Chương 29: Chiếm đoạt

“A Ngộ, mẹ…… Không phải…… Điện thoại của mẹ anh!”

Nghe nhầm điện thoại, Hạ Sí tỉnh táo lại ngay lập tức, nghe được từ trong điện thoại di động truyền ra giọng nữ dịu dàng, cô cũng không dám nghe, cũng không dám cúp máy!

Xốc lên chăn tùy tiện đi lê dép lê liền chạy ra ngoài, giống như đang cầm củ khoai lang nóng bỏng tay vội vàng “ném” cho Thời Ngộ.

Thời Ngộ nhận lấy điện thoại di động, nhìn lướt qua trên người cô nói, “Trở về mặc quần áo.”

Cô đang mặc quần áo mà!

Tại sao lại nói những lời gây hiểu lầm với người đang ở đầu bên kia điện thoại như vậy!

“Vậy…… Vậy cái này……” Hạ Sí cắn môi, chỉ vào điện thoại di động điên cuồng ám chỉ.

“Đừng lo lắng.” Thời Ngộ ra hiệu với cô, thúc giục cô vào mặc thêm áo khoác dày.

Trong điện thoại, Thời phu nhân đã nghe được cuộc nói chuyện của hai người rất rõ ràng, đợi khi tiếng bước chân của cô gái biến mất, xác định bên cạnh Thời Ngộ lại yên tĩnh, bà mới mở miệng nói: “A Ngộ, khẩu thị tâm phi không phải là thói quen tốt.”

“Mẹ, con chưa bao giờ giấu giếm mẹ chuyện gì cả.”

“Lần trước con nói với mẹ, khả năng sẽ thất vọng.” Kết quả, điện thoại lúc sáng sớm cũng là cô gái nhỏ nhận máy.

“Có thể ý tứ là, có một nửa cơ hội thành công.” Anh cãi lại.

“Được rồi, có lẽ con bé bị mẹ dọa sợ rồi, con đi dỗ dành con bé đi.” Mới vừa nghe thấy người nhận điện thoại chính là giọng nữ, Thời phu nhân tỏ ra rất bình tĩnh, đứa con trai này của và, bà hiểu rất rõ. Người có thể nhận điện thoại của Thời Ngộ vào thời điểm này, thân phận của người đó không cần nói cũng biết.

Vì thế, nhịn không được, trêu chọc hai câu.

Phản ứng thật là đáng yêu.

“Sắp đến tết rồi.” Thời phu nhân giả vờ như vô tình nhắc đến, “Nếu đêm giao thừa ở nhà có thể nhìn thấy cô gái nhỏ đáng yêu kia, mẹ sẽ rất vui vẻ, A Ngộ.”

Ám chỉ rõ ràng như vậy, sao anh có thể nghe không hiểu được.

“Con sẽ dẫn cô ấy đến thăm mẹ.” Lúc trước không có cơ hội, hiện giờ đã đến lúc rồi.

Quả nhiên, người ở đầu bên kia điện thoại lập tức thể hiện sự vui vẻ và chờ mong, “Vậy thì tốt quá rồi, con bé thích cái gì? Con nói trước cho mẹ nghe xem.”

Người còn chưa dẫn về nhà, Thời Ngộ đã cảm nhận được sự nhiệt tình của mẹ đối với cô con dâu tương lai này rồi.

Hạ Sí cố ý trốn tránh chờ anh cúp điện thoại mới xuất hiện ở góc cầu thang, vừa rồi không dám nghe tiếp cũng không dám nghe lén, lúc này lại nhịn không được tò mò hỏi anh, “Anh đã nói gì với dì vầy? Có phải…… Có phải nhắc đến em không?”

“Em đoán xem?” Đột nhiên anh hiểu được vì sao mẹ lại trêu chọc cô, phản ứng như vậy thật sự làm cho người ta rất vui vẻ.

