Edit + Beta: Go
Nhánh cây duỗi ra thật sự dài, cành lá rậm rạp tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau, che khuất góc núi nhỏ phía sau đến kín mít.
Bạch Khoảnh Thời bị người kia ấn ở trên tường, người nọ cách y rất gần, cơ hồ là vai dán vai, phần eo dán lên phần eo, hơi thở cực nóng quanh quẩn nơi đầu mũi chập chờn như muốn nổ tung.
Y hơi hơi nghiêng đầu, còn chưa kịp nói chuyện, hơi thở gắt gao thở ra ở cánh tay của Thành Duyên đã bị hắn coi thành cử chỉ câu dẫn.
"Thành Duyên!" Bạch Khoảnh Thời cắn răng cắn lợi nói, gân xanh thái dương ẩn ẩn hiện lên, "Có chết cũng không được, cậu đừng có mà lôi kéo tôi."
Thành Duyên đối với lời khıêυ khí©h của y hoàn toàn không có chút để ý, khẽ cười một tiếng, hơi thở nóng rực mơ hồ dính vào gò má của y, làm y càng thêm bực bội, bên tai vang lên một giọng nói trầm ấm: "Cậu không phải lôi kéo cậu thì lôi kéo ai? Hay là chính cậu đang tưởng bở à?"
Đôi tay y bị Thành Duyên gắt gao nắm, hoàn toàn không có biện pháp nhúc nhích, chỉ có thể giống như một cái xác ướp ngốc lăng đứng tại chỗ, tùy ý để người khác sử dụng.
Thành Duyên đối với y như vậy cũng không phải một ngày hai ngày. Từ khi y chuyển trường đến đây tình cờ gặp phải Thành Duyên vào một buổi chiều, thì từ đó đến tận bây giờ, Thành Duyên mỗi khi nhìn thấy y cứ như mèo thấy chuột, hắn cứ liền nhăm nhe cơ hội liền hành động tay chân như vậy với y.
Nếu chống trả quá quyết liệt, Thành Duyên có lẽ còn sẽ càng thêm hưng phấn. Cho nên hiện tại, y cũng không hề phản ứng với Thành Duyên, đơn giản đem chính mình thành trở thành xác ướp không di chuyển không nói chuyện, làm Thành Duyên chậm rãi mất đi hứng thú.
Hai cổ tay liền bị người kia nắm chặt lại, y lập tức vội vã khẩn trương. Thanh Duyên kề sát bên y một tay cầm chặt hai tay y, một tay khác không cần nghĩ cũng biết tên khốn này muốn làm gì, y sắp trở thành nhà tiên tri Thành Duyên rồi.
Quả nhiên, Thành Duyên hếch cằm, làm y cùng hắn cưỡng chế đối mặt với nhau. Thành Duyên khóe miệng cong lên một nụ cười như không cười, nói lời hung tợn: "Thả lỏng chút đi, đến cuối cùng, tôi đây cũng sẽ thu phục được cậu mà thôi."
"Phải xem cậu hành động như thế nào." Y nghiến răng nghiến lợi nói, không dám để cho Thanh Duyên ngửi được hơi thở trong miệng, bằng không xác định sẽ có một phen mất mặt.
Bất quá, vẫn là bị phát hiện.
Thành Duyên cười đến ngạo nghễ: "Ăn kẹo dâu tây a. Ca ca có thể nếm thử trong miệng em trai dễ thương này được không?"
Y miễn cưỡng không nhịn được mà trợn to hai mắt, muốn trở thành một con cá muối vô tâm dựa vô tường trường học, nhưng Thanh Duyên đưa tay ra sau lưng y trước, ngăn cản lưng y dán ở trên tường.
"Trên tường dơ." Thành Duyên nói.
Y nhắm mắt lại, không muốn đáp lại Thành Duyên, nội tâm liền phun tào, dơ, dơ cái đầu nhà ngươi, dơ mà hắn còn muốn bắt cóc y tới nơi này.
Thành Duyên thu hồi ý cười, đứng đắn nói: "Tôi sai rồi."
