Tiểu yêu
Chiều tối thứ sáu, Cố Hủ lái xe đưa Hạ Tử Thần về nhà hắn. Nghĩ đến người nhà hôm qua mới tới thành phố N, có chút lệch múi giờ nên không tới sớm.
Nhà chính của Cố gia ở phía nam thành phố N, dù hơi xa nhưng vị trí địa lý rất tốt, cảnh quan đẹp và thanh tịnh, đi bộ năm phút có thể tới bờ biển, các biện pháp an nình rất chặt chẽ.
Trước đó Hạ Tử Thần chỉ nghe Cố Hủ miêu tả qua, nhưng chân chính đi vào khu vực nhà chính Cố gia, Hạ Tử Thần vẫn cảm thấy chấn động.
Xe dọc theo sườn núi đi lên, lá cây đã rụng hết chỉ còn trơ cành, Hạ Tử Thần đã mơ hồ nhìn thấy biệt thự trên núi. Trời đã tối muộn, đèn đường đã mở hết, chiếu sáng rõ cả con đường.
Không lâu sau, xe chạy đến trước cánh cổng sắt nặng, Cố Hủ lấy điều khiển từ xa đặt ở trước tay lái, nhấn một cái, lại gõ mật mã, xác nhận xong, cửa lớn mở ra hai bên.
Cố Hủ đi xe vào, cửa lớn chậm rãi khép lại.
“Quả nhiên rất hiện đại.” Hạ Tử Thần nhìn thoáng qua mặt sau cửa lớn, cười nói. Thật ra cậu vẫn có chút khẩn trương, cho dù đêm qua cậu đã chuẩn bị tốt tâm lý, cũng có chút hiệu quả nhưng vẫn không thể bình tĩnh như về nhà mình được.
“Trong nhà biện pháp an ninh rất nhiều, cũng có chút phiền toái, về sau sẽ nói cho em biết làm thế nào.” Nơi này cách nhà ga hơi xa, cho nên bọn họ bình thường đều là tự lái xe về, tránh phải ấn chuông cửa phiền toái, mấy đứa con của Cố gia đều có mật mã cửa lớn, mỗi mật mã lại không giống nhau, hệ thống điện tử ở cửa lớn phân biệt xong cửa sẽ tự động mở ra.
Qua cửa lớn là một cái sân rất lớn, bởi vì trời lạnh nên đa phần cây cối trong sân đều trụi lủi, chỉ có một hàng cây tùng thấp còn màu xanh.
Cố Hủ rẽ trái, dọc theo con đường bốn làn xe chạy vòng qua biệt thự vào trong. Tại chỗ này đã có thể nhìn thấy nhà chính cùng một tòa biệt thự bên trái.
Lúc nãy ở sườn núi không rõ, nhưng vào cửa mới thấy nơi này còn lớn hơn cậu nghĩ.
Cố Hủ vừa lái xe vừa nói, “Trước mặt là nhà chính, khi ông nội còn sống, trong nhà nhiều người, bề trên cùng thế hệ của Cố gia đều sẽ ở nhà chính. Sau nhà chính, trái phải là các biệt thự nhỏ hơn, chỗ đó để người vai dưới cùng nhóm chú bác ở. Sau nhà chính là một hoa viên, phía tây hoa viên có tòa nhà hai tầng nhỏ, để người hầu cùng bảo vệ ở.
“Nghe có cảm giác địa chủ phong kiến.” Hạ Tử Thần trêu đùa, gia tộc như này cậu mới chủ xem qua trong ghi chép các gia tộc kinh tế ở châu Âu, chưa từng nghĩ trong nước cũng có.
“Đúng vậy.” Cố Hủ cười cười, ” Nhưng đến thế hệ cha tôi thì không còn nhiều quy củ như vậy, người một nhà đều ăn tại nhà chính, tòa nhà bên trái là của anh hai, anh ấy học y, cần có nơi đơn độc để nghiên cứu. Tòa nhà bên phải hay dùng để mời khách, nhưng bình thường không dùng mấy.”
“Ừm, người một nhà cùng nhau ở chung thì tốt hơn, không sẽ có cảm giác xa lạ.” Nếu người trong Cố gia lớn lên trong chế độ như trước, Hạ Tử Thần nghĩ bản thân sẽ bị dọa chạy mất.
