4 Năm sau...
Sân bay.
Ân Ngôn đưa mắt nhìn xa xa, tìm kiếm người thân.
Phía xa mẹ Ân đã nhìn thấy cậu lớn tiếng gọi: "A Ngôn... A Ngôn... Bên này..."
Ân Ngôn quay người sang nhìn về hướng phát ra tiếng, hai mắt sáng rỡ: "Mẹ!"
Ân Ngôn bước đến đó, ôm lấy mẹ thật chặt sau đó ôm ba đang đứng kế bên vui vẻ nhìn đứa em gái đáng yêu của mình.
Ân Ngôn bế lấy muội muội: "Điềm nhi!"
Ân Điềm Điềm ôm lấy cổ anh trai, vui vẻ vô cùng: "Ca ca, Điềm nhi rất nhớ ca ca!"
Nghe câu này ai cũng vui, Ân Ngôn cưng chiều tay ôm chặt hơn: "Điềm nhi thật ngoan, miệng thật ngọt nha."
Ba mẹ Ân vui vẻ nhìn hai đứa con của mình thật hạnh phúc. Ba Ân nói: "Chúng ta mau về thôi."
Thế là cả nhà bốn người rời sân bay về nhà.
Từ sau khi Ân Ngôn đi thì nhà họ Ân cũng đổi nhà. Ba Ân đã biết hết chuyện nên quyết định đổi nhà, ông sợ khi về Ân Ngôn sẽ nhìn cảnh nhớ người, nhớ đến mình từng bị cường bạo trong chính nhà mình, tất nhiên tâm tư của ông mẹ Ân không biết, ông chỉ nói với bà là muốn có nhà rộng hơn vì đã có thêm một thành viên.
Ân Ngôn hôm nay hẹn Phương Tập đi tảo mộ Trương Nghi. Đứng trước ngôi mộ đã xanh cỏ lòng Ân Ngôn chua xót, những ký ức tưởng rằng đã quên đi lại ùa về.
Sai khi ở đó một lúc hai người rời đi.
Phương Tập đang lái xe, hỏi: "Cậu về đây luôn hả?"
Ân Ngôn gật đầu: "Ừ, cậu sắp kết hôn phải không."
Phương Tập gật đầu, miệng cười nhẹ: "Ừ, cậu đã có dự định gì chưa?"
Ân Ngôn: "Mình được mời tới phỏng vấn làm việc cho công ty Hân Thịnh, mai sẽ đi."
Phương Tập hơi ngạc nhiên: "Công ty Hân Thịnh sao, oa, vậy là tốt rồi. Công ty này vừa được tập đoàn Thạnh Thần mua lại, rất có tiềm năng."
Ân Ngôn: "Ừ, mình có tìm hiểu rồi."
Phương Tập hào sảng: "Vậy bây giờ chúng ta đi uống một chút nhé."
Ân Ngôn gật đầu: "Ok!"
Ân Ngôn thuận lợi phỏng vấn, nhưng khi nhận được thông báo trúng tuyển lại không phải là đến công ty Hân Thịnh làm việc mà là đến trụ sở chính của tập đoàn Thạnh Thần.
Ân Ngôn khó hiểu: "Tập đoàn Thạnh Thần sao?"
Bên kia đầu dây giọng phụ nữ nhẹ nhàng: "Vâng, đúng vậy Ân tiên sinh, dựa vào hồ sơ của anh chúng tôi nhận thấy anh thích hợp làm ở tập đoàn hơn. Anh cứ yên tâm, thời gian thử việc là một tháng, trong một tháng nếu cảm thấy công việc không phù hợp anh cứ việc liên hệ với phòng nhân sự, chúng tôi sẽ sắp xếp cho anh."
Ân Ngôn lễ mạo: "Cảm ơn cô, ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ."
Sau khi cúp máy Ân Ngôn cũng không nghỉ ngợi nhiều, dù sau cũng là tập đoàn lớn, nhiều người ao ước còn không được.
Nhưng Ân Ngôn nào biết ác mộng sắp bắt đầu.
