Chương 46: Bác sĩ Thời show ân ái?

“Chuyện hôm nay, cảm ơn.”

Hành lang bệnh viện, Sầm Khải mặc áo blouse trắng liên tục nói cảm ơn với Thời Ngộ.

Đêm nay Sẩm Khải trực đêm ban, rất xui xẻo tay bị thương, ngày thường một bác sĩ khác cũng có thể hoàn thành công việc, trùng hợp hôm nay người bệnh nhiều, chỉ có thể nhờ vả Thời Ngộ có quan hệ cá nhân tốt hơn đến giúp đỡ thay thế bổ sung.

Tới gần 12 giờ đêm, người bệnh ít đi, vết thương của Sầm Khải đã ổn hơn, Thời Ngộ vội vàng đến mức không chờ nổi chuẩn bị rời đi.

“Thời Ngộ, cậu định khi nào trở lại bệnh viện?” Sầm Khải đột nhiên hỏi.

“Chắc là nhanh thôi.” Thời Ngộ đáp.

“Vốn dĩ khoảng thời gian năm mới, phía trên cố ý đề bạt cậu, hiện tại cậu lại làm ra như vậy, chẳng khác nào tự tay đưa cơ hội cho người khác.”

Bệnh viện đều biết, bạn gái anh xảy ra chuyện, không có gì đáng trách khi bạn trai đi chăm sóc bạn gái. Nhưng người khác cũng không biết tình cảm giữa hai người sâu sắc đến mức nào, bọn họ chỉ có thể thấy, Thời Ngộ đã nghỉ phép một thời gian dài.

Nếu không phải vì thực lực của anh quá giỏi, bệnh viện tích tài không muốn thả người, đổi là những bác sĩ bình thường khác, bị sa thải đều có khả năng. Chỉ là, vì vậy mà đánh mất cơ hội thăng tiến, cũng rất đáng tiếc.

Nghe thấy lời khuyên khéo léo của đồng nghiệp, Thời Ngộ bình thản lắc đầu, “Điều này không quan trọng.”

Sầm Khải dừng lại, sau đó gật đầu, “Cũng đúng, là bệnh viện thiếu cậu, không phải cậu thiếu việc làm.”

Trong lúc Thời Ngộ còn đang tại chức, cũng đã có rất nhiều nền tảng phát triển tốt hơn không ngừng ném cành ô liu về phía anh, nhưng anh lại lần lượt từ chối, tình nguyện ở lại thành phố C.

Ngay cả khi hôm nay anh từ chức, ngày mai cũng có thể tìm được một công việc với cương vị tốt hơn ngay lập tức, thật sự không cần lo lắng không có cơ hội phát triển.

Sầm Khải hiểu rõ, “Hôm nay thật sự đã làm phiền cậu rồi, lần sau sẽ mời cậu ăn cơm.”

Nghĩ lại, Thời Ngộ hiện tại hận không thể trông coi Hạ Sí hai mươi bốn tiếng đồng hồ, anh ta vội vàng bổ sung một câu: “Cậu cũng dẫn theo bạn gái đến đi.”

Ở trước mặt Thời Ngộ, anh ta không nhắc đến cách gọi “nữ thần”.

Thời Ngộ bỗng nhiên nhìn qua, phủ nhận: “Không phải bạn gái.”

“Cái gì?” Trong một thời gian ngắn, Sầm khải nhất thời không có thể phản ứng lại kịp.

Chỉ thấy bác sĩ Thời đút tay vào trong áo khoác, lấy ra một quyển sổ nhỏ màu đỏ, quơ quơ trước mắt anh ta, rồi trịnh trọng tuyên bố: “Tôi đã kết hôn rồi.”

Sầm Khải: “Kết hôn?!!”

Cẩu độc thân bị tổn thương!

Thời Ngộ nhìn anh ta mỉm cười, trên mặt không che giấu được sự vui vẻ, “Hôm nay vừa mới lãnh chứng, lần sau mời anh uống rượu mừng.”

Bác sĩ Thời ngày thường sẽ nghiêm túc lắng nghe đề tài người khác ném ra rồi trả lời, nhưng lại rất ít khi chủ động thông báo chuyện của mình cho người khác biết, mà giờ này khắc này, anh lại trắng trợn táo bạo lấy ra giấy chứng nhận kết hôn, giống như đang khoe khoang.