“Ừm, dù sao cũng đủ để ở.” Khi nói chuyện, xe Cố Hủ đã vào bãi đỗ xe.
Trong bãi đỗ để hai mấy chiếc xe, thuần một màu đen, cảm giác có lẽ là xe vệ sĩ. Cố Hủ lái xe đi từ bãi đỗ đi vào trong, bên trong là một cái gara.
Cố Hủ lại lấy ra một cái điều khiển màu đen, ấn một cái, một cửa trong gara chậm rãi kéo lên. Cố Hủ đưa xe vào, sau đó đóng cửa lại.
Cửa gara từ từ hạ xuống, gara có đèn cảm ứng , mặc dù có đèn nhưng cũng không quá sáng.
Hai người xuống xe, Cố Hủ nắm tay Hạ Tử Thần đi đến một cái cửa nhỏ trong gara, ở bàn phím bên cạnh ấn mật mã, cửa mở ra, hai người đi vào một hành lang thủy tinh dài.
“Đi từ bên này có thể đi thẳng đến cửa chính, đi bên ngoài rất lạnh.” Cố Hủ chỉ khu đất bên phải hành lang, bên kia là một loạt cây mai trắng, kéo dài đến bên trái biệt thự, đúng mùa nở hoa, tuyết trắng đẹp không kể xiết. Cho dù trong không gian kín, Hạ Tử Thần dường như vẫn có thể ngửi được mùi hoa mai thơm ngát.
Đi qua hành lang thủy tinh, đi qua một đoạn đường ngắn, hai người rốt cuộc tới trước cửa nhà chính.
Quản gia đã dẫn theo mấy người hầu đứng chờ ở đó, thấy Cố Hủ, lập tức chào đón, “Tứ thiếu gia, cậu đã trở lại.”
“Phó thúc.” Cố Hủ gật đầu.
Phó quản gia lại chuyển ánh mắt lên người Hạ Tử Thần, “Là Hạ thiếu gia đi, hoan nghênh hoan nghênh.”
“Chào chú.” Hạ Tử Thần lễ phép chào, Phó quản gia mỉm cười khiến cậu cảm thấy thân thiết.
“Trời lạnh, mau vào trong nhà.” Phó quản gia chuyển người, mời hai người vào trước, “Lão gia, phu nhân cùng Tam thiếu gia đã chờ.”
Vào cửa lớn, hệ thống sưởi trong nhà dồn tới, cuốn đi hơi lạnh trên người.
“Tiểu Hủ về rồi sao?” Nghe tiếng, Cố phu nhân Uông Nguyệt Hoa từ phòng khách đi tới, sau khi nhìn thấy Hạ Tử Thần, ý cười khóe miệng sâu thêm, “Đây là Tử Thần đi? Mau vào.” Nói xong liền tới đón.
Uông Nguyệt Hoa mặc một chiếc váy dài màu rượu, mặc một cái áo choàng màu nhạt, tóc dài thả sau lưng, người hơn năm mươi tuổi mà nhìn qua không đến bốn mươi, xinh đẹp lại ung dung, phi thường cao quý.
“Cháu chào cô.” Hạ Tử Thần lễ phép chào. Có đôi khi không nhìn thì không thể biết được, như bây giờ mặt đối mặt, mới khiến Hạ Tử Thần hiểu được phụ nữ như thế nào mới gọi là lộng lẫy, cho dù không có trang sức sang trọng, Uông Nguyệt Hoa cũng khiến cậu cảm thấy có khí chất hoa lệ ý nhị nhẹ nhàng.
“Ừ ừ, hoan nghênh con tới nhà.” Uông Nguyệt Hoa tự nhiên nắm tay Hạ Tử Thần, “Mau vào, tay sao lại lạnh như vậy? Có lạnh không?”
“Không sao ạ.” Hạ Tử Thần cười, đối với người chưa từng được biết đến tình thương của mẹ, mấy lời nói của Uông Nguyệt Hoa lại khiến cậu cảm động.
“Con thật là, cũng không mặc thêm áo cho Tử Thần.” Uông Nguyệt Hoa trừng mắt nhìn Cố Hủ phía sau, kéo Hạ Tử Thần vào trong, “Mau tới sưởi ấm một chút.”