Bạch Khoảnh Thời mở mắt ra, trong mắt hiện lên kinh ngạc không chút nào che giấu, làm Thành Duyên buồn tan nát cõi lòng.
"Cậu xác định cậu biết sai rồi?" Y không thể tin tưởng mà nói.
"Ừm." Nói xong Thành Duyên uyển chuyển đổi sang chuyện khác, "Tuy nhiên, tôi thật sự hối hận khi đã không làm gì với cậu a."
Y cố nén suy nghĩ xúc động muốn đánh người, đè nặng hô hấp hỏi: "Vậy cậu xin lỗi cái gì? Cái tên điên mâu thuẫn này."
Thành Duyên không trả lời y, chỉ là nghiêm túc nhìn y, nhàn nhạt nói: "Hiện tại tôi muốn theo đuổi cậu, về sau tôi được tự ý làm những hành động này đối với cậu đúng không?"
Vẻ mặt của Bạch Khoan Thời ước chừng ngây người vài giây. Hắn nói cái gì? Muốn theo đuổi y...... Chính là, y là nam a, thẳng nam a, Thành đồng học có phải đầu óc bị chập mạch nghĩ sai cái gì rồi sao?
Trong đôi mắt tĩnh mịch hiện lên thần sắc lo lắng, Bạch Khoảnh Thời biểu tình nghiêm túc lại càng thêm nghiêm túc, gằn từng chữ: "Thành Duyên, tôi là thẳng nam, cậu muốn theo đuổi nam sinh thì vẫn nên đi tìm người khác đi"
"Người khác tôi nhìn không vừa mắt." Thành Duyên không chút suy nghĩ liền buột miệng thốt ra.
"Cậu... Cậu đừng như vậy, cậu chỉ là gặp được quá ít người thôi." Y kỳ thực phi thường chán ghét cảm giác bị bắt cóc, nhưng loại chuyện này tương đối quan trọng, không thể tùy tùy tiện tiện có thể bỏ qua.
Bạch Khoảnh Thời tiếp tục khuyên bảo: "Chờ cậu trưởng thành, cậu liền biết, kỳ thật tôi...... Thật sự là một thẳng nam."
Nghe vậy, Thành Duyên miệng cười toe toét, bàn tay hắn liền dùng sức, Bạch Khoảnh Thời liền cảm thấy phía sau lưng bị người kia đẩy một chút, cả người ngã vào trong lòng ngực Thành Duyên. Bất thình lình xảy ra biến cố làm Bạch Khoảnh Thời có điểm không suy nghĩ được, còn không có phản ứng mình đang được ôm hướng ra bên ngoài.
"Cậu mau thả tôi ra! Nhanh lên!!" Y giãy giụa vài cái, nhưng kết quả chỉ là bị ôm đến chặt hơn.
Bị ôm đi ra vài bước, Thành Duyên mới thả y ra, nắm lấy bờ vai của y cưỡng chế xoay người, hơn nữa còn cười nói: "Ôn tập cho tốt, cũng giống như thi cử, ca ca sẽ khen thưởng cho em."
Nói xong, hắn liền rời đi.
Bạch Khoảnh Thời cúi đầu xem quần áo trên người, dính một chút lá cây cùng vụn bùn đất nhỏ, y có thói quen ở sạch, cơ thể liền chút khó chịu. Cũng may hiện tại là thời gian nghỉ trưa, y có thể đi ký túc xá tắm rửa thay quần áo.
Lúc đang đi trên đường, y lại bắt gặp Thành Duyên, nhưng đối phương lại giống như không có nhìn thấy y, khuôn mặt lạnh lùng, vội vàng lướt qua y, để lại y ngơ ngác đứng tại chỗ.
Còn nói theo đuổi y, liền nhanh như vậy thay đổi tâm ý, đem y trở thành không khí.......
