Lúc Văn Thính Ngữ tỉnh dậy chợt cảm thấy hơi lạnh, Thẩm Lạc Bạch đã đi đâu đó.
Trên bàn là bữa sáng đã chuẩn bị sẵn cho cô, có cả cốc sữa tươi hương vị cô yêu thích. Cô không cảm thấy đói nhưng cổ họng rất khô, vậy nên đã uống một cốc nước để làm ẩm cổ họng, bấy giờ mới thấy dễ chịu hơn.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô ngồi vào bàn, từ tốn ăn sáng.
Thẩm Lạc Bạch dường như đã xác định chính xác thời gian cô thức dậy, một tiếng chuông riêng biệt phá vỡ sự im lặng trong phòng.
“Dậy rồi à?”
“Anh theo dõi em à?” Nếu không… sao có thể chính xác như vậy?
Có tiếng cười nhẹ vang ra từ điện thoại, rất khẽ rất khẽ, nếu không phải xung quanh yên ắng có lẽ nó đã bị bỏ qua.
Nhưng Văn Thính Ngữ vừa hay nghe được, Thẩm Lạc Bạch nói: “Giọng em hơi khàn đấy.”
Văn Thính Ngữ run tay, đặt điện thoại ra xa một chút.
Nhưng cô vẫn có thể nghe thấy câu xin lỗi sau đó: “Xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý.”
“Em cảm giác hôm nay anh khác lắm.” Thẩm Lạc Bạch trước đây sẽ không nói những lời màu mè như vậy với cô. Lời nói của cậu luôn rất súc tích, chẳng bao giờ chủ động bắt chuyện.
Nhưng cô cũng biết Thẩm Lạc Bạch ở trên giường sẽ không kiềm chế được, như thể muốn xé nát cô ra.
Cô đã đích thân trải nghiệm.
“Uống thêm nước nóng đi.”
“Anh có biết câu này rất giống lời của mấy tên đểu cáng hay nói không?”
“Anh là bác sĩ.”
Lời được nói ra từ miệng bác sĩ vô cùng có uy quyền.
“Thời gian nghỉ của anh hết rồi.” Có lẽ cậu đang trộm gọi cho cô trong giờ làm việc, nên không thể kéo dài quá lâu, cuối cùng cậu nói, “Anh sẽ đón em vào buổi chiều.”
“… Ừm.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nếu cô nhớ không nhầm thì đêm qua Thẩm Lạc Bạch có nói sẽ đưa cô về gặp mẹ.
Cô từng Khưu Huệ Nghi rồi. Vào lúc tỉnh táo, Khưu Huệ Nghi là một người phụ nữ rất đẹp. Tuy nhiên, ít nhiều cô cũng được nghe ông bà kể lại rằng tình trạng của Khưu Huệ Nghi đã trở nên tồi tệ hơn trong hai năm qua.
Một số người cảm thấy Thẩm Lạc Bạch thật đáng thương, thông minh có năng lực, nhưng cậu lại sinh ra trong một gia đình như thế và có một người mẹ như vậy.
Nhưng cô nghĩ: Thẩm Lạc Bạch phải đi học và kiếm tiền, rồi lại phải chăm sóc mẹ, điều này chắc hẳn rất vất vả.
Từ khi biết Thẩm Lạc Bạch đến giờ, cô luôn cảm thấy “xót xa” cho anh.
Nghĩ đến việc lần này cô lấy thân phận bạn gái đến ra mắt mẹ Thẩm Lạc Bạch, Văn Thính Ngữ không khỏi thận trọng hơn.
Khuôn mặt của cô hơi sắc sảo, đôi môi mọng tự nhiên, để làm giảm bớt đi vẻ quyến rũ xinh đẹp, cô đã chọn một màu son nhạt hơn để tô lên.
Nhưng thật đáng tiếc, khi Thẩm Lạc Bạch đến đón đã nhanh chóng ăn hết son trên môi cô.
Văn Thính Ngữ đẩy cậu ra, lấy trong túi thỏi son môi màu nhạt, tô lại một lớp.
Khi Thẩm Lạc Bạch định đến gần, cô đưa tay ngăn lại, cảnh giác nhìn cậu chằm chằm: “Đừng có làm lem son của em.”
Thẩm Lạc Bạch gật đầu, lại nói thêm: “Anh xin lỗi nhiều.”
Văn Thính Ngữ: “…”
Không ngờ đó.