“Là mẹ ở nhà đợi rất ấm cho nên mới cảm thấy tay người khác lạnh. Hơn nữa bọn họ mới từ bên ngoài đi vào, sao có thể ấm được.” Một người nhìn qua không lớn hơn Cố Hủ bao nhiêu vừa nói vừa đi ra từ phòng khách, nhìn thấy Hạ Tử Thần, mỉm cười nói, “Xin chào, tôi là Tam ca của Cố Hủ, Cố Ngạo.”
“Chào Tam ca.” Hạ Tử Thần nhìn về phía Cố Ngạo. Cố Ngạo rất giống Cố Hủ, nhưng cơ bản là người Cố gia, bộ dạng tất nhiên không cần phải nói. So với Cố Hủ, Cố Ngạo tươi cười nhiều hơn, nhưng cho dù hắn cười rất ôn nhu, Hạ Tử Thần vẫn cảm thấy Cố Ngạo nội tâm không phải một người chân chính hiền hòa. Tựa như Cố Hủ chỉ biết cười với cậu, đối với người khác chính là mặt lạnh như nhau.
“Đi đi, con nói nhiều quá, nhường đường, để Tử Thần vào.” Uông Nguyệt Hoa vỗ Cố Ngạo.
Cố Ngạo cười tránh ra, Uông Nguyệt Hoa dẫn Hạ Tử Thần vào phòng khách.
Vừa nãy Hạ Tử Thần nhìn từ bên ngoài, tuy tòa nhà rất lớn nhưng bề ngoài màu trắng không nhìn ra bên trong thế nào. Đi vào phòng khách, Hạ Tử Thần mới ý thức được cái gì gọi là xa hoa, dù sao cũng đã trải qua nhiều năm, mỗi một chỗ trong nhà đều lộ ra lịch sử cường đại của Cố gia, lại không xa hoa quá mức.
Lúc này, cha Cố Hủ, Cố Chính Khanh đang ngồi trên sô pha đơn trong phòng khách nhìn Hạ Tử Thần vào cửa. Cố Chính Khanh bảo dưỡng cũng rất tốt, tựa hồ năm tháng không lưu lại nhiều dấu vết trên khuôn mặt ông, Cố Diễm, Cố Hủ thì giống ông, Cố Ngạo lại giống mẹ hơn, nhưng khí tràng trên người ba người đều giống Cố Chính Khanh.
Cố Chính Khanh biểu tình nghiêm túc, nhưng không tính là lạnh lùng. Sau khi thấy Hạ Tử Thần, biểu tình thoáng nhu hòa một chút, cẩn thận đánh giá người Cố Hủ mang về.
“Bác trai, cháu chào bác.” Hạ Tử Thần chào hỏi. Có lẽ đã ở cùng Cố Hủ một thời gian, cậu đối với khí thế của người Cố gia nhiều ít đã miễn dịch.
Cố Chính Khanh nhìn Hạ Tử Thần thật lâu sau mới gật đầu, mở miệng nói,”Đến đây ngồi.”
Hạ Tử Thần bị đánh giá có chút căng thẳng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, gật đầu đáp, “Vâng.”
Ngồi ở ghế sô pha bên cạnh ông, Hạ Tử Thần cầm lấy túi đồ trên tay Cố Hủ, nói, “Lần đầu tới nhà, cũng không biết nên mang tới cái gì, lễ vật nhỏ này hy vọng hai người đừng ghét bỏ.”
“Ai, đứa nhỏ này, không phải nói đừng mang cái gì tới sao?” Uông Nguyệt Hoa nhận túi từ tay Hạ Tử Thần, ngữ khí có chút bất đắc dĩ nhưng trong mắt lại rất vui.
“Đây là điều cháu nên làm, hai người thích là tốt rồi.” Hạ Tử Thần cười nói.
Uông Nguyệt Hoa lấy ra khăn quàng màu trắng có hoa văn chìm màu cam, cười nói, “Chiếc khăn này vừa lúc hợp với bộ váy của ta.” Nói xong để áo choàng màu tím của mình sang một bên, mở khăn quàng ra vòng qua vai.
