Ở nửa bên kia của thế giới, Cố Trì Tước đang họp bàn với các quan chức cấp cao. Tài sản của Cố gia chủ yếu ở Châu Âu, các tập đoàn tổng bộ đều vững vàng ở đất Mỹ, nhưng sắp tới đây Cố Trì Tước muốn chuyển tổng bộ về nước, muốn tiếp tục sự nghiệp kinh doanh trong nước, chủ yếu là vì anh muốn hậu thuẫn cho ai đó kia.
Thư ký Chu từ ngoài đi vào mang theo bảng báo cáo lịch trình của Phó Nhiễm. Từ hôm lễ trao giải kết thúc cô liền trở về căn hộ riêng của mình chứ không quay về Đình Thư Các, sau đó liền ở lì trong nhà đã vài hôm rồi. Xem ra là vẫn còn giận anh.
"Không gọi điện?" Cố Trì Tước nhìn thư ký.
"Vâng, từ hôm ngài đi."
Trợ lý riêng của Cố Trì Tước đứng bên cạnh cũng âm thầm thở dài. Không biết công chúa nhỏ với Cố tổng cãi nhau vì chuyện gì, sau đó Cố tổng tức giận liền đáp máy bay trong đêm tới mỹ. Từ ngày hôm đó, tối nào đám nhân viên tầng trên cùng bọn họ cũng phải tăng ca tới tối muộn. Tuy lúc cầm tiền đếm thì sướиɠ tay, nhưng bọn họ đều mệt chết rồi!!
"Sắp xếp chiều nay về nước."
Thư ký Chu và trợ lý Trịnh nghe vậy liền vọt ra ngoài phòng với tốc độ ánh sáng nhất. Nhìn hai trợ thủ của mình chạy chối chết, Cố Trì Tước kéo lỏng cà vạt trên cổ, đáp chiếc bút lên mặt bàn, âm thầm thở dài.
Tối hôm đó Phó Nhiễm đã rất quyết liệt, nói anh không được can thiệp vào công việc của cô, cô đã lớn rồi, cô tự có quyền quyết định cuộc sống của mình. Sau đó Phó Nhiễm liền trở về nhà riêng, còn vứt trả lại tấm thẻ đen mà anh đưa cho cô.
Cố Trì Tước biết tình cảm của Phó Nhiễm đối với mình ra sao, chỉ là tuổi tác giữa hai người có chút lớn, bây giờ cô cũng còn trẻ, Cố Trì Tước chỉ sợ đấy là cảm xúc nhất thời của Phó Nhiễm dành cho mình.
Theo như kế hoạch, đến trưa hôm sau Cố Trì Tước mới đáp máy bay, ngay sau khi vừa xuống máy bay liền đi tới nhà riêng của Phó Nhiễm, xác nhận vân tay, anh đi vào nhà một cách tự nhiên. Trong nhà tối om, rèm phòng cách được kéo kín mít, Cố Trì Tước bật đèn vàng ở chân cầu thang sau đó đi lên thẳng phòng ngủ của Phó Nhiễm.
Nhìn cô gái nằm sấp vùi đầu trong chăn, lúc này anh mới cảm thấy đỡ lo lắng. Cố Trì Tước ngồi bên cạnh giường của cô một lúc lâu, sau khi để lại tấm thẻ đen bên cạnh gối liền trở về phòng của mình tắm rửa.
Phó Nhiễm dùng thuốc ngủ, ngủ một giấc tới tận tối mới tỉnh lại vì đói. Vừa tỉnh lại liền thấy tấm thẻ bên gối, cô biết Cố Trì Tước đã trở về rồi, dép cũng không thèm đi liền chạy xuống tầng. Cố Trì Tước ngồi ở bàn ăn, anh đang cầm ipad xem công việc, trước mặt là đồ ăn đã làm sẵn. Cố Trì Tước không cần quay đầu lại cũng biết là cô ở đằng sau, cất giọng nói trầm ấm lên: "Mau ngồi xuống ăn đi."
Phó Nhiễm nhìn người đàn ông nghiêm trang ngồi ở bàn ăn, có lẽ vì không có công việc nên Cố Trì Tước mặc một bộ quần áo ở nhà rất thoải mái, nhưng nút áo lại cài đến nút trên cùng không một khe hở, cả người toát ra khí chất lãnh cảm lạnh lùng.
Cố Trì Tước nhìn Phó Nhiễm đi xuống, thấy chân cô không đi dép liền cau mày. Anh đặt ipad xuống liền tự mình đi lên tầng lấy dép cho cô: "Ăn đi."
Phó Nhiễm nhìn phần ăn trước mắt, một cốc sữa bò, một quả trứng kèm bánh mì sốt bơ cá ngừ, thêm một vào loại nấm xào mà cô thích ăn. Khóe mắt Phó Nhiễm bỗng nhiên cay cay. Thái độ của Cố Trì Tước lãnh đạm, vẫn cư xử như thường ngày với cô, dường như biểu hiện ngày hôm đó bọn họ chưa từng cãi nhau.
"Tại sao không về Đình Thư Các."
"Tại sao phải về."
"Em lại uống thuốc ngủ đúng không?"
"Tôi không ngủ được."
Cố Trì Tước hơi tức giận liền kéo ghế của cô xoay đối mặt với mình. Phó Nhiễm giật mình hoảng hốt, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, liền nhanh chóng quay mặt đi.
Cố Trì Tước là con lai, ba là người mỹ, mẹ là người trung. Có lẽ là vì bộ gen tốt nên từ lúc anh sinh ra đã luôn nổi chội hơn người khác. Chiều cao 1m85, từ thần thái, sắc khí đều toát lên sự quý tộc từ trong xương tủy.
Phó Nhiễm lại âm thầm nhớ đến lần đầu tiên cô gặp anh. Ngày hôm đó trời rơi đầy tuyết, cô vừa tan làm ở cửa hàng tiện lợi 24h, trong tay còn đang sách một túi đồ ăn đã hết hạn 2 ngày của cửa hàng. Lúc đó Cố Trì Tước xuất hiện, anh như mang ánh nắng tới giữa mùa đông lạnh giá này, anh chỉ hỏi: "Có muốn theo anh không?" Phó Nhiễm 16 tuổi năm đó mở to đôi mắt nhìn anh đầy sợ hãi.
Trước khi chính thức gặp mặt Cố Trì Tước đã tạo ra rất nhiều lần tình cờ với Phó Nhiễm. Anh sẽ ngồi ăn ở quán nướng mà cô làm việc, sẽ đi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi vào ca đêm, sẽ đến quán sữa đặt sữa giao tới khách sạn. Lúc đó Phó Nhiễm chỉ nghĩ Cố Trì Tước là một người trẻ có rất nhiều tiền mà thôi.
"Em còn giận anh à?" Hai tay Cố Trì Tước giam lấy cô, tiếng nói quanh quẩn bên tai.
"Em không giận."
Cố Trì Tước nghe câu trả lời của cô rồi không nói gì nữa, anh bê cốc sữa đưa cho cô, sau đó kiên nhẫn cắt từng miếng bánh mì đút cho cô ăn.
Trong lòng Phó Nhiễm chua sót, hốc mắt cô đỏ lên dường như muốn khóc: "Anh trai à, anh đừng đối tốt với em như vậy, em sợ sau này anh lấy vợ rồi, sẽ còn không ai đối tốt với em như vậy nữa."