Cô có thể cảm nhận được tình cảm của Thẩm Lạc Bạch dành cho mình đã thay đổi, từ tích lũy về số lượng thành bước nhảy vọt về chất, cô đã chiến đấu một trận liên tục trong sáu năm.
Thẩm Lạc Bạch bằng lòng đưa cô đến gặp Khưu Huệ Nghi, cho thấy rằng cậu cũng đang cố gắng đến gần cô hơn.
“Nơi anh sẽ đưa em đến có thể không giống như những gì em tưởng tượng… môi trường ở đó không tốt lắm.” Ở khía cạnh nào đó, cậu vẫn thiếu tự tin.
Sau đó, Văn Thính Ngữ tận mắt nhìn thấy ý nghĩa của câu miêu tả “không tốt lắm” trong miệng Thẩm Lạc Bạch.
Trong con ngõ nhỏ từng dãy nhà san sát nhau, mà chỗ của cậu lại là một căn phòng được ngăn riêng ra.
Phần lớn số tiền mà Thẩm Lạc Bạch kiếm ra được sử dụng vào cuộc sống, tiền thuốc men của Khưu Huệ Nghi, còn những cái khác thì phải tiết kiệm.
Lúc Văn Thính Ngữ đến, mọi người xung quanh đều nhìn cô một cách kỳ lạ, giống như trước đây họ nhìn thấy một người trẻ tuổi có khí chất độc nhất vô nhị như Thẩm Lạc Bạch xuất hiện ở nơi này.
Hơn nữa, cả hai còn đi cùng nhau.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thật ra Thẩm Lạc Bạch vẫn luôn quan sát Văn Thính Ngữ, mọi biểu hiện, nhất cử nhất động đều không bỏ qua, nếu cô tỏ ra có chút miễn cưỡng, cậu sẽ đưa cô đi ngay lập tức.
Cho dù Văn Thính Ngữ có phản ứng như thế nào, cậu cũng sẽ không trách cô.
Nhưng Văn Thính Ngữ cũng không biểu hiện vẻ bài xích, tuy rằng có chút không thoải mái, nhưng vẫn nắm chặt tay của cậu: “Đi thôi, đừng để cô đợi.”
Cô muốn gặp mẹ cậu với tư cách là một người bạn gái.
Khưu Huệ Nghi rất vui khi biết bạn gái của con trai mình sắp đến, từ ban sáng đã bắt đầu mong chờ.
Bà gần như muốn thể hiện tài nấu ăn ngon nhất của mình, dưới điều kiện cho phép bà đã nấu một bàn lớn các món ăn.
Khi nhìn thấy Văn Thính Ngữ, Khưu Huệ Nghi vừa vui sướиɠ lại kích động, rơm rớm nước mắt.
Ông bà ngoại Văn Thính Ngữ là ân nhân của hai mẹ con bà. Vậy mà cô gái này lại kiên quyết lựa chọn ở bên con trai bà sau khi biết tình cảnh gia đình họ, niềm vui sướиɠ không thể diễn tả được hết tâm tình này.
“Cháu chào cô.”
“Ngoan, đứa bé ngoan, vào nhà ngồi đi.” Hầu hết các bà mẹ sẽ vui mừng và chào đón khi thấy bạn gái của con trai mình đến, nhưng Khưu Huệ Nghi lại có nhiều cảm xúc hơn những người đó.
Khưu Huệ Nghi lau nhà kỹ lưỡng, lau sàn, lau đồ đạc, thậm chí lau cả bàn ghế.
Bà rất thích cô gái này và muốn nói chuyện với cô nhiệt tình như những phụ huynh khác, nhưng bà lo lắng quá đến nỗi không biết nói gì.
Hiếm thấy có bậc cha mẹ nào lại căng thẳng khi con trai đưa bạn gái về ra mắt. Vẻ mặt thường ngày của Văn Thính Ngữ vốn lạnh nhạt, muốn cô thay đổi ngay lập tức là không thể.
Khưu Huệ Nghi gọi Văn Thính Ngữ ngồi xuống, nhưng thấy bà vẫn còn đang đứng, Văn Thính Ngữ do dự: “Cô ngồi đi ạ…”
Cả hai đều muốn thể hiện bản thân trước mặt đối phương, nhưng vì quá quan tâm đến ý kiến của nhau nên lại thành ra câu nệ.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Lạc Bạch lên tiếng: “Hai người ngồi xuống đi.”