Khăn quàng này lớn hơn kiểu của nam, chính là nghĩ đến sự đang dạng trong việc sử dụng mà thiết kế, cho nên Uông Nguyệt Hoa lấy nó làm áo choáng cũng tốt, hơn nữa rất hợp với bộ đồ đang mặc.
Cố phụ cũng nhìn chiếc khăn màu đen của mình, sau đó mỉm cười nói, “Ta rất thích, tốn kém rồi.” Nói xong để quản gia mang vào phòng cất.
“Ngài khách khí quá, thích là tốt rồi.” Thấy Cố mẫu thích, Hạ Tử Thần cũng yên tâm.
“Thích, vẫn là Tử Thần tặng đồ dùng tốt.” Cố mẫu ngồi bên cạnh Hạ Tử Thần, đẩy Cố Hủ sang một bên, “Anh em các con từ trước đến nay toàn tặng ta những thứ vô dụng, một năm cũng không dùng đến một lần. Này thật tốt, ra ngoài có thể dùng.”
Đang nói, Cố Diễm từ bên ngoài đi vào, toàn thân mặc âu phục, hẳn là vừa tan tầm, “Cha, mẹ, con đã về.”
“Đại ca.” Cố Ngạo cùng Cố Hủ chào hỏi.
“Ừ, Tử Thần đến rồi sao.” Cố Diễm mỉm cười đi tới, đưa túi đồ trên tay cùng áo khoác đưa cho quản gia.
“Đại ca.” Hạ Tử Thần cũng ngoan ngoãn chào, so với những người khác, cậu quen thuộc với Cố Diễm hơn.
“Mang về cái gì vậy?” Uông Nguyệt Hoa nhìn thoáng qua túi đồ trên tay Phó thúc.
“Tuần trước có đặt bốn hộp cà phê Lam Sơn, hôm nay mới chuyển tới.” Cố Diễm ngồi vào sô pha đối diện Hạ Tử Thần, ngồi cùng Cố Ngạo, “Đưa Tử Thần hai hộp, một hộp cho cha cậu ấy, Ngự Trạch thích loại này, một hộp để hai đứa uống, để cậu hai mang một hộp tới nhà cậu ấy, để một hộp chúng ta uống.”
Cố gia không thích tích trữ nhiều cà phê, để thời gian lâu sẽ không ngon, cho nên từ trước đến nay đều mỗi lần chỉ mua một ít, uống hết lại mua. Huống chi trong nhà hiện giờ cơ bản chỉ có một mình Cố Diễm ở, cũng không dùng đến nhiều.
“Cũng là con nghĩ chu đáo.” Cố phụ gật đầu, rất đồng ý với Cố Diễm.
“Tiểu Hàm đâu? Khi nào thì tới?” Cố Diễm hỏi.
“Tiểu Hủ đến trước, Nhị ca đã xuống máy bay, cho người đi đón rồi, chắc là nhanh thôi.” Cố Ngạo nói.
“Ừ.” Cố Diễm gật đầu, đứng dậy lên tầng thay quần áo.
Quản gia rót trà cho Cố Hủ cùng Hạ Tử Thần, Uông Nguyệt Hoa vào bếp xem đồ ăn.
Cố Chính Khanh uống trà, nói với Cố Ngạo, “Con làm anh mà không chuẩn bị quà gì à?”
Cố Ngạo nở nụ cười, “Sao có thể a, vốn nghĩ tối nay nói riêng với Tử Thần.” nói xong, Cố Ngạo lấy ra một quyên tạp chí xe hơi nổi tiếng, để trước mặt Hạ Tử Thần.
“Anh cũng tặng cậu thứ dùng được, mấy cái xe này thích cái nào thì chọn, anh mua cho cậu.”
Hạ Tử Thần nhìn bìa tạp chí, không khỏi có chút xấu hổ, loại xe thể thao này cậu cũng không dám đi, khẳng định sẽ bị người ta vây xem, hơn nữa giá cả nhất định không rẻ, tuy là Tam ca của Cố gia, Hạ Tử Thần cũng không muốn để người ta tiêu tốn.
“Tam ca, em sẽ không lái xe.” Không thể trực tiếp từ chối, Hạ Tử Thần đành phải nói khéo một chút.