Bác sĩ Thời là kiểu người thích khoe khoang sao?

Đúng vạy!

“Có người còn ở nhà chờ tôi, đi trước, tạm biệt.” Bất luận là từ biểu cảm hay giọng điệu, đều nhìn ra được, nghe ra được tâm trạng của Thời Ngộ rất tốt.

Sầm Khải: “!!!”

Tôi đang nghi ngờ cậu cô ý khoe khoang!

Trong lúc bàng hoàng, Sầm Khải giơ ngón tay cái lên trong không trung, “Tân hôn vui vẻ.”

*

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trên đường về nhà, Thời Ngộ nghĩ tới, chắc là Hạ Sí không ngủ được đang đợi anh, hoặc là chờ lâu quá ngủ quên. Kết quả, sau khi mở cửa lại phát hiện, bóng dáng nhô lên trên sô pha trong phòng khách cực kỳ rõ ràng.

Thời Ngộ lập tức tắt ánh đèn sáng ngời đi, đổi thành đèn tường mờ nhạt, thả nhẹ bước chân đi đến, xác nhận đúng là cô vợ mới cưới của mình.

Thế mà lại…… Chạy đến ngủ quên trên sô pha rồi.

Lắc lắc đầu, khom lưng ôm ngang người vào trong lòng ngực.

Động tác của đã rất nhẹ, lại vẫn làm Hạ Sí tỉnh giấc.

Có lẽ là bởi vì trong lòng nhớ mong người nọ trở về, Hạ Sí ngủ không sâu lắm, cả người vừa được nhấc lên đã mở mắt ra ngay, “A Ngộ.”

Thân thể thể mềm mại nằm trong lòng ngực, cánh tay tự nhiên quấn lấy cổ anh, tìm kiếm tư thế thoải mái nhất.

“Ôm em về phòng ngủ?”

“Được……”

Kết quả, trong lúc được ôm lên trên tầng vào phòng, Hạ Sí đã hoàn toàn tỉnh táo.

Thời Ngộ rửa mặt trở về, thời gian đã qua rạng sáng, Hạ Sí vốn dĩ nên ngủ say lại đang ngồi ở mép giường, đôi mắt tỉnh táo sáng ngời, đợi anh đi đến vén chăn lên, Hạ Sí mới cùng anh nằm xuống.

Cả người lăn qua lăn lại, Hạ Sí liền chui vào trong vòng tay ấm áp, hơi thở quen thuộc quanh quẩn chóp mũi khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm, cô thích khoảng cách gần gũi này.

Hạ Sí mở to mắt, không có ý định ngủ.

“Không ngủ được?” Tay Thời Ngộ vòng ra sau lưng, nhẹ nhàng vỗ về vai cô.

Theo bản năng nhích về phía anh, Hạ Sí thừa nhận, “Có lời muốn nói với anh.”

“Được, anh nghe.” Động tác tay anh dừng lại, chuẩn bị nghiêm túc lắng nghe cô nói.

“Trong 5 năm đó, ngoại trừ lui tới với bác sĩ Jos, anh còn vì em mà làm rất nhiều chuyện đúng không?” Về những chuyện cũ mà cô không biết, đã nghẹn ở trong lòng rất lâu.

“Tri Tri đang nói đến chuyện nào?”

“Vé máy bay những nơi anh đi, mỗi buổi biểu diễn múa…… Anh đều đi, có đúng hay không?” Nói đến cuối cùng giọng nói khẽ run, dường như không còn là hỏi nữa.

“Đúng vậy.” Bất cứ thời điểm nào nơi nào, anh đều không bỏ sót dù chỉ một lần.

Người ngoài cuộc nói cô biết sự thật đầu tiên, nhưng khi nghe thấy chính miệng Thời Ngộ thừa nhận, trái tim Hạ Sí rung động không thôi.

“Vì sao anh lại không đến tìm em?” Có lẽ bóng dáng mà cô ảo tưởng đã từng nhìn thấy nhiều lần kia đều không phải là giả dối, mà là đã thật sự từng xuất hiện, chỉ tiếc là, cô không có thể nắm chặt.

“Đang đợi em trở về.”