“Hơn sáu giờ rồi, cơm nước đã chuẩn bị xong, hay là bây giờ dùng bữa nhé?” Với tư cách là một người mẹ còn phải hỏi ý kiến của các con.
Văn Thính Ngữ đương nhiên nghe theo.
Trong bữa ăn, Thẩm Lạc Bạch ngồi bên cạnh cô, lặng lẽ nắm tay, ghé vào bên tai cô nói: “Mẹ anh rất thích em.”
Văn Thính Ngữ nghe được lời này đương nhiên rất vui vẻ.
Thật ra không cần Thẩm Lạc Bạch nói, cô cũng có thể cảm nhận được
Sau bữa ăn, cô chủ nhà đột nhiên gõ cửa, Thẩm Lạc Bạch và cô ấy đi ra ngoài để nói chuyện.
Khưu Huệ Nghi bắt đầu thu dọn bàn ăn, Văn Thính Ngữ muốn giúp đỡ, Khưu Huệ Nghi vội vàng ngăn cô lại: “Cháu cứ ngồi nghỉ đi.”
Bà không phải đang khách sáo mà quan tâm thật lòng.
Nhưng Văn Thính Ngữ cũng thực sự muốn tạo ấn tượng tốt với Khưu Huệ Nghi, cô tiếp tục dọn dẹp.
“Không sao ạ, cháu giúp cô.”
Khưu Huệ Nghi vào bếp trước, Văn Thính Ngữ bê bát đĩa vào, sau đó lấy giẻ lau bàn, ném hết rác thừa vào thùng rác.
Khưu Huệ Nghi vẫn đang rửa bát trong bếp, Văn Thính Ngữ bước vào gọi: “Cô ơi.”
Một giây tiếp theo, có tiếng hét từ trong bếp.
Khưu Huệ Nghi lại lên cơn, lần này không chỉ uống thuốc là có thể xử lý.
Lần đầu tiên bà tự làm tổn thương mình khi lên cơn.
Trong đầu Văn Thính Ngữ tràn ngập hình ảnh mà cô nhìn thấy ở phòng bếp, người có nội tâm mạnh mẽ như cô cũng phải cảm thấy run sợ.
Cô vẫn nhớ mình vừa bước vào cửa bếp, gọi Khưu Huệ Nghi một tiếng “Cô ơi”, Khưu Huệ Nghi đột ngột quay lại, trên tay cầm một con dao làm bếp.
Trước khi cô có thể phản ứng, con dao làm bếp trên tay bà đã lỏng ra, khiến chân Khưu Huệ Nghi bị thương.
Tầm mắt của cô bị màu đỏ của máu bao phủ.
Bác sĩ cho biết lần này Khưu Huệ Nghi phát bệnh vì quá lo lắng, rất đột ngột và không hề có dấu hiệu báo trước.
Sau khi nghĩ kỹ lại, sự xuất hiện của cô đã thực sự gợi lên căn bệnh của Khưu Huệ Nghi, nếu lúc đó cô không gọi Khưu Huệ Nghi thì có lẽ bà đã không bị kinh sợ.
Văn Thính Ngữ trước giờ xử sự luôn không để ý nhiều, đây là lần đầu tiên cô rơi vào cảm giác tự trách vì người khác.
“Thẩm Lạc Bạch, em xin lỗi.” Cô cho rằng chủ động tiến lên là đúng đắn, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Thẩm Lạc Bạch ôm chặt lấy cô, ánh mắt tối sầm lại: “Không phải lỗi của em.”
“Mẹ anh, bà ấy thật sự rất thích em.”
Tình trạng của Khưu Huệ Nghi ngày càng trở nên tồi tệ, bác sĩ cũng đã nói khi tuổi tác càng cao, bệnh có thể trở nên nghiêm trọng hơn và hậu quả của căn bệnh này là không thể lường trước được.
Trước đây sẽ không làm phiền người khác, nhưng sau đó bắt đầu gây rắc rối, giờ lại làm tổn thương bản thân, không đảm bảo lần sau còn làm tổn thương người khác không.
Bác sĩ đề nghị nhập viện và điều trị triệt để.
Sao cậu lại không muốn cung cấp cho mẹ mình sự điều trị tốt nhất có thể chứ?
Nhưng thực tế phũ phàng như vậy, sẽ không ban ơn chỉ vì bạn gặp phải hoàn cảnh khó khăn, những người khốn khổ như cậu không hề ít.
Chi phí nằm viện và tiền thuốc men không phải là một khoản nhỏ, tình trạng của Khưu Huệ Nghi chắc hẳn phải điều trị thời gian dài mới có hiệu quả.