“Dùng để đi học, tiền anh sẽ bỏ ra cho cậu.” Cố Ngạo cười nói, hắn là người của Cố gia, không thích tiêu xài nhưng cũng không keo kiệt, rất hào phóng với người nhà, cho nên không nghĩ Hạ Tử Thần sẽ có gánh nặng.
Hạ Tử Thần nhấp miệng, “Tam ca, xe này rất quý, không nên tiêu tốn quá.”
“Cũng không đáng bao nhiêu tiền, chọn cái cậu thích là được. Cậu nếu không chọn, anh sẽ chọn thay cậu.” Cố Ngạo một bộ không để cậu từ chối.
“Tam ca muốn cho con thì con cứ nhận, dù sao nơ cũng không có chỗ nào để tiêu tiền.” Uông Nguyệt Hoa cười, “Này coi như là sử dụng đúng chỗ.”
Hạ Tử Thần vốn còn muốn từ chối, Cố Hủ ngồi bên cạnh cậu lại nói, “Này em cùng Thần Thần còn phải suy nghĩ, thích cái nào sẽ nói với anh.”
“Được.” Cố Ngạo gật đầu, để bọn họ tự chọn.
Cố Hủ sở dĩ đáp ứng nhanh như vậy là bởi cứ nhìn quà tặng ngày trước Cố Ngạo tặng hắn, xe hơi hôm nay đã rất bình thường.
Sinh nhật hàng năm Cố Hủ đều nhận được quà của Tam ca, trước đây thì bình thường, bắt đầu từ cấp hai, quà tặng của Cố Ngạo chính là các loại súng, vũ khí lạnh, cơ bản còn có lựu đạn.
Lúc đó Cố Hủ còn nghĩ súng này là giả, cho đến một ngày không có việc gì lấy ra xem, không cẩn thận bắn thủng trần nhà, lúc này mới phát hiện đây là súng thật. Cuối cùng mấy thứ này đều bị đóng gói đưa Cố Diễm xử lý. Nhưng Cố Ngạo vẫn không biết mệt mà tặng hắn mấy thứ này.
Mọi người nói chuyện chờ ăn cơm, chợt nghe Phó quản gia ở cửa nói, “Nhị thiếu gia đã trở lại.”
Cố Diễm đứng dậy đi ra ngoài trước, Cố Ngạo cũng đi ra cửa, Cố Hủ đứng dậy kéo Hạ Tử Thần đi ra ngoài phòng khách.
Cố Hàm mặc một bộ âu phục màu xám, vạt áo có chút nhăn, rõ ràng là chưa thay đồ đã vội vàng trở về.
“Đã trở lại.” Cố Diễm đi qua, “Lạnh không?”
“Không lạnh.” Cố Hàm cười cười, sau đó chào Cố Ngạo cùng Cố Hủ, bốn anh em nói chuyện một lúc.
Thấy bốn người nói chuyện với nhau, Hạ Tử Thần có chút hâm mộ, đây là tình cảm anh em không thể dùng lời để nói, mà là từ hành động cùng nụ cười mới thấy được.
Bộ dáng Cố Hàm giống mẹ nhiều hơn, khi không cười có chút lạnh lùng, nhưng cười rộ lên lại ôn tồn, khiến người ta cảm giác rất thoải mái. Đeo cặp kính không gọng khiến cho sự sắc bén trong mắt bị che đi vài phần, nhìn qua rất dễ gần.
Chờ bốn người nói chuyện xong, Cố Hàm mới chú ý tới Hạ Tử Thần đứng phía sau, cười nói, “Đây là Tử Thần đi? Xin chào, anh là Nhị ca của Cố Hủ, Cố Hàm, hoan nghênh cậu đến đây.”
Hạ Tử Thần cũng gật đầu chào hỏi.
Phó quản gia đã cầm hành lý của Cố Hàm đi vào, Cố Hàm mở ra hành lý trên cùng, cầm một cái hộp lớn ra, “Đây có hai hộp vật phẩm bảo vệ sức khỏe, nhà chúng ta vẫn luôn dùng, hiệu quả không tồi, cậu giữ một phần, một phần đưa cho chú, ăn hết thì bảo anh.”