Toàn bộ đề tài đều xoay quanh người cô, mà bản nhân lại sợ đến mức trốn đi, “Vậy ấn tượng của mẹ anh đối với em…… Như thế nào?”

“Phản ứng giống như của sau khi em rời giường nhận được điện thoại vậy.” Anh khẽ mỉm cười, cuối cùng đưa ra câu trả lời ý vị thâm trường.

“A a a a!!!” Hạ Sí gần như muốn nhảy dựng lên, hai bàn tay nhỏ cũng không che giấu được khuôn mặt đang ửng đỏ lên.

Không phải là cô cố ý mà!

Cô, chỉ là cô chưa tỉnh ngủ mà thôi!



Ngày hôm đó, Hạ Sí liền nhắn tin cho Giang Duyệt Hề trên điện thoại di động, hỏi thăm sở thích của bố mẹ Thời Ngộ.

Còn về phần vì sao cô không trực tiếp hỏi Thời Ngộ?

Bởi vì anh không đủ khách quan! Chỉ biết nói những lời ngon ngọt với cô, lỡ như chuyện trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường thì sao? Cho nên, cô vẫn nên tìm một người ngoài cuộc ở khoảng cách hỏi một chút thì sẽ tốt hơn.

Giang Duyệt Hề nói cho cô biết, “Chú dù đều là người rất tốt, em cũng không cần lo lắng những thứ này, Thời Ngộ thích em, bọn họ yêu ai thì sẽ yêu cả đường đi.”

“Không, không phải những thứ này, là, ngày thường bọn họ có sở thích linh tinh gì không?” Cô phải tìm ra phương hướng, mới có thể làm cho bố mẹ Thời Ngộ thật lòng chấp nhận cô được!

“Nếu nhất định phải nói, thì ngày thường dì thích đọc sách, còn có nấu nướng; chú thì không thích thuốc lá và rượu, đặc biệt thích……” Giang Duyệt Hề suy nghĩ một lúc lâu cũng không nói ra cụ thể, “Đặc biệt thích dì có được tính không?”

Hạ Sí: “……”

Xong rồi, cô đọc sách thì liền buồn ngủ, nấu nướng cũng không đủ khéo tay.

Sau đó Giang Duyệt Hề đứt quãng kể lại cho cô nghe rất nhiều chuyện về bố mẹ Thời Ngộ, cô chậm rãi hiểu ra được, tính tình dịu dàng này và cẩn thận của Thời Ngộ là được tích lũy ngày ngày qua tháng nọ hình thành thói quen.

Dựa theo ý tứ của Giang Duyệt Hề, Thời Ngộ đã chọn cô, thì bố mẹ anh cũng sẽ thích cô.

Đây chỉ là cách nói của Thời Ngộ và Giang Duyệt Hề, Hạ Sí vẫn sẽ lo lắng. Dù sao, góc nhìn của người lớn đối với cô so với những người đồng trang lứa chắc chắn sẽ không giống nhau.

Mặc dù mấy năm nay cô sống cùng mẹ, nhưng giữa hai người cũng không thân thiết với nhau, đã mười mấy năm rồi cô không cảm nhận được con cái và bố mẹ của một gia đình ấm áp như vậy sẽ ở chung với nhau như thế nào, cho nên, mỗi lần gặp được người nhà Thời Ngộ, cô đều lựa chọn trốn tránh.

Sợ mình không được người lớn thích, càng sợ Thời Ngộ sẽ thất vọng với mình.

Nhưng quan hệ giữa Thời Ngộ và bố mẹ tốt như vậy, cô vẫn không thể, vẫn luôn thu mình vào trong mai rùa đen, đã đến lúc bước ra ngoài để thử xem!

*

Hai ngày nay, Hạ Sí được như ước nguyện, An Lan ở bên kia lại lo sợ bất an.