Bất quá cũng thực hiện nguyện vọng trở thành không khí trước mặt Thanh Duyên của y. Nếu mỗi ngày đều tốt đẹp như vậy, y chỉ cần mặc một năm mặc 365 bộ quần áo khác nhau là có thể tránh khỏi Thành Duyên bắt giữ.
Còn 3 ngày nữa là đến ngày thi, học sinh cấp ba bắt đầu trở nên vội vàng, tan học hành lang cơ hồ không còn ai, chỉ có ngẫu nhiên có một vài học sinh xin nghỉ ra ngoài đi WC.
Y bị cảm nắng thời điểm tiếp nhận học sinh niên khóa 40. Mà khi y nghỉ hè lại còn rong ruổi đi chơi, thẳng đến khai giảng mới chuyển tới nơi này, căn bản không biết còn có ngày nghỉ học bù như vậy.
Cấp ba chủ yếu lấy học tập là chủ đạo, mới nửa tháng, y đã học bù những kiến thức cần thiết của lão sư ôn tập lại một lần, hiện tại hoàn toàn có thể đuổi kịp kiến thức chương trình chính.
Cho nên, đối mặt với kỳ thi trước mắt, y đều không mang theo chút sợ hãi.
Thời điểm khai giảng, hầu hết phòng ký túc xá trường đã sắp xếp xong, y cuối cùng bị phân tới một phòng ký túc xá lớn chứa được mười người.
Ở bên trong chiếm giường đệm cuối cùng, mẫu thân y sợ y ở ký túc xá trường không quen liền thuê thêm một gian phòng ở bên ngoài.
Mà phòng ký túc xá trường học, chỉ khi có việc cần thiết y mới đi qua tạm nghỉ ngơi một chút. Tỷ như hôm nay liền phát huy tác dụng, quần áo chuẩn bị ở ký túc xá rốt cuộc cũng có thể được mặc.
Y hiện tại được xem như học sinh một nửa ngoại trú. Theo quy định trường học, học sinh ngoại trú có thể ưu tiên được giảm một tiết tự học buổi tối.
Làm xong bài tập của mình, y liền trở lại ký túc xá, đem quần áo được thay hôm nay cất gọn gàng đặt trong cặp sách, mang lên đi ra bên ngoài trường học.
Khi bước tới cổng trường, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc, người đang đi kia thật sự có vóc người to lớn, y lập tức mang mũ lên để phòng ngừa vạn nhất. Quay đầu vừa thấy, quả nhiên là tên Thành Duyên kia.
Thành Duyên không chú ý tới y, lập tức ra cổng trường. Bạch Khoảnh Thời ở sau đợi hắn đi xa mười mấy mét mới tiếp tục đi lên phía trước.
Làm y cảm thấy ngoài ý muốn chính là, y cư nhiên đi theo Thành Duyên vào tiểu khu chính mình đang sinh sống.
Không phải cùng tầng lầu là được, bình tĩnh nào Bạch Khoảnh Thời, mày không được hoảng hốt.
Y hít sâu một hơi, bảo trì bộ dáng đeo mũ, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, ở dưới lầu bĩnh tĩnh chờ đợi ít nhất hai mươi phút rồi mới hướng đến bên trong.
Nhìn chằm chằm thang máy thật lâu, cuối cùng cũng dừng lại ở số 13.
Sau khi ra khỏi thang máy, y nhìn xung quanh một lượt cũng không thấy bóng dáng của Thanh Duyên mới hoàn toàn nhẹ nhõm, cũng may hắn cùng y ở các tầng khác nhau đã lâu.
"Chào buổi tối, tiểu khả ái."
Đi được một nửa, đột nhiên tầm mắt y nhảy ra một thân ảnh cao lớn, người kia áo ngủ mặc rộng thùng thình, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, khí tức bí ẩn trên người liền biến mất không thấy tăm hơi.
Bạch Khoảnh Thời bị tiếng động làm cho giật mình, sững sờ ở tại chỗ, hai mắt tràn ngập sự kinh ngạc, vài giây sau, y mới phản ứng lại, nhanh chóng chạy tới hướng phòng thuê mà chạy trối chết.
