Mộc Phong nói với cô vài câu, nhìn cô đi vào cổng trường sau đó anh mới khởi động xe rời đi.Mộc Nhu bước vào lớp, chào hỏi mọi người, ngồi xuống ghế rồi nhìn vào cặp của mình, chứng minh thư và hộ chiếu của cô ở bên trong.
Suy nghĩ tiếp theo nên làm gì, ngoại trừ hồi hộp, còn có một chút bất an, nhưng nhiều hơn nữa chính là tự do đến kích động.
Đêm qua cô gần như không ngủ.
Cũng không phải không có ý định chạy trốn, chỉ là trước kia không đủ quyết liệt, thậm chí có chút không nỡ lòng bỏ đi.
Tắt điện thoại di động, lấy danh thϊếp ra, sau một giờ chiều, cô sẽ lên máy bay đi Nhật Bản.
Bởi vì cô bỏ trốn cũng không còn nơi nào để đi nên đành phải nhờ bạn bè giúp đỡ. Trước đó cô cũng liên lạc với một người bạn đang sống bên Nhật Bản.
Chỉ cần cô tránh xa những người đàn ông đó, cô có thể đi đến bất cứ đâu, làm những gì cô muốn, sống một cuộc sống tự do.
Khi cô tan học đã là 3 giờ 30 chiều, 3 giờ Mộc Phong gọi điện cho cô nhưng không ai bắt máy, hơn nữa còn tắt máy.
Anh cũng không nghĩ gì nhiều, chắc là điện thoại hết pin nên anh đến trường để đón cô.
Chờ ở cổng trường hồi lâu, không thấy bóng dáng tiểu tình nhân đi ra, Mộc Phong liền gọi điện cho Mộc Vân.
“Cậu đang ở đâu? Trường học?”
“Hôm nay em không đi, em ở cùng Mộc Thâm.”
Mộc Phong cúp điện thoại, trực tiếp vào trường đại học hỏi, hỏi các bạn cùng lớp nói buổi sáng Mộc Nhu còn ở đây, nhưng buổi trưa lại không thấy bóng dáng, hỏi giáo viên cũng chỉ nhận được câu trả lời tương tự.
Mộc Phong về nhà một lần nữa, không có bóng dáng của Mộc Nhu, anh lại gọi cho Mộc Tinh nhưng câu trả lời vẫn tương tự như vậy
Mặt anh tối sầm lại, trong phòng tìm không thấy chứng minh thư và hộ chiếu của cô, trong lòng anh từng chút một chùng xuống.
Anh gọi vô số cuộc điện thoại, nhưng tất cả đều tắt máy.
Anh ngồi ở trên giường, trong lòng bất an càng lúc càng lớn, căn bản không cách nào bình tĩnh lại được, anh gọi Mộc Thâm và Mộc Vân trở về, người ở dưới trướng anh giống như trải thảm bắt đầu tìm kiếm một số thông tin chuyến bay có sẵn.
Bởi vì sự việc này mà Tiểu Bang bị liên lụy, ngoại trừ Mộc Tinh, thì cô ta là người bạn thân thiết nhất của Mộc Nhu.
Cô ta bị mấy người đàn ông mặc đồ đen bắt gặp trên đường đi học về và nhận ra bọn họ là anh trai của Mộc Nhu, nhưng sắc mặt rất khó coi, khiến cho cô ta không dám lên tiếng.
“Em gái tôi đâu!”. Mộc Vân gằn giọng lên hỏi
“Tôi không biết.” Tiểu Bang ngơ ngác lắc đầu, không hiểu bọn họ đưa cô ta tới đây làm gì.
Hỏi cô ta về em gái?
Lần cuối cùng Tiểu Bang nhìn thấy Mộc Nhu là lúc ăn cùng nhau vào buổi trưa.
“Tôi không biết?”
Cô ta là người gần gũi với Mộc Nhu nhất, Mộc Nhu căn bản không hề có bạn bè nào khác. Mộc Vân nhếch miệng mang chút nham hiểm, vung tay liền trực tiếp tát cô ta một cái.
Cái tát này không nhẹ, Tiểu Bang chật vật nằm trên mặt đất, đầu óc ong ong, nửa bên má đau rát.
Tính khí của Mộc Vân thực sự rất dễ cáu kỉnh, việc Mộc Nhu rời đi càng khiến anh ta mất đi lý trí, anh ta giật lấy khẩu súng của đám thuộc hạ, chĩa đầu súng vào trán Tiểu Bang, không kiểm soát được hét lên:
“Bình thường cô là người gần gũi với em gái tôi nhất. Cô còn nói cô không biết! Nếu không muốn chết thì mau nói em ấy ở đâu!”