Chương 14.4: Em nhớ anh

Giang Kỳ nghe rõ hết tất cả. Không nói đến chuyện của Tần Trạch và Giang Kỳ có phải thật không, Giang Kỳ có thể bảo đảm chính mình cùng Tần Trạch ở trong trường chưa có làm ra hành động khác người nào. Ngay cả một tấm ảnh làm bằng chứng cũng không có, mà người kia còn dám nói ra xu hướng tìиɧ ɖu͙© của cậu ra bên ngoài, hơn nữa những người khác cũng không hề nghi ngờ mà tin đó là thật.

Trừ bỏ không có đầu óc ra, thì là bọn họ có ác ý với mình rồi.

Nhưng cậu rõ ràng cái gì cũng chưa làm...

Hoặc nói là, chính là bởi vì cậu cái gì cũng chưa làm, nên mới tạo thành kết quả như vậy.

Tiếng chuông điện thoại lỗi thời vang lên, kéo Giang Kỳ ra từ hồi ức. Âm lượng không lớn, nhưng Giang Kỳ lại sợ sẽ ảnh hưởng đến những người khác, cậu dường như là ngay lập tức ấn xuống nghe điện thoại, thậm chí đối phương là ai cũng chưa kịp nhìn rõ.

“Em đang ở đâu?” Trong điện thoại truyền đến giọng người đàn ông quen thuộc, Giang Kỳ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu nhìn nhìn xung quanh, báo vị trí của mình.

“Ok, mà em không sao đúng không? Hôm nay công ty không có việc gì, nên anh nghĩ nếu không có việc gì thì tới đây tìm em vậy. Em ngồi chờ ở đó đi, anb rất nhanh sẽ lái xe tới.”

“Không cần... Thực ra anh không cần tới đây đâu.” Giang Kỳ có chút kích động, nhưng ngại đang ở nơi công cộng, nên cậu đè thấp giọng nói, “Đi làm đã rất mệt rồi, mà trường em với nơi anh ở lại không phải gần... Anh tới đây làm gì? Đi qua đi lại lãng phí rất nhiều thời gian đó.” Từ sau khi Tần Trạch xác định quan hệ với cậu thì chính là như vậy, cố định thứ bảy chủ nhật sẽ tới thăm cậu, ngày thường chỉ cần có lúc rảnh, điều thứ nhất làm chính là tìm cậu.

Giang Kỳ đối với chuyện này là cực kỳ vui sướиɠ. Nhưng cậu cảm thấy đối phương có tâm cho việc này đã rất tốt rồi, cụ thể cậu cũng không hy vọng Tần Trạch làm chuyện gì cả, bởi vì chuyện này thật sự là quá lãng phí thời gian.

“Nhưng anh muốn gặp em.” Tần Trạch nói nghiêm túc, nhưng Giang Kỳ lại bị lời âu yếm lơ đãng này làm cho xấu hổ mặt đỏ lên.

“Ở trên đường không tiện gọi điện thoại, nên anh cúp máy trước. Em ở tại chỗ chờ anh là được, tới nơi anh sẽ báo cho em.” Không cho Giang Kỳ cơ hội từ chối, Tần Trạch nói xong liền cúp điện thoại, làm Giang Kỳ vừa bất đắc dĩ lại vừa ngọt ngào.Chuyện không vui lúc trước dường như vào giờ phút này tan thành mây khói.

Tần Trạch tới nơi là chuyện một tiếng sau, trong khoảng thời gian này Giang Kỳ tiện tay tìm quyển sách trên kệ, lần này cậu chọn một nơi tương đối dễ tìm, cậu một mình ngồi ở chỗ kia, để khi Tần Trạch tiến vào ngay từ ánh mắt đầu tiên là có thể nhìn thấy cậu rồi.

Khi Tần Trạch tiến vào nhìn thấy chính là cảnh tượng này, làn da chàng trai trắng nõn bị ánh nắng chiếu sáng như trong suốt, mái tóc là trước đó không lâu cậu đã tự cắt, ngắn trên lông mày. Ngũ quan xinh đẹp lại tú khí toàn bộ bị lộ ra, cậu giống như là đá quý mà Tần Trạch phát hiện được, lúc này đang tỏa ra ánh sáng chói loá vô tận trong một khoảnh khắc.

Ánh mắt liền mềm mại, hắn chỉnh lại quần áo của mình trước cảnh cửa thủy tinh bên ngoài, cứ việc cái này hành vi ở người khác xem ra là nhiều lần nhất cử, bởi vì hắn bản nhân bất luận như thế nào, đều là đủ để khiến cho đại gia chú ý tồn tại.

“Tiểu Kỳ.” Hắn nện bước nhẹ nhàng mà đi đến bên cạnh chàng trai, nhịn không được muốn cho chàng trai đang cúi đầu chuyên chú đọc sách trước mắt này một cái ôm, nhưng lý trí nói cho hắn biết ít nhất ở chỗ này không được, hơi lui bước, hắn vươn tay với cậu, ý bảo cậu đứng dậy.

“Anh đã ba ngày không thấy em rồi, anh rất nhớ em đó.” Tay Giang Kỳ đặt ở lòng bàn tay hắn, hắn thuận thế kéo đối phương lên. Hai người sóng vai đi ra ngoài, Tần Trạch lặng lẽ kề tai nói nhỏ với Giang Kỳ.

Ba ngày, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Đây là điều lúc trước Giang Kỳ không thể tưởng tượng được. Sau khi hẹn hò Tần Trạch rất khác so với trước đây. Hình như hành động và năng lực của hắn bắt đầu thoái hóa, như là một đứa trẻ dính người, am hiểu biểu đạt tình yêu, lại thích tranh thủ giành toàn bộ chú ý của người yêu.

Như là bây giờ Tần Trạch chưa nhận được ngay câu trả lời của đối phương, sau khi ra quán cà phê, hắn không sốt ruột rời đi, ngược lại là kéo Giang Kỳ tới góc không người, ép cậu đến góc tường, thấp giọng dò hỏi: “Vì sao em không trả lời anh? Chẳng lẽ em không nhớ anh sao?”

Trong nháy mắt Giang Kỳ dường như thấy trên đầu đàn anh Tần Trạch mọc lên tai cún.

Trả lời đối phương chính là một cái ôm chặt, Giang Kỳ đem mặt chôn trong lòng đối phương, giọng nói rầu rĩ.

“Em nhớ anh.”

Em rất nhớ anh, dường như chỉ cần thấy anh, hết thảy đều trở nên không khó khăn như vậy nữa.