“Nếu em thật sự không trở về thì sao? Hoặc là nói, sẽ rất lâu rất lâu nữa thì làm sao bây giờ? Nếu anh không chờ được, sẽ rất khổ sở.”

“Ừm…… Nhưng nếu không đợi, cả đời này anh cũng sẽ không được dễ chịu.”

Nếu cô không trở lại, cả đời này Thời Ngộ đều sẽ không dễ chịu……

“Anh đã lên kế hoạch cho tương lai từ rất sớm, nhưng chỉ vì em mà đã lãng phí nhiều thời gian như vậy……” Hạ Sí lặp đi lặp lại những lời này, cảm xúc giấu ở trong lòng lên men, dần dần trở nên trầm mặc, “Rất xin lỗi.”

“Suỵt, đừng nói xin lỗi với anh.” Ngón tay đặt ở giữa môi, Thời Ngộ bỗng nhiên kề sát vào, âm thanh dịu dàng đến mức làm say lòng người, “Bất luận Tri Tri có rời đi bao lâu, đều nằm trong kế hoạch của anh.”

Không quấy rầy, cũng không có nghĩa là từ bỏ.

Nếu Hạ Sí thật sự không trở về, một ngày nào đó, anh cũng sẽ chủ động đi tìm. Bởi vì thời khắc anh bắt đầu nhận ra, đời này cũng chưa từng có ý định buông tay.

Lời nói âu yếm êm tai khiến người ta say mê, trái tim Hạ Sí tựa như một chiếc thuyền cô đơn trôi nổi trên mặt biển, xuyên qua sóng to gió lớn hiểm cảnh nhấp nhô, rốt cuộc cũng có thể chào đón mặt trời rực rỡ sóng yên biển lặng.

“Em sẽ trở về, em vẫn luôn, rất cố gắng……” Rất cố gắng để có thể trở về bên cạnh Thời Ngộ.

Vô cùng may mắn khi bản thân mình có thể thoát khỏi gông cùm của bệnh tật, động viên dũng khí trở lại nơi này, cho nên hiện tại, cô không thể trở lại bộ dáng của 5 năm trước, cô muốn ở bên cạnh Thời Ngộ thật tốt!

Ánh mắt của người đàn ông bên cạnh càng thêm cưng chiều, “Vậy trong 5 năm đó, Tri Tri làm gì?”

“Chỉ có…… Huấn luyện, thi đấu, biểu diễn……”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô làm nũng oán giận với người mình thích lúc trước huấn luyện vất vả, nhưng lại che giấu những ốm đau tra tấn mình đã thật sự trải qua.

Đã từng chủ động bảo người khác hạn chế sự tự do sử dụng các thiết bị liên lạc của mình, chỉ vì không muốn quấy rầy Thời Ngộ, nhưng đó cũng không phải nói là có thể làm được. Có đôi khi, cô sẽ lớn tiếng hét lên, có đôi khi, sẽ đem đấm tay của mình lên tường cho đến khi chảy máu, thậm chí cô còn tự đề nghị với bác sĩ trói cô lại.

Chịu đựng qua khoảng thời gian kia, cô trở lại trường học, một bên học tập kiến thức trong sách giáo khoa, một bên bắt đầu huấn luyện múa. Mỗi ngày đều đặt ảnh của Thời Ngộ dưới gối, lúc mất ngủ thì sẽ lấy ra tới xem.

Ban ngày ở trên sân khấu tỏa sáng như thiên chi kiêu nữ, nhưng đã từng sụp đổ khóc lớn vô số lần trong đêm, gọi tên Thời Ngộ, cất giấu những kỷ niệm, hèn mọn nhỏ nhoi như những hạt bụi.

Mặc dù Thời Ngộ không biết được rõ ràng từng chi tiết, nhưng cũng có thể cảm nhận được khoảng thời gian đen tối kia của cô, thật sự rất không dễ dàng.

Hạ Sí không muốn nói, anh cũng không cần phải cố ý nhắc tới những ký ức khiến cô đau khổ, chỉ oán giận theo Hạ Sí mà an ủi: “Tri Tri rất giỏi, mỗi một cố gắng của em đều đã được đền đáp, thời điểm nhận được cúp, tất cả mọi người đều vui mừng vì em.”

“A Ngộ cũng rất vui mừng sao?” Bất luận là có bao nhiêu người khen ngợi vỗ tay, nhưng Hạ Sí chỉ quan tâm đến một người.