Vì phải chăm sóc mẹ nên Thẩm Lạc Bạch lại xin nghỉ.
Sau khi Khưu Huệ Nghi tỉnh dậy, bà đã tự trách bản thân và lo lắng đến mức sắp khóc.
Một là bệnh của mình liên lụy đến con trai, hai là sợ mình khiến Văn Thính Ngữ sợ hãi.
Bà không quan tâm đến vết thương của bản thân, câu hỏi đầu tiên của bà lại là: “Con và Thính Ngữ vẫn ổn chứ? Mẹ đã làm con bé sợ à? Hai đứa…”
Vẫn còn bên nhau chứ…
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bà thậm chí không thể hỏi vài từ đó.
Thẩm Lạc Bạch an ủi bà: “Mẹ đừng lo lắng chuyện của con.”
“Làm sao có thể không lo lắng!” Khưu Huệ Nghi sắp khóc.
Con trai của bà vất vả lắm mới được sống một cuộc sống bình thường, nếu vì bà mà bị phá hủy, thì bà thật sự không thể tha thứ cho chính mình.
Thẩm Lạc Bạch đành phải nói rằng: “Con và cô ấy vẫn ổn.”
Khưu Huệ Nghi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
“Chắc chắn mẹ đã khiến con bé sợ hãi. Mẹ có thể gọi cho con bé không? Mẹ muốn nói lời xin lỗi.”
“Lát nữa cô ấy sẽ đến thăm mẹ.”
Lúc đầu Khưu Huệ Nghi nửa tin nửa ngờ, nhưng bây giờ bà nghe tin rằng Văn Thính Ngữ sẽ đến mới hoàn toàn yên tâm.
Khi Văn Thính Ngữ còn mang cơm cho bố, đã tìm hiểu luôn về thức ăn phù hợp với bệnh nhân. Vì vậy cô đã hầm cháo ở nhà và đặc biệt mang đến cho Khưu Huệ Nghi.
Khưu Huệ Nghi cảm động không thôi, cứ nắm lấy tay Văn Thính Ngữ và luôn miệng hỏi han: “Cô làm cháu sợ à? Cô xin lỗi. Cháu đừng ghét Thẩm Lạc Bạch vì chuyện này nhé.”
“Không đâu ạ.”
“Bọn cháu vẫn ổn.”
Cả hai người đều nói như vậy.
Trong khoảng thời gian sau đấy, Thẩm Lạc Bạch thậm chí còn bận rộn hơn. Thực tập sinh của bệnh viện không được trả lương, nhưng cậu cần tiền.
Thẩm Lạc Bạch nộp đơn giải trình lên bệnh viện trong trường, giáo viên hướng dẫn cũng biết được hoàn cảnh gia đình của cậu, đích thân đưa cậu đến nói giúp với giám đốc bệnh viện, để cậu thực tập ở bệnh viện trên danh nghĩa, chỉ cần qua được kỳ thi sát hạch mỗi tháng là được.
Tất cả mọi công việc đều phải bắt đầu từ thực tập. Nhưng lương thực tập sinh quá thấp, không đáp ứng được yêu cầu của Thẩm Lạc Bạch. Cậu chỉ có thể làm thêm ở nhiều nơi, những công việc cậu tìm kiếm là những công việc có thể kiếm tiền nhanh chóng.
Do đó, tất cả thời gian của cậu đều bị công việc chiếm hết, cậu có rất ít thời gian để nghỉ ngơi, có thể nói là kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.
Sau khi Văn Bân biết chuyện, ông đã gọi ngay con gái về để dạy dỗ một trận.
“Nhìn xem bây giờ con trở thành cái dạng gì! Con yêu nó, thế mà còn phải hầu hạ mẹ nó? Nó coi con làm bạn gái hay bảo mẫu?” Từng lời của Văn Bân như cứa vào lòng cô: “Đây mà là yêu đương à? Con đang tự chà đạp chính mình đấy!”
Tuy rằng quan hệ hai cha con mấy năm nay không mấy hòa thuận, nhưng lần này Văn Thính Ngữ cũng không tranh luận với ông, nhẹ giọng đáp: “Con chỉ muốn giúp anh ấy.”
“Con chưa tốt nghiệp, còn tương lai tươi sáng. Con định kết thúc tương lai của mình trong loại gia đình như vậy sao?” Văn Bân quan tâm quá dẫn đến hỗn loạn, cũng nóng nảy cho con gái nên những lời tuôn ra không mấy tốt đẹp.