“Cám ơn Nhị ca.” Hạ Tử Thần nhận quà có chút ngại ngùng, vốn cậu đến làm khách, không nghĩ tới mang đi còn nhiều hơn mang đến.
“KHông cần khách khí, đều là người một nhà.” Cố Hàm vỗ vai Hạ Tử Thần, sau đó đi vào chào hỏi Cố phụ Cố mẫu, rồi lên tầng tắm rửa.
Chờ Cố Hàm xuống tầng, phòng bếp đã chuẩn bị xong cơm.
Một bữa cơm ăn rất vui vẻ, Cố gia vì chào đón Hạ Tử Thần nên làm hơn hai mươi món ăn, Hạ Tử Thần mỗi món ăn một chút đã thấy no, Cố mẫu cùng Cố Hủ vẫn gắp đồ ăn cho cậu. Không thể không thừa nhận, hương vị món ăn rất tốt.
“Xem cha con hôm nào rảnh rỗi, chúng ta cùng gặp mặt.” Cố Chính Khanh nói.
“Vâng, cháu sẽ nói với cha.” Hạ Tử Thần đáp.
Cố Chính Khanh gật đầu, không nói gì thêm.
Sau khi ăn xong, cả nhà ngồi ở đại sảnh, vừa uống cà phê Cố Diễm mang về, vừa nói chuyện phiếm. Hạ Tử Thần tất nhiên là trọng điểm của cậu chuyện, Uông Nguyệt Hoa hỏi qua một lần tất cả mọi thứ về Hạ Tử Thần, cũng nói cho cậu vài chuyện xấu hổ trước đây của Cố Hủ.
Uống hết cà phê, Uông Nguyệt Hoa nói, “Về sau Tử Thần là Tiểu Yêu (người nhỏ nhất) nhà chúng ta, các con là anh thì phải quan tâm nhiều, chỗ nào cần quan tâm thì phải quan tâm hết.”
“Đã biết, mẹ.” Cố Diễm đáp ứng, Cố Hàm, Cố Ngạo cũng gật đầu theo.
“Tiểu Yêu, về sau có chuyện gì cứ nói, đều là người một nhà, không cần khách khí. Cố Hủ nếu đối xử với con không tốt, con cứ nói cho ta biết, ta sẽ đuổi nó khỏi nhà.” Uông Nguyệt Hoa nói với Hạ Tử Thần.
Bị gọi là Tiểu Yêu, Hạ Tử Thần có chút không quen, nhưng lời nói của Uông Nguyệt Hoa vẫn làm cậu cảm động. Lần này, cậu lại có thêm người nhà, cảm giác này khiến Hạ Tử Thần rất thỏa mãn, lại cảm thấy không chân thật.
“Con sẽ không bắt nạt Thần Thần.” Cố Hủ ngồi bên cạnh Hạ Tử Thần mở miệng.
“Mẹ không nghe cam đoan, chỉ nhìn hành động.” Uông Nguyệt Hoa giương cằm nhìn bốn đứa con của mình.
“Không phải là Tiểu Yêu sao?” Cố Ngạo cười nói, “Con vốn nghĩ cậu tư nhìn lạnh lùng này sẽ đơn độc cả đời chứ, không nghĩ tới lại là người đầu tiên ổn định, Tử Thần nếu không phải Tiểu Yêu ( yêu tinh nhỏ ) thì sao có thể quản được nó.”
Lúc này mọi người mới phản ứng Cố Ngạo nói ‘Tiểu Yêu’ không phải ‘Tiểu Yêu’ kia.
Cố Hủ đỏ mặt, hắn biết Cố Ngạo hay nói đùa cho nên cũng không tức giận, nhưng một người đàn ông lại bị gọi là ‘Tiểu yêu tinh’ vẫn làm cho hắn xấu hổ.
“Con nói nhiều rồi đấy.” Cố Chính Khanh vỗ Cố Ngạo một cái, đứa con này từ trước đến nay không hề câu nệ cái gì, nhưng làm việc coi như ổn trọng, ông cũng rất ít thuyết giáo.
“Cậu đừng cười, nói không chừng sau này bị quản chính là cậu đi.” Cố Hàm cầm miếng bánh lên từ từ ăn.