“Đương nhiên.” Thời Ngộ nắm chặt tay cô, nói một cách chắc chắn như chém đinh chặt sắt: “Anh luôn cảm thấy kiêu ngạo vì em.”

Anh luôn cảm thấy kiêu ngạo vì em!

Những lời này so với tất cả những lời tán thưởng mỹ miều mà Hạ Sí đã từng nghe qua đều cảm thấy êm tai hơn, cô hưng phấn ngồi dậy từ trong ổ chăn, ngón tay khoa tay múa chân, “Chờ có thời gian, em sẽ mang toàn bộ những cái đó cúp đó dọn về nhà, tặng cho anh.”

Hạ Sí bỗng nhiên đứng dậy, Thời Ngộ cũng không cắt ngang hứng thú muốn chia sẻ của cô, chỉ yên lặng lấy cái chăn nhỏ bên cạnh khoác lên cho cô, hỏi: “Toàn bộ đều tặng cho anh sao?”

“Ừm ừm! Đều cho anh hết.” Cô gái trịnh trọng gật đầu, đôi mắt sáng ngời kia lấp lánh như ánh sao.

Thời điểm mới bắt đầu huấn luyện thật sự rất vất vả, vì để hoàn thành một động tác nào đó yêu cầu độ khó cao, luyện tập hết lần này đến lần khác, cô thường xuyên rơi nước mắt, nhưng lại không chịu từ bỏ.

Sau đó, mỗi lần huấn luyện cô đều có thói quen tính đeo 2 kẹp tóc có chữ cái ‘S’ và ‘Y’, sau khi nhận được cúp, thì sẽ lấy chiếc kẹp tóc đã làm bạn cùng cô trong khoảng thời gian luyện tập cực khổ vào trong hộp.

Mọi vinh quang mà Hạ Sí nỗ lực tranh thủ giành được, đều là món quà cô muốn tặng cho Thời Ngộ.

Cô muốn cho Thời Ngộ biết, cô gái lúc trước anh hao hết tâm tư cứu vớt, kỳ thật cũng không tệ như vậy.

*

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ngày hôm sau, Thời Dịch ra nước ngoài công tác đã về đến nhà, Thời Ngộ cũng đi đón ông bà nội, cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm.

Trù nghệ nấu ăn của người nhà Thời gia đều không tồi, so với những nhà hàng xa hoa bên ngoài, bọn họ càng thích cả nhà ngồi ở nhà ăn cơm, nhấm nháp mỹ vị người nhà làm ra.

Hạ Sí muốn giúp đỡ, nhưng còn chưa kịp đi vào đã bị ông bà “bắt” đi nói chuyện, còn nhận được bao lì xì hào phóng từ ông bà nội……

Sau khi ăn xong, ông bà nội hỏi, “Tính toán khi nào tổ chức hôn lễ?”

Hạ Sí ngơ ngẩn.

Cô chỉ muốn nhận giấy chứng nhận kết hôn với Thời Ngộ, lại quên, Thời Ngộ đã nhảy qua bước cầu hôn. Hơn nữa chuyện nhận giấy chứng nhận kết hôn còn bất ngờ, căn bản chữ từng thương lượng chuyện hôn lễ.

Không thể trả lời được câu hỏi, trực tiếp vứt cho Thời Ngộ, ánh mắt Hạ Sí cầu xin sự giúp đỡ, lại thấy biểu cảm thản nhiên của người nọ, bình tĩnh lộ ra nụ cười, “Bà nội, cái này chúng ta đều đã sắp xếp rồi ạ.”

Bà nội cũng không truy hỏi nữa, nếp nhăn trên khuôn mặt càng thêm hiền từ, “Người nhà chúng ta đơn bạc, đã lâu không có chuyện vui lớn nào náo nhiệt.”

Thời Ngộ phụ hoạ theo, trả lời khéo léo từng câu từng chữ, Hạ Sí chỉ cần gật đầu theo là được.

Lúc chỉ còn hai người ở cùng nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Sí lập tức gục xuống, “Em thiệt thòi rồi.”

“Hửm?”

