Chương 4.2: Chuyện phiền lòng

“Đúng rồi, đêm qua đèn quá mờ nên anh không thấy rõ, nhưng hôm nay xem như hiểu rồi. Việc học áp lực rất lớn sao? Sao quầng thâm mắt đậm như thế?” Tần Trạch một bên gắp một cái bánh bao bỏ vào trong chén đối phương, một bên không chút để ý hỏi.

“Em.....” Không biết là nhớ tới cái gì, Giang đột nhiên không ăn nữa. Đặt ngang đũa lên hộp nhựa, cậu nhìn qua thập phần do dự.

“Anh chỉ tùy tiện hỏi thôi, nếu em không muốn nói thì có thể không nói.” Như thấy được Giang Kỳ khó xử, Tần Trạch thực tri kỷ mà mở miệng, hoàn toàn tôn trọng chuyện riêng của Giang Kỳ.

Như vậy hành vi lại ở trong bất tri bất giác cổ vũ Giang Kỳ.

Cậu nhìn về phía đàn anh mà mình yêu thầm ba năm, ôn nhu dí dỏm lại quan tâm người khác, chỉ hơi suy tư thêm trong chốc lát, cậu cuối cùng cũng quyết định nói ra chuyện mình vẫn luôn phiền lòng gần đây cho người đàn ông trước mặt nhìn qua thập phần đáng tin này.

“Em... Em gần đây giống như bị người khác theo dõi.” Cậu như là sợ đối phương không chịu tin, nên vẫn luôn không dám nâng mắt lên nhìn thẳng đối phương, sự sợ hãi bên trong cùng sự ỷ lại theo bản năng làm người đàn ông đối diện cong cong khóe miệng.“Hả? Chuyện như thế nào?” Như là cực kỳ kinh ngạc, lông mày hắn hướng lên, thân thể tiến gần lại Giang Kỳ một chút, một bộ dáng lo lắng lại hoàn toàn tín nhiệm đối phương.

Kỳ thật chuyện này Giang Kỳ có nói với người khác, ví dụ như bạn cùng phòng của cậu. Thời điểm một người hướng nội gặp chuyện bối rối cũng sẽ không theo bản năng mà tìm người khác để kiếm sự trợ giúp, mà cậu chắc bị ép đến bất đắc dĩ, bị ép đến nóng nảy nên mới làm như vậy.

Nhưng cậu chỉ nhận lại được sự châm chọc mỉa mai và vọng tưởng người bị hại từ nhóm bạn cùng phòng.

Bọn họ không nghĩ một quái nhân có tính cách quái gở thì có cái gì mà bị người khác theo dõi chứ. Đương nhiên, Giang Kỳ tự mình cũng cảm thấy như thế.

Cậu nghĩ cũng không rõ, nhưng sự thật lại là như thế.

Thấy người đàn ông trước mắt cũng không bởi vì cậu đột nhiên nói chuyện hoang đường như vậy mà lộ ra biểu cảm trào phúng, mà ngược lại thập phần nghiêm túc mà quan tâm cậu, lắng nghe cậu. Trong lòng dường như có dòng nước ấm chảy qua, tay phải cậu gắt gao nắm lấy ngón tay cái tay trái, cuối cùng cũng cảm thấy nên nói thẳng thắn ra tất cả.

“Thật ra em cũng không rõ lắm là do cái gì... Người như em mà cũng sẽ bị người khác theo dõi sao...”

Tần Trạch rất muốn nói cho Giang Kỳ biết cậu không cần hạ thấp bản thân mình như thế, nhưng hắn biết hắn bây giờ càng nên an tĩnh mà nghe Giang Kỳ nói xong.