Chương 2: Ánh mắt cảnh cáo từ học trưởng

Tô Miên Miên nhìn theo ánh mắt Trần Tiểu Tuyết, quả nhiên cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn ở bậc thang cách đó không xa, dáng người cao một mét tám lăm, là nhân vật làm mưa làm gió trong đội bóng rổ của trường học, đặc biệt là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng kia, đẹp trai rạng ngời, là dáng vẻ được yêu thích nhất ở độ tuổi này.

Chỉ là…

Hội trưởng hội học sinh này ngày thường lạnh lùng không dễ tiếp cận, giờ phút này sắc mặt dường như cực kỳ… Xám xịt…

Đúng, đúng là xám xịt.

“Đây là gặp chuyện gì không tốt đúng không.” Trần Tiểu Tuyết không nhịn được than thở, lúc trước vào trường cô ấy cũng đã gặp Hứa Vô Ngôn mấy lần, lúc ấy Hứa Vô Ngôn đẹp trai rạng ngời, tuy rằng có chút xa cách, nhưng cũng không khí thế sầm xịt như bây giờ.

Mặt Tô Miên Miên càng nóng hơn, trái tim cô cũng đang đập thình thịch mạnh mẽ.

Lúc cô ngẩng đầu, rất trùng hợp ánh mắt cô vừa hay chạm vào ánh mắt Hứa Vô Ngôn, Tô Miên Miên đỏ bừng mặt, lập tức hoảng loạn cúi đầu xuống, xong đời rồi, không ngờ hội trưởng hội học sinh Hứa Vô Ngôn đang ở cách đó không xa, nhìn sắc mặt vừa rồi của anh, chẳng phải là nghe được người khác tỏ tình với cô sao?

Khó trách trứng rung bên trong tiểu huyệt lại đột nhiên rung mạnh như vậy.

Trái tim Tô Miên Miên đập thỉnh thịch dữ dội, hoang mang bối rối không biết phải làm như thế nào.

Cũng may là ánh mắt Trần Tiểu Tuyết vẫn luôn đặt ở trên người Hứa Vô Ngôn, không chú ý tới sự khác thường của Tô Miên Miên, nếu không sự luống cuống và ánh mắt chột dạ của Tô Miên Miên chắc chắn không giải thích được.

“Ừm… ừm ừm…” Tô Miên Miên cắn môi, cúi đầu, trong miệng vẫn không nhịn được rêи ɾỉ, tư thế đứng của cô càng kỳ lạ hơn, dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong tiểu huyệt chảy ra, qυầи ɭóŧ cũng bị thấm ướt.

Cũng may là hôm nay mặc váy, nếu như mặc quần, không bao lâu nữa quần cũng sẽ bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt nhẹp.

Ánh mắt lạnh lùng của Hứa Vô Ngôn liếc nhìn về phía Tô Miên Miên và Trần Tiểu Tuyết một cái, không nói câu nào mà đi thẳng.

Hứa Vô Ngôn vừa đi khỏi, Trần Tiểu Tuyết có chút thất vọng, lúc này mới để ý tới sự khác thường của Tô Miên Miên: “Miên Miên, cậu làm sao vậy, chỗ nào không thoải mái sao?”

“Nhìn mặt cậu rất đỏ, hơn nữa… Bụng cậu làm sao vậy?”

Tô Miên Miên vẫn luôn ôm bụng.

Tô Miên Miên thẹn thùng trả lời: “Tiểu Tuyết, đột nhiên bụng tớ có chút không thoải mái, cậu về ký túc xá trang điểm sửa soạn trước đi, không cần chờ tớ, có thể tớ sẽ đi lâu một chút.”

Nhìn dáng vẻ của Tô Miên Miên thật sự rất đau đớn, thời gian lại có chút gấp, Trần Tiểu Tuyết chỉ có thể gật đầu đồng ý lời đề nghị của Tô Miên Miên: “Vậy được, tớ đi về trước, cậu đi WC trước đi, nếu thật sự đau không chịu nổi thì cậu gọi điện thoại cho tớ, tớ đi mua thuốc về cho cậu.”

“Được, cảm ơn cậu Tiểu Tuyết, cậu đi đi.” Tô Miên Miên cố chịu đựng tần suất cuồng bạo của trứng rung trong tiểu huyệt, hai chân càng nhũn ra, cuối cùng tiễn Trần Tiểu Tuyết đi, Tô Miên Miên mạnh mẽ chống đỡ cơ thể không khoẻ của mình, xoay người chạy về bên trong khu dạy học, mà sau khi bóng dáng Tô Miên Miên đi vào khu dạy học, Hứa Vô Ngôn xanh mặt cũng lặng lẽ đi theo.

“Hu…”

Vào lúc Tô Miên Miên thật sự định vào nhà vệ sinh lấy vật nhỏ tra tấn người này ra, Hứa Vô Ngôn lặng lẽ không một tiếng động tới phía sau lưng Tô Miên Miên, che kín miệng Tô Miên Miên, đưa cô tới một lớp học không có người ở trong góc tầng một.

“Là anh.” Âm thanh trầm thấp đầy từ tính truyền đến, khiến Tô Miên Miên lập tức ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cô ngẩng đầu lên, vừa hay ánh mắt cô nhìn thẳng vào ánh mắt Hứa Vô Ngôn.

Hai mắt Hứa Vô Ngôn lạnh băng đầy uy hϊếp, đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, hơi thở nóng rực nói: “Sao hả, chỉ mới được người khác tỏ tình mà trái tim đã bay đến trên người người đó, đến chồng em cũng không quen biết nữa?”

Tô Miên Miên ấm ức nhìn Hứa Vô Ngôn, quả nhiên, quả nhiên Hứa Vô Ngôn vẫn nghe được bạn nam đó tỏ tình với mình.

Tô Miên Miên sốt ruột nuốt một ngụm nước miếng, nhút nhát lắc đầu: “Hu hu hu…”

Cô đâu có!!