“Anh còn chưa cầu hôn em!” Cuối cùng cô cũng nhớ ra các bước đi đến kết hôn, cúi đầu nhìn ngón tay trống rỗng, trong lòng lại bị đâm một đao, “Ngay cả nhẫn em cũng không có!!!”

Phía trước truyền tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, chế nhạo nói: “Hiện tại Tri Tri mới phản ứng lại sao?”

“……” Có phải là cô quá ngu ngốc rồi không? Bởi vì không nghe nổi một câu nói mất mát của Thời Ngộ, không chút do dự lôi kéo người đến trước cửa Cục Dân Chính, thật đúng là ngốc!

Nửa phút sau, hai tay Hạ Sí chống hai má lên, ngồi ở bên cạnh giận dỗi.

Con gái thật sự rất chú trọng nghi thức đó có được không!

Thời Ngộ đợi một lúc lâu, lại không nghe thấy một tiếng chất vấn hoặc là trách cứ nào, thậm chí là, biết rõ là bản thân mình bị thiệt, nhưng vẫn không có yêu cầu gì với anh.

Đi đến nàng trước mặt, Thời Ngộ quỳ một đầu gối ngồi xổm xuống, mở miệng nói: “Là ta không làm tốt những việc này, Tri Tri có thể nổi giận với anh.”

Hạ Sí im lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, sau khi trầm mặc một lúc, chậm rãi lắc đầu.

Cô giận dỗi, lại không muốn nổi giận với Thời Ngộ.

Thời Ngộ đã cho cô nhiều hơn một lời cầu hôn, một chiếc nhẫn, nếu thật sự nổi giận với Thời Ngộ chỉ vì chuyện này, mới là thật sự không hiểu chuyện.

“Tri Tri không tức giận sao? Hay là không muốn nói thẳng ra với anh?” Anh cố ý hỏi.

“Không có tức giận mà……” Chỉ là có chút tiếc nuối mà thôi.

Nhưng cô không thể quá tham lam, Thời Ngộ chăm sóc cô đã rất mệt, không có thời gian đi chuẩn bị những thứ kia cũng là vì cô quá dính người, cô có tư cách gì để trách cứ?

Nói đến cùng, là chính mình đã tạo ra quá nhiều phiền toái cho Thời Ngộ, Thời Ngộ không ghét bỏ cô, còn nguyện ý kết hôn cũng, nên thỏa mãn rồi.

Một luông ấm áp bao bọc lấy cô, có người cầm lấy tay cô, “Tri Tri, chúng ta là vợ chồng.”

“Ở trước mặt anh, em có thể tùy tâm sở dục biểu đạt ý nghĩ và cảm xúc của mình.”

“Nếu như anh phạm phải sai lầm, hoặc là có chỗ nào không làm tốt, em đều có thể trực tiếp nói cho anh biết, chứ không phải là dùng lý do trước kia anh đối xử tốt với em để lấp đi khuyết hiện tại.”

“Không cần đối xử quá cẩn thận với anh, được không?”

Anh đã dùng giọng điệu dịu dàng như vậy để dạy cô biểu đạt cảm xúc của bản thân. Người khác tránh phiền toái còn không kịp, anh lại chỉ cầu cô không cần để cho bản thân mình chịu uất ức.

Hạ Sí sững người một lúc lâu, chậm rãi lý giải được hàm nghĩa trong đó, bong bóng chua xót trong lòng bị chút chọc thủng từng chút từng một. Hàm răng nhẹ nhàng xẹt qua cánh môi, đôi mắt ẩm ướt nhìn thẳng vào tầm mắt anh, “Vậy em, chúng ta đi mua nhẫn cưới đi?”

Chủ động nhắc tới việc này, Hạ Sí ngược lại có chút thẹn thùng, ngón tay bị khóa lại trong lòng bàn anh khẽ giật giật, vành tai ửng đỏ, “Kết hôn, đều phải mang nhẫn ……”

Đến cuối cùng, cũng chỉ nghe thấy cô đưa ra một yêu cầu nhỏ nhoi như vậy, Thời Ngộ chậm rãi đứng dậy, bàn tây ấm áp vuốt ve đỉnh đầu cô.

“Tri Tri ngốc.”

Thật là ngoan đến mức khiến người ta đau lòng.

——————–

Tác giả có điều muốn nói:

Cho nên, A Ngộ của chúng ta thật sự không có chuẩn bị sao?