Văn Thính Ngữ nhíu chặt mày: “Bố, con biết mình đang làm gì.”
“Con thì biết cái đếch gì!” Văn Bân tức giận đập bàn: “Mau chia tay với nó!”
Câu nói đó quá gay gắt và sắc bén, Văn Thính Ngữ cũng đáp trả: “Chẳng phải khi đó bố cũng mặc kệ con gái mà nghe theo tiếng gọi con tim đó thôi?”
Khi ấy, mẹ cô qua đời chỉ mới một tháng, Văn Bân khăng khăng rước Nhậm Hinh về. Dù cô có cãi nhau với ông, làm ầm ĩ cỡ nào, thậm chí về nhà ông bà ngoại ở hai tháng ông cũng không thay đổi quyết định.
Bây giờ đến lượt cô muốn giữ gìn tình cảm của mình thì ông lại cứ muốn xen vào?
Hai cha con hậm hực giải tán như mọi lần.
Khi Văn Thính Ngữ rời đi, Nhậm Hinh đuổi theo cô, giọng điệu gấp gáp: “Thính Ngữ, cháu chờ một chút.”
“Có chuyện gì sao?” Văn Thính Ngữ lạnh lùng.
Nhậm Hinh thở dài: “Dì muốn nói chuyện với cháu.”
“Tôi không có gì để nói chuyện với dì.” Người phụ nữ này là nguyên nhân khiến cô và bố xa cách nhiều năm, lúc này cô không biết phải đối xử với Nhậm Hinh như thế nào mới được coi là tốt.
“Là chuyện năm đó, cháu không muốn biết sao?” Nhậm Hinh thành công chạm vào điểm yếu của cô.
“Hồi đó …” Cô muốn biết hồi đó chuyện gì đã xảy ra.
Từ lời Nhậm Hinh kể, cô biết được rằng bố mẹ cô đã ly hôn sớm hơn khi cô biết, nhưng chỉ vì cô mà họ cùng nhau che giấu.
Nhậm Hinh là mối tình đầu của Văn Bân, sau khi Văn Bân ly hôn, định mệnh đã đưa họ trở lại với nhau. Vào thời điểm đó, Nhậm Hinh vẫn đang ở một mình, cả hai dần dần bắt đầu gắn kết với nhau nhiều hơn, sau đó họ đã ở bên nhau thuận theo lẽ thường.
Khi Văn Thính Ngữ biết rằng bố mẹ cô đã ly hôn, cô muốn hai người quay lại với nhau. Mẹ cô không cưỡng lại được yêu cầu của con gái, tâm tư dao động, thật ra bà đã đề cập đến vấn đề hòa giải với Văn Bân.
Lúc này Văn Bân đã ở cùng Nhậm Hinh rồi nên nghiễm nhiên ông từ chối.
Mẹ cô mới lấy ra tờ kiểm tra sức khỏe
Bà quả thật bị bệnh nên muốn thực hiện mọi mong muốn của con gái.
Thế là bà một mình đến tìm Nhậm Hinh, nhưng vào ngày họ đã hẹn Nhậm Hinh bị tai nạn, khi được đưa vào bệnh viện mới phát hiện đang mang thai, nhưng không may xảy mất.
Vì chuyện này mà Văn Bân cãi nhau rất to với mẹ cô, bà uất ức đến nỗi đổ bệnh.
Mẹ cô không phải là người xấu, tai nạn của Nhậm Hinh đã trở thành cơn ác mộng của bà, tình trạng của bà càng trở nên tồi tệ hơn. Quả thật bà đã mất vì trầm cảm, có điều mọi người đã giấu đi câu chuyện phức tạp này sau lưng Văn Thính Ngữ.
Một tháng sau khi mẹ cô qua đời, Văn Bân đưa Nhậm Hinh vào nhà, lúc đó ông ngập tràn cảm giác tội lỗi với Nhậm Hinh.
Vậy nên khi con gái cãi nhau với ông, gây đủ thứ chuyện ông vẫn không thay đổi quyết định.
Sau khi nghe xong câu chuyện, Văn Thính Ngữ hỏi bà: “Tại sao dì không nói sớm hơn?”
“Mẹ cháu đã qua đời, bố cháu không muốn cháu mang những chuyện nặng nề này trong lòng.”