Bạch Khoảnh Thời không chạy được mấy bước liền bị Thành Duyên bắt được mũ của y, tức khắc nổi lên cảm giác như yết hầu bị người bóp chặt.
"Mau buông tay, nếu không muốn ông đây cho về chầu trời!! Mau mau mau!!!" Y lung tung kêu to.
Thành Duyên không chút sợ hãi, như cũ vẫn nắm chặt tay y.
Rơi vào đường cùng, y liền kiệt sức dừng lại, lui về đến bên người Thành Duyên.
Bởi vì không muốn nhìn thấy gương mặt đáng ghét của Thành Duyên, y chỉ nhẹ nhàng nâng hạ mí mắt, cắn răng nói: "Có điều gì cần phân phó không, Thành đại gia?"
Thành đại gia cứng đờ hơi cong khóe môi, cười khúc khích: "Thành đại gia? Phải gọi là ca ca mới đúng."
Nói xong, hắn từ trong túi áo ngủ lấy ra một cái hộp sắt màu hồng nhạt lớn bằng bàn tay, cưỡng chế nhét vào trong tay Bạch Khoảnh Thờ, "Đây, đưa cho cậu, hảo hảo học tập chăm chỉ."
Y cúi đầu xem đồ vật trong tay, chỉ cần nhìn cách đóng gói là biết bên trong là cái gì vì vậy liền vội vàng xoay người muốn trở về, nhưng mà chỗ cổ tay của y bị hắn nắm đến khó chịu, nhẹ nhàng kêu "Đau" một tiếng.
Đáy mắt Thành Duyên xẹt qua một tia hoảng loạn, động tác vẫn bình tĩnh như cũ, không chút hoang mang buông mũ y ra, hơi hơi khom người, liền đem Bạch Khoảnh Thời ôm vào trong ngực, nhàn nhạt nói: "Chìa khóa."
Cơ thể bỗng nhiên được bế lên, làm cho y cảm giác có chút sợ hãi, lo lắng sẽ bị ngã xuống liền nắm lấy quần áo Thành Duyên không dám buông ra, vài giây sau cảm giác có một bàn tay đằng sau, từ túi y lấy chìa khóa ra.
Bởi vì kết cấu của hai căn phòng tương tự nhau, Thanh Duyên nhanh chóng tìm được phòng ngủ của y, động tác ôn nhu đem y đặt lên trên giường.
"Cậu sẽ cho rằng tôi là người mù nên không nhận ra cậu đi?" Thành Duyên ngoài miệng ghét bỏ nói nhưng động tác xoa bóp cổ cùng vai y rất mềm nhẹ.
Bạch Khoảnh Thời nằm ở trên giường, cảm thụ thân thể từng bước một được thả lỏng, lúc này mới quay đầu lại trả lời vấn đề của Thành Duyên: "Vậy giữa trưa cậu làm bộ không nhìn thấy tôi à."
Thành Duyên cong cong môi, kề sát vào bên tai y nói: "Muốn biết?"
"Muốn!"
"Không thèm nói cho cậu."
"......"
Cũng không có cảm giác thất vọng nhưng y vẫn rất là tò mò a.
Y đem cái hộp trong tay giơ lên, vẫy vẫy nó trong không trung, giảo hoạt cười: "Cậu không muốn nói, tôi liền đem thứ này mang đi bán đấu giá."
Tuy tính cánh Thành Duyên rất xấu xa, còn là giáo bá, nhưng bởi vì lớn lên soái nên cũng không thiếu người yêu thích, nhiều học sinh nữ còn đem hắn là nam thần trường, nếu không phải trường quy định cấm yêu sớm thì các nàng đã xuống tay tỏ tình.
Thành Duyên ánh mắt trầm xuống vài phần, nhàn nhạt nói: "Cậu không nghĩ mỗi ngày ở trong phòng ngủ cậu có một tên lưu manh tới đi?"
Y lúc này mới nhớ tới, chìa khóa y còn ở trong tay Thành Duyên.
Tác giả có lời muốn nói: ——