Lúc mới tiếp xúc với Hạ Sí, Hạ Sí còn không có cách nào khống chế được cảm xúc của mình, thường xuyên bởi vì một chút chuyện nhỏ mà gào rống ầm ĩ, nhưng chờ đến khi cô bình tĩnh lại, sẽ chân thành xin lỗi cô ấy.

Ngay từ đầu cô ấy cũng không quen làm việc với những người như vậy, nhưng Từ nữ sĩ trả tiền lương rất cao, cô ấy không nỡ bỏ qua. Dần dần, cô ây phát hiện ra Hạ Sí là một cô gái rất chăm chỉ, hai người từ quan hệ làm việc đơn thuần biến thành bạn bè.

Hạ Sí không thích người khác phản bác lại mình, nhưng trong phương diện cuộc sống cô rất lười, hoặc là nói, ngoại trừ bỏ múa ra cái gì cô cũng không quan tâm. Đương nhiên, rất nhiều có những chuyện Hạ Sí cảm thấy không có gì quan trọng cả thì quyền quyết định sẽ rơi xuống trên người An Lan.

Trừ phi có những chuyện Hạ Sí đã tỏ rõ thái độ từ lúc bắt đầu, cô ấy đã hình thành thói quen thay Hạ Sí đưa ra quyết định. Mà lần này, xem như là cô ấy đã vượt rào.

Nhưng vì một người đàn ông mà từ bỏ tương lai và sự tùy hứng của ngày thường làm sao có thể giống nhau được chứ?

Công bằng mà xem xét, cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới thương tổn Hạ Sí, xuất phát điểm của cô ấy đều là vì suy nghĩ cho Hạ Sí. Cô ấy lo lắng Hạ Sí bị mê hoặc, một lòng một mực đi trên con đường đó, mới có thể tự quyết định nhiều lần như vậy.

Nhưng bây giờ Hạ Sí từ chối điện thoại của cô ấy, tin nhắn của cô ấy cũng làm như không thấy, cuối cùng An Lan cũng hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc lần này.

Không có sự đồng ý của chủ hộ, cô ấy không thể ra vào Thủy Mộc Thanh Uyển trong một thời gian dài, ở bên ngoài canh hai lần, những vẫn luôn bỏ lỡ. An Lan cho rằng tình bạn của mình và Hạ Sí sâu đậm, hiện giờ lại bắt đầu lo lắng chuyện sẽ bị mất việc.

Hai ngày nay, Mục Minh Viễn còn vui vẻ phấn chấn giúp đỡ cô ấy, “Tôi dự định bố trí tỉ mỉ một địa điểm để tỏ tình, cho Hạ Hạ thấy được tâm ý của tôi!”

“Sao lại đột nhiên thông suốt rồi?” An Lan tâm phiền ý loạn, nghe xong kế hoạch của Mục Minh Viễn cũng không nghĩ nhiều.

Kết hợp với Mục Minh Viễn song chưởng, “Lúc trước tôi cho rằng mình là người khác giới có quan hệ tốt nhất với Hạ Hạ, nên mới muốn bước từng bước một. Hiện tại tình địch lúc nào cũng lắc lư trước mắt tôi, tôi không nhanh chóng ra tay sao được đây?!”

Thì ra là sự tồn tại của Thời Ngộ khiến cho Mục Minh Viễn có cảm giác nguy hiểm, nên mới không chờ nổi vội vàng muốn phá vỡ quan hệ bạn bè.

Bị Hạ Sí đơn phương cắt đứt liên lạc hai ngày nay, An Lan cũng không biết Hạ Sí đã quay lại với Thời Ngộ, cũng không biết Hạ Sí đã thuyết phục cô giáo Aaliyah như thế nào, trước khi cô giáo đi, còn nhắc nhở cô ấy và Hạ Sí nói chuyện với nhau thật tốt.

