Chương 16.1

Bất luận trong lòng Giang Kỳ không thoải mái, tự ti, tụt mood đi nữa, nhưng có một chuyện cậu không có cách nào phủ nhận, đó chính là cậu vẫn luôn sống trong tình yêu mãnh liệt.

Đã từng là cha mẹ cậu, hiện tại là Tần Trạch.

Cậu như là một quái vật có tên là “tình yêu” buộc chặt dây thừng lên người, chỉ là giữa đường, cha mẹ cậu đem dây thừng đưa cho Tần Trạch.

Cậu bị tình yêu vây quanh, cũng bị trói buộc, trước nay đều không có cách nào thoát ra.

Tần Trạch so với trong tưởng tượng Giang Kỳ còn dính người hơn.

Lúc đầu Giang Kỳ không có cảm thấy như thế, nhưng càng ở chung một chỗ với Tần Trạch, loại cảm giác này càng thêm dày đặc hơn. Ví dụ như khi Giang Kỳ tụ họp với bạn này, mới đầu Tần Trạch phản ứng làm cậu nghĩ lầm là đàn anh thiếu cảm giác an toàn, bởi vì cậu không có nhắc tới quan hệ giữa Tần Trạch và cậu.

Ngày đó trên đường trở về sắc mặt Tần Trạch không tốt, nhưng hắn rất khắc chế, cũng không nói lời nào. Giang Kỳ vốn dĩ tức giận với hành vi bá đạo của hắn, muốn phản kháng, nhưng nhìn thấy khuôn mặt viết đầy chữ "tủi thân" của Tần Trạch, nên cậu cũng nói không nên lời, cậu như bong bóng bị mất khi bên trong, bản tính mềm yếu, chỉ lo lấy lòng người yêu đang tủi thân của mình.

Tình yêu chân chính không nên như thế, Giang Kỳ biết, yêu là cả hai người, bọn họ nên nói chuyện với nhau, gặp vấn đề cũng muốn cùng nhau cải thiện, mà không phải một người cố lấy lòng một phương.

Nhưng cậu không có cách nào khác. Cậu không biết vì sao sẽ biến thành như vậy, nhưng cậu biết mình bây giờ là một người không muốn buông tay mối quan hệ này.

Cậu nghĩ có phải mình không cho đối phương đủ cảm giác an toàn không?

Bạn bè của Giang Kỳ giống cậu, nên mới có thể trở thành bạn, tất nhiên là có vài phần tương tự. Bởi vì có chút hiểu họ, nên Giang Kỳ biết họ không phải một đám thích ở sau lưng người khác mà khua môi múa mép, cho nên lần thứ hai gặp mặt, Giang Kỳ đã giới thiệu Tần Trạch cho họ biết.

“..... Không tồi.” Đây là lời nhận xét của họ. Tuy rằng đơn giản, nhưng cũng thật là lời Giang Kỳ muốn nghe. Cậu không có bệnh của ngôi sao, vọng tưởng muốn có được lời chúc phúc và tán thành của mọi người, cậu chỉ là muốn Tần Trạch yên tâm thôi.

Nhưng sự việc không có cảu thiện như cậu nghĩ. Tần Trạch vẫn là giống như trước, hỏi cậu địa chỉ, rồi sau khi tan làm không hỏi ý cậu mà tự chạy đến, cố chấp ngồi ở trong xe chờ Giang Kỳ ra.

Cuối cùng, cách giải quyết là Giang Kỳ giảm bớt số lần ra ngoài gặp bạn vốn dĩ đã không nhiều lắm của cậu lại.

“Đàn anh này cũng quá quan tâm cậu đi, mình cảm thấy có chút quá mức, cậu nên có một chút không gian riêng mới đúng chứ.” Trước khi cậu rời đi người bạn đó lặng lẽ nói với cậu.

Giang Kỳ ngẫm lại cũng cảm thấy như thế, người bình thường là chịu không nổi Tần Trạch biến thành “người canh gác” như thế này được.

Vì thế mà cậu và Tần Trạch cãi nhau một trận.