“Em lúc nào cũng hoan nghênh, nhưng em sẽ tìm người không nhỏ tuổi hơn Tiểu Yêu cho nên cậu ấy vẫn là Tiểu Yêu.” Cố Ngạo không để ý nhún vai, căn bản không để trong lòng.
“Con đã quyết định với Tiểu Yêu, tuy bây giờ còn chưa đăng kí kết hôn nhưng tài sản hiện giờ của con cũng coi như tài sản của cả hai người, Tiểu Yêu phải được hưởng một nửa.” Cố Chính Khanh nói.
Hạ Tử Thần giật mình, hoàn hồn nói, “Bác, cháu không cần cái gì của Cố Hủ.”
Cố Chính Khanh cười nói, “Không phải con có cần hay không, con vào nhà Cố gia, nên được hưởng quyền lợi.”
“Cháu…..” Hạ Tử Thần chưa từng nghĩ sẽ phân chia gì đó với Cố Hủ, đột nhiên nhắc tới, khiến cậu không biết phải làm sao.
“Người nào vào nhà chúng ta đều có quyền lợi này, vợ anh sau này cũng có quyền lợi như vậy.” Cố Ngạo cười nói với Hạ Tử Thần.
“Chuyện này con đã làm xong, giấy tờ cũng đã ký, cha không cần phải lo.” Cố Hủ nói.
“A? Khi nào?” Nghe hắn nói như vậy, Hạ Tử Thần bất ngờ, cậu không nhớ đã từng kí qua giấy tờ gì như vậy.
Cố Hủ cười cầm tay Hạ Tử Thần, “Hợp đồng khi em tới công ty đã kí kia, thật ra là thỏa thuận phân chia tài sản, chẳng qua tôi đã đổi vài tờ phía trước thành hợp đồng làm việc, em chỉ nhìn phía trước, những cái sau căn bản không nhìn đã ký.”
Hạ Tử Thần đột nhiên cảm thấy rất hối hận đã không nhìn kỹ giấy tờ kia, không nửa phần nghỉ hoặc liền nhảy vào bẫy của Cố Hủ, cho dù cái bẫy này đối với cậu chính là thiên đường.
“Được rồi, tôi xin lỗi vì trước đó không nói với em, nhưng gỗ đã đóng thành thuyền, em cũng đừng tức giận.” Cố Hủ thấp giọng nói.
“Em không tức giận, chỉ cảm thấy không nên chia tài sản gì đó với anh.”
“Chúng ta là người một nhà thì cần gì so đo chuyện này. Cho dù trước đó em không ký, khi kết hôn vẫn phải ký, coi như thực hiện trước đi.” Cố Hủ nắm chặt tay Hạ Tử Thần.
Hạ Tử Thần nhìn hắn, gật đầu.
Cố phụ Cố mãu thấy hai người thấp giọng nói chuyện, cũng cười cười không nói gì thêm.
Đêm đó, hai người ngủ ở nhà Cố gia. Đây cũng là quyết định ngay lúc đó, Cố mẫu nói đã chuẩn bị phòng xong, hai người không thể từ chối ý tốt nên ở lại.
Tắm xong, hai người song song nằm trên giường, Cố Hủ quay đầu nhìn Hạ tửu Thần đang mở to mắt nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, “Lạ chỗ nên không ngủ được sao?”
“Không có.” Hạ Tử Thần cười cười, quay đầu nhìn thẳng hắn, “Em chỉ cảm thấy hôm nay tốt không thể ngờ tới. Trước kia em chỉ có cha, sau lại có anh, hiện giờ lại có nhiều người nhà như vậy.” Đây là cảnh tượng một nhà vui vẻ hòa thuận mà cậu nằm mơ cũng muốn có được.
Cố Hủ nở nụ cười, lại gần hôn lên môi cậu, “Về sau người nhà của chúng ta sẽ ngày càng nhiều thêm.”
“Ừm, cám ơn anh.” Hạ Tử Thần chăm chú nói.
Cố Hủ vươn tay ôm cậu, “Cũng cám ơn em.”
“Ừm.”
Đèn đầu giường bị tắt đi, phòng ngủ tối đen, hai người ôm nhau ngủ khóe miệng vẫn đọng lại ý cười. Người nhà là một loại ràng buộc kiên định mà ấm áp…..