Cô ấy cũng muốn nói chuyện, nhưng Hạ Sí lại không cho cô ấy cơ hội……

Đúng rồi! Nếu Mục Minh Viễn tỏ tình với Hạ Sí, không phải cô ấy có thể nhìn thấy người sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng An Lan lại vô cùng đắc ý, bỗng nhiên nổi hứng thú giúp Mục Minh Viễn đưa ra chủ ý, “Tôi biết cậu thích Hạ Hạ, tôi sẽ sắp xếp giúp cậu!”

Có người giúp đỡ, Mục Minh Viễn cầu còn không được.

Ngày hôm sau khi Hạ Sí đã tiêu hóa xong cơn giận dữ, cuối cùng cô cũng có ý định nói chuyện thật nghiêm túc với An Lan một lần. Giống như Thời Ngộ nói, có thể nói chuyện lại với nhau là tốt nhất, cho dù không thể thuyết phục được thì cô cũng không thẹn với lương tâm.

Tiếng chuông vang lên mấy lần, điện thoại được kết nối, cô nghe được giọng nói ngạc nhiên của đối phương.

“Hạ Hạ……”

Khi nhận được điện thoại, An Lan vẫn còn đang ở địa điểm tỏ tình. Mục Minh Viễn rất chịu bỏ tiền, bố trí khung cảnh vừa cao cấp vừa tinh tế, là thích phong cách Hạ Sí.

Một bên là người yêu cũ mà Hạ Sí cầu còn không được, một bên là bạn tốt cẩn thận theo đuổi, quả thật sinh ra đã đối lập với nhau rõ ràng.

Hạ Sí đồng gặp cô ấy, tâm tư An Lan xoay chuyển nhanh, “Hạ Hạ, em chịu nhận điện thoại của chị thật sự là quá tốt, chuyện lúc trước đúng là chị đã không suy nghĩ chu đáo.”

Thái độ biết sai liền sửa của An Lan làm cho trong lòng Hạ Sí thoải mái hơn không ít.

Đối phương lại nói tiếp, đúng lúc Mục Minh Viễn đang ở bên cạnh, muốn mời cô cùng đến gặp nhau, tụ tập một chút, nói chuyện.

“Giống như trước kia.”

Lời nói của An Lan gợi lên ký ức của Hạ Sí.

Lúc ở nước ngoài, cô thường xuyên nhớ tới Thời Ngộ, lại chỉ có thể giấu ở trong lòng, không muốn nói chuyện với bất kỳ ai. Lúc cô không vui, người ở bên cô chính là An Lan, mặc dù An Lan làm việc trách nhiệm như vậy là có lương, nhưng cũng không thể phủ nhận sự tồn tại của cô ấy.

Hạ Sí đồng ý, nhưng cô không có ý định đi một mình.

Thời Ngộ lại ở thư phòng chuẩn bị giáo án, anh còn phải thay thầy giáo dạy xong hai tiết học cuối cùng.

“A Ngộ~” Hạ Sí chạy chậm đến, đứng ở phía sau đấm vai cho anh.

Tư thế cũng không phải quá chuẩn xác, lực rơi trên vai so với bông cũng chỉ “nặng” hơn một chút, ngược lại còn trêu chọc anh ngứa ngáy trong lòng.

Thời Ngộ nắm lấy đôi tay kia, kéo từ trên vai xuống, “Có chuyện gì vậy?”

“Vừa rồi em gọi điện thoại cho An Lan, sau đó……” Cô kể lại cuộc nói chuyện giữa mình và An Lan một lần nữa, cuối cùng nói ra mục đích của mình, “A Ngộ, anh đi cùng em đi.”

“Sẽ không làm phiền mọi người nói chuyện chứ?” Anh nhẹ nhàng mỉm cười, tầm mắt rời khỏi màn hình máy tính.

“Đương nhiên sẽ không! Em muốn giới thiệu bạn bè của em với anh, không muốn để cho bọn họ hiểu lầm anh.” Ngay từ giây phút về nước, cô đã gấp đến mức không đợi nổi muốn quay lại bên cạnh Thời Ngộ, hiện giờ càng như vậy, muốn cho tất cả mọi người biết, cô đã cầu được mong muốn.

