Edit + Beta: Go
Thành Duyên quay đầu lại, phát hiện Bạch Khoảnh Thời đứng ở cửa phòng ngủ, thân chỉ mặc chiếc áo sơ mi, hai đôi chân trắng nõn đều lộ ra bên ngoài.
Hắn nhanh chóng đứng dậy đi đến, đem Bạch Khoảnh Thời ôm vào trong ngực ôm chốc lát, ngay sau đó đem người ôm về giường.
"Nằm ngoan. Không được chạy lung tung khi chưa có mặc quần áo đàng hoàng." Hắn ra vẻ nghiêm túc nói. Thực tế là vô vùng đau lòng.
Bạch Khoảnh Thời "Ừm" một tiếng, đem chăn kéo xuống một chút, lộ ra một đôi mắt nai to tròn, cứ như vậy mà nhìn Thành Duyên.
Thành Duyên bị y nhìn đến tâm ngứa ngáy, cực lực áp chế nội tâm xúc động, nói cho chính mình phải bình tĩnh.
Nhưng Bạch Khoảnh Thời cũng không có ý thức được chính mình giờ phút này bộ dáng có bao nhiêu mê người, y nhẹ nhàng nói: "Mẹ tôi đã gọi điện thoại nói với tôi một chút sự tình rồi."
Thành Duyên cảm giác hô hấp cứng lại, sau đó lại nghe y tiếp tục nói: "Cậu nghĩ tôi sẽ chuyển trường sao?"
".......Không có nghĩ." Hắn trầm mặc trong chốc lát, nói ra suy nghĩ thật sự của chính mình.
Bạch Khoảnh Thời là người đầu tiên hắn thích, nếu Bạch Khoảnh Thời muốn rời xa hắn, hắn thật sự sẽ khóc chết đi được.
Việc Bạch Khoảnh Thời chuyển đến một trường học khác không chỉ có nghĩa là hắn phải bắt đầu mối quan hệ đơn phương mà còn có nghĩa là bọn họ đời này đều không có duyên phận với nhau.
"Tôi sẽ nghe theo cậu."
Những lời này nghe thật ngọt ngào, thậm chí mang trong đó chút ý vị thẹn thùng.
Thành Duyên kinh hỉ quay đầu lại: "Em nói là thật sao?"
Bạch Khoảnh Thời gật gật đầu: "Đương nhiên là sự thật." Y cười cười, lộ ra răng nanh, "Thế nào? Về sau bảo hộ tôi?"
"Bảo hộ em, đương nhiên phải bảo vệ em rồi." Thành Duyên kinh ngạc, hốc mắt đã có chút ươn ướt.
"Ôm một cái không?" Bạch Khoảnh Thời thở vào nhẹ nhõm, ý thức được thái độ chính mình đối với Thành Duyên vẫn còn có chút áy náy.
Vừa dứt lời, chưa chờ được lời đáp lại, Thành Duyên liền khom người ôm chặt y, hơn nữa còn cười lên dặn dò: "Về sau cũng không được rời đi."
Bạch Khoảnh Thời dở khóc dở cười: "Chúng ta đâu phải cùng nhau kết hôn đâu, làm cái gì mà vĩnh viễn không chia lìa."
Thành Duyên bỗng nhiên nghiêm túc: "Vậy em sẽ cùng anh kết hôn sao?"
Bạch Khoảnh Thời nhất thời nghẹn họng, không biết nên nói cái gì, môi mấp máy sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói ra mấy chữ: "......Chuyện này về sau xem lại đi."
"Vậy yêu đương trước được không?" Thành Duyên lại hỏi.
Nhưng yêu đương đối với bọn họ mà nói, còn có chút quá sớm.
Tuy rằng mấy ngày nay ở chung cùng nhau, Thành Duyên đối với y hành vi cũng không quá phản cảm, nhưng không đến nỗi có thể bao dung quên hết mọi chuyện được.
Y đem đầu lùi về trong chăn, dùng âm thâm nhỏ nhẹ nhất nói: "Anh trước tiên theo đuổi em trước mọi chuyện còn lại nói sau."
Ít nhất có thể đợi đến khi tốt nghiệp.
Nhưng y không nghĩ tới Thành Duyên cư nhiên lại nói: "Trước tiên anh có thể nhận một nụ hôn an ủi được không?"
Chăn chậm rãi bị kéo xuống, Bạch Khoảnh Thời đem cả khuôn mặt chính mình lộ ra, nhìn vào mắt Thành Duyên, sau đó nói: "Đến đây đi."
Giờ khắc này Thành Duyên đã chờ đợi đã lâu, nhưng lần này hắn lại cực lực khắc chế mà vuốt nhẹ đôi môi phấn nộn một chút.
Bạch Khoảnh Thời bị sờ đến chút kinh ngạc: "Em còn tưởng rằng anh....." Sẽ hung hăng mà hôn tới tấp. Vừa lúc y tâm tình không tốt, nghĩ thông qua hôn môi sẽ giảm chút cảm giác khó chịu này.
Y không tiếp tục nói tiếp, Thành Duyên liền tự động bổ não: "Sẽ hung hăng khi dễ em một phen?"
Bạch Khoảnh Thời lúng túng đem đầu lùi về trong chăn, rầu rĩ không muốn lên tiếng.
Thành Duyên cười khẽ: "Anh không phải cầm thú, anh thích em không phải chỉ vì thân thể mà còn vì linh hồn em. Tiểu ngốc, anh sao có thể làm em cảm thấy không thoải mái được."
Bạch Khoảnh Thời nghe xong lập tức phản bác: "Vậy trước kia anh làm như vậy để làm gì? Cho tình thú à?"
Nghĩ đến những chuyện trước đây ở trường học, Bạch Khoảnh Thời liền có chút kích động.
Thành Duyên cúi người, vén chăn bông lên, bên tai y nhỏ giọng nói: "Xác thật là anh muốn làm chút tình thú với em. Về sau sẽ không làm như vậy nữa."
Tác giả có lời muốn nói: ——