có được này, không muốn oán ai, cũng chẳng muốn hận người nào.

Ngón tay ấm áp của Phó Thanh Hoài đặt lên đầu lông mày cô xoa nhẹ, mới thấp giọng đáp: “Tối nay em làm chủ.”

Khương Nùng có thể cảm nhận được tình yêu mà Phó Thanh Hoài đang thể hiện, mặt cô đỏ bừng, may mà đã tắt đèn, mọi thứ tối đen như mực, cô cảm thấy rất mỹ mãn, đương nhiên cũng không quên dỗ dành anh: “Em nhìn chiếc nhẫn kim cương này hình như hơi hồng rồi này.”

Phó Thanh Hoài cụp mắt xuống, nhìn chăm chằm vào những ngón tay trắng nõn mượt mà của cô, nổi bật trong ánh sáng của chiếc nhẫn kim cương: “À, không phải màu xanh sao?”

Khương Nùng nghe ra anh đang cố ý trêu chọc mình, liền yên lặng bỏ tay xuống.

Phó Thanh Hoài cười khẽ, kéo chăn đắp lên người cô: “Ngủ đi, ngày mai sẽ hồng thôi.”