“Được, khi nào?”

Sợ trì hoãn công việc của anh, Hạ Sí nhìn về phía màn hình, trước tiên hỏi: “Bên này anh còn cần bao lâu nữa thì làm xong?”

Thời Ngộ lắc đầu giải thích, “Cũng không gấp lắm, lúc nào làm cũng được.”

“Vậy thì có thể đi ngay bây giờ!” Hạ Sí giơ lên điện thoại di động, liên lạc lại với An Lan.

Sau khi xác nhận thời gian, Thời Ngộ lưu lại giáo án PPT, tắt máy tính.

“Về phòng thay quần áo.” Dù sao trước khi ra ngoài cũng phải chuẩn bị một chút, trang điểm và thay quần áo.

Hạ Sí cúi đầu bộ áo quần ở nhà của mình, nghĩ cũng muốn thay quần áo,liền đi đến nắm lấy tay anh, “A Ngộ, em đi cùng anh nha.”

“Đi cùng anh, muốn nhìn anh thay quần áo?” Biết rõ ý tứ của cô, nhưng lại muốn cố ý trêu chọc một chút.

“Như thế nào? Không được sao?” Phát hiện trong mắt có ý trêu chọc, nhưng Hạ Sí không chịu theo, cố ý hất cằm đánh giá, “Cả người anh từ trên xuống dưới, có chỗ nào em chưa nhìn qua~”

Cô không chỉ nhìn qua, mà còn từng chạm vào nó! Cảm giác kia, tuyệt, hiện tại vẫn còn dư vị.

“……” Sau khoảng thời gian ngắn ngủi thất thố, Thời Ngộ còn có thể duy trì nụ cười phong khinh vân đạm, “Tri Tri, một vài lời nói, không nên tùy tiện nói ra.”

Ẩn ý trong lời nói, Hạ Sí chưa từng phát hiện ra, cười hì hì cho rằng mình đang chiếm thế thượng phong, “A Ngộ, đây là là đang thẹn thùng sao?”

Người nọ nâng cánh tay lên cao, vỗ nhẹ vào đầu cô, “Là vì tốt cho em.”

Trong khoảng thời gian ngắn Hạ Sí đã xâm chiếm không ít lãnh thổ trong nhà Thời Ngộ, ngay cả tủ quần áo cũng không có thể may mắn thoát khỏi.

Cô đẩy cửa phòng bước vào, lựa chọn quần áo để thay. Hạ Sí lấy ra chiếc áo len màu đỏ cam và một chiếc áo khoác màu trắng có có viền ren, vừa mới chuẩn bị thay, thấy người đàn ông bên cạnh lấy ra một chiếc áo khoác màu đen.

Thời Ngộ rất ít khi mặc quần áo chỉ có màu đen, hiện giờ vừa nhìn thấy, liền cảm thấy vô cùng đặc biệt. Trong tủ quần áo của anh, phần lớn đều là quần áo sáng màu, áo len trắng bên trong sạch sẽ như tuyết, cùng với màu đen trầm mặc của áo khoác dài mà anh mặc tạo thành sự tương phản rõ rệt.

Những đường nét trên mặt anh rất ôn hòa, ngay cả chỉ mặc màu trắng đen đơn giản, cũng đều bị khí chất của anh lấn át làm nổi bật bẻ dịu dàng khiêm tốn.

Trong lúc bất tri bất giác, Hạ Sí đã buông chiếc áo len màu đỏ cam trong tay ra, lấy ra một chiếc áo len màu trắng, áo khoác đen giống như của anh. Nhưng cô và Thời Ngộ có hơi khác nhau, bộ đồ này của cô, vui tươi và năng động hơn một chút.