Người còn sống dù sao cũng may mắn hơn người đã chết…
Khi biết được sự thật năm đó, tâm trạng của Văn Thính Ngữ thực sự trở nên tồi tệ hơn. Cô gọi cho Thẩm Lạc Bạch và muốn nói với cậu rằng: Em cần anh.
Nhưng khi cô nghe thấy tiếng ông chủ đang thúc giục Thẩm Lạc Bạch làm việc, những lời thể hiện sự yếu đuối đó rốt cuộc không được nói ra.
Ngay từ khi bắt đầu mối quan hệ này, cậu đã nói rằng mình có thể không dành thời gian cho cô được.
Cô không trách ai cả, chỉ hơi chạnh lòng.
Tất nhiên, Thẩm Lạc Bạch cũng không thoải mái.
Văn Bân lại xuất hiện trước mặt cậu, trịch thượng hỏi: “Cái gọi là cố gắng của cậu, chính là bắt con gái tôi trở thành bảo mẫu hầu hạ mẹ cậu như bây giờ?”
Đây quả thực là một cái tát trần trụi vào mặt Thẩm Lạc Bạch, cậu không thể nào phản bác được.
Có một số việc không phải chỉ dựa vào cố gắng là có thể làm được, sự tàn khốc của thực tế gần như bóp nát xương sống của cậu.
Thẩm Lạc Bạch trở về nhà với vẻ mặt mệt mỏi, Văn Thính Ngữ vẫn đang bận rộn trong bếp, còn mẹ cậu thì ngẩn người ngồi xổm bên giường, lại bắt đầu nói linh tinh.
Cậu như đang mắc kẹt vào ngõ cụt.
Cậu nên là người gánh chịu mọi đau khổ, còn Văn Thính Ngữ không nên mắc kẹt ở chỗ này với cậu.
Màn đêm buông xuống, hai âm thanh cãi vã vang lên dưới gốc cây.
Cũng không thể coi là tranh cãi, chỉ là bất đồng quan điểm.
Văn Thính Ngữ hỏi cậu: “Sự có mặt của em khiến anh cảm thấy khó xử sao?”
“Em không cảm thấy anh đang liên lụy em.” Thật ra, cô hoàn toàn đoán được Thẩm Lạc Bạch nghĩ gì. Điều cô muốn nói với cậu là cô không bao giờ từ bỏ mối quan hệ này chỉ vì chán ghét.
Văn Thính Ngữ tiến lên một bước ôm lấy anh: “Em cho anh thời gian.”
Thứ cản trở họ rất thực tế, tất cả đều vì tiền.
Cô thích cậu, nên cô không ngại ngần hi sinh cho cậu.
Còn cậu cũng quan tâm cô, nên cậu không thể chịu được khi nhìn thấy người con gái mình yêu phải chịu khổ vì mình.
Sau khi mẹ cô qua đời, lần đầu tiên Văn Thính Ngữ nhờ bố cô giúp đỡ.
Một tình tiết éo le chỉ gặp trong phim lại xảy đến với cô.
“Bố, bố có thể … giúp anh ấy không.”
“Bố có thể đồng ý yêu cầu của con, nhưng con phải nghe lời bố.”
Lúc Kiều Lạc Chỉ và Khương Mịch Nhĩ thảo luận về tình tiết khó chấp nhận nổi trong bộ phim truyền hình, cô còn suy nghĩ, tại sao nhân vật chính luôn phải khuất phục?
Nhưng khi những cảnh trong phim trở thành hiện thực, cô nhận ra rằng đôi khi con người ta thật sự rất yếu đuối.
Khi bạn thực sự quan tâm đến người đó, bạn chỉ hi vọng người đó sống tốt, dù mình có phải chịu khổ cũng không sao.
Bố cô không uy hϊếp cô, là cô cam tâm tình nguyện trao đổi giao dịch với bố.
Sau đó Văn Thính Ngữ đến gặp Thẩm Lạc Bạch một lần nữa, để nói lời tạm biệt với cậu.
“Sắp khai giảng rồi, em phải về thành phố Hằng.”
“Được.”
Đêm trước khi Văn Thính Ngữ rời đi, họ đã ở bên nhau, trong căn phòng ấm áp đó, họ hôn nhau đến mức khó thể tách xa.
Một lần lại một lần.
Khi rời đi, cô để lại chìa khóa dự phòng của ngôi nhà cho Thẩm Lạc Bạch.
Hai người không nói chia tay nhưng đều ăn ý không liên lạc với nhau.