“Có giống quần áo tình nhân không?” Cô cố ý kéo Thời Ngộ đến trước gương toàn thân, trong gương phản chiếu hình ảnh tiếp xúc thân mật của hai người, khóe miệng Hạ Sí hiện lên ý cười, “Như vậy người ta vừa nhìn thấy, liền biết chúng ta là một đôi!”

Bị nụ cười của cô lây nhiễm, Thời Ngộ cũng theo cô, lấy ra một tấm thẻ, “Nếu em thích, có thể mua thêm một bài bộ đồ nữa.”

“Oa!” Hai tay Hạ Sí đôi tay cầm thẻ, so với cầm thẻ ngân hàng kếch xù của mình còn hưng phấn hơn, “Đây là ý muốn em giữ sao?”

“Kiếm được tiền, dù sao cũng phải có người tiêu.” Nói xong, lại lo lắng mạch não Hạ Sí mẫn cảm sẽ nghĩ lệch hướng, kịp thời bổ sung: “Cũng không thể tùy tiện giao cho người khác, nhiệm vụ này, chỉ có thể nhờ Tri Tri mà thôi.”

Khuôn mặt cô gái ửng đỏ, vẫn không từ chối, ngón tay vuốt ve tấm thẻ hai lần, cất vào trong túi áo khoác, xác định sẽ không bị rơi ra, lại ngẩng đầu lên, khoa tay múa chân nói với anh: “Vậy, vậy anh chờ em một chút!”

Hạ Sí dẫm lên dép lê chạy xuống cầu thang, ngay cả phía sau truyền đến lời dặn dò “chậm một chút” cũng không nghe thấy, ngồi ở cửa thay giày chỉ mất không đến nửa phút, mở cửa vội vàng chạy về phía nhà mình.

Về đến nhà, Hạ Sí mở tủ mật mã ra cầm lấy một món đồ nhỏ, thở hổn hển chạy ngược về, giành giật từng giây phút nắm tay Thời Ngộ, nhét thẻ ngân hàng vào lòng bàn tay anh, “Tiền của em, cũng cho anh tiêu!”

Đầu ngón tay dừng lại trên mặt chữ hơi nhô lên, Thời Ngộ hơi cúi đầu, ánh mắt chạm vào tấm thẻ mỏng trong tay, ánh mắt hiện lên gợn sóng.

Cô gái vội vàng chạy qua chạy lại, môi đỏ hơi mở ra để hít thở. Người đàn ông nghiêng người tới gần, trong lúc cô gái vì kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, anh liền cúi đầu xuống phủ lên đôi môi đỏ tươi.

Đôi tay từng được cô ca ngợi là “tác phẩm nghệ thuật”, giờ phút này lần lượt giữ chặt lấy gáy và eo nhỏ của cô. Cởi bỏ vẻ ngoài phong khinh vân đạm, thăm dò vào giữa răng, hơi thở hòa quyện vào nhau.

Sau một lúc sững sờ, Hạ Sí đã phản ứng lại, chủ động kiễng mũi chân lên.

Đôi mắt của người đàn ông khép hờ, lớp sương mù dày đặc ẩn dưới mắt anh cuối cùng cũng tản ra, nhẹ nhàng lưu luyến.

“Tri Tri.”

“Ừm……”

“Rất thích anh sao?”

“Hì hì…… Ừm.”

Chỉ cho cô cơ hội thở dốc một lúc, dư âm bị anh nuốt vào trong miệng. Cô gái đón nhận nụ hôn nóng bỏng của anh, cuối cùng mất đi sức lực, cơ thể mềm mại dựa vào vòng tay rộng lớn và ấm áp.

Đáp án rõ ràng như vậy, chính anh cũng cảm nhận được.

Hạ Sí không có quá nhiều, nhưng lại luôn luôn, lấy những thứ mình có thể cho, toàn bộ, tốt nhất, không chút do dự nào cho anh.

Cô gái như vậy, làm thế nào có người nào có thể không yêu đây?