Sáng hôm sau, khi đến nơi Ân Ngôn được sắp xếp làm thư ký cho chủ tịch, khi nghe vậy cậu thật sự thấy càng khó hiểu, đột nhiên xuất hiện dự cảm không lành.
Bước vào phòng chủ tịch.
Thư ký Sở: "Chủ tịch, Ân tiên sinh đã đến."
Vị chủ tịch này ngồi trên ghế quay lưng về hướng họ: "Cô ra ngoài được rồi."
Ân Ngôn vừa nghe thấy giọng nói này chân đã nhũn ra, cậu hoàn toàn nhận ra đây là giọng của Giang Nghiêm Phong.
Thư ký Sở nhẹ nhàng đi ra, Ân Ngôn vội nói: "Xin lỗi, tôi không làm ở đây nữa. Cáo từ!"
Ai mà ngờ thư ký Sở đi nhanh như vậy, Ân Ngôn vừa quay người thì đã không thấy cô ta đâu, lạ lùng hơn nữa là cửa không thể mở được.
Ân Ngôn cố sức vặn cửa nhưng không thể, ngay lúc này cậu cảm nhận được phía sau có người áp tới, không cần quay đầu cũng biết đó là ai, cậu càng thêm vội vàn, không khống chế lấy tay đập cửa, lớn tiếng gọi: "Mở cửa!"
Người đằng sau ôm lấy cậu: "Bảo bối, tôi nhớ em."
Giang Nghiêm Phong ôm lấy Ân Ngôn hôn lấy phía sau đầu Ân Ngôn, hôn cổ cậu, hôn vai cậu hắn hít lấy từng hơi thật sâu, tay càng ôm chặt hơn.
Ân Ngôn cơ thể căng cứng, run rẩy: "Buông tôi ra. Giang Nghiêm Phong."
Giang Nghiêm Phong mạnh mẽ xoay người Ân Ngôn lại, áp cậu vào cửa, hai tay hắn giữ chặt hai tay cậu ở hai bên, bất ngờ hôn cậu, hắn hôn cậu thật sâu, đưa lưỡi vào khoang miệng cậu chơi đùa, gậm lấy môi cậu đến mức nó đỏ lên, tước đi dưỡng khí của Ân Ngôn làm cậu suy yếu.
Ân Ngôn: "Ưʍ... Ưʍ..."
Giang Nghiêm Phong buông tha môi Ân Ngôn, hôn xuống chiếc cổ trắng ngần của cậu, cởi bỏ áo vest ngoài của cậu, rút lấy cà vạt của Ân Ngôn sau đó đem buộc hai tay cậu lại, chế trụ ở sau lưng.
Giang Nghiêm Phong từ từ cởi đi nút áo của Ân Ngôn, hôn dần xuống dưới, ngậm lấy viên ngọc nhỏ trắng hồng trên ngực
Ân Ngôn thở hổn hển: "Dừng lại đi, ư, đừng cắn... GIANG NGHIÊM PHONG!"
Nghe thấy tiếng hét lớn của Ân Ngôn hắn liền dừng lại, nhìn thẳng cậu: "Bốn năm không gặp em đã quên mất những lời tôi nói, quên mất bản thân là ai rồi."
Ân Ngôn hai tay bị cột ở sau lưng vì cà vạt buộc chặc nên tay rất đau, nhìn ác ma trước mặt cậu sợ hãi, mắt đỏ hoe: "Tha cho tôi đi mà!"
Giang Nghiêm Phong như không nghe thấy hôn nhẹ lên trán cậu một cái: "Tôi sẽ làm em nhớ lại hết, nếu không nhớ tôi sẽ dạy lại cho em. Bảo bối!"
Giang Nghiêm Phong một tay vác Ân Ngôn lên vai.
Ân Ngôn quơ chân giẫy giụa: "Anh định làm gì, tôi không muốn..."
Giang Nghiêm Phong đưa tay đang trống đánh vào mông Ân Ngôn thật mạnh: "Em không có quyền nói không muốn với tôi, nhớ lấy."
Giang Nghiêm Phong mở cửa phòng ngủ được thuyết kế bên trong phòng làm việc, ném Ân Ngôn lên giường, bản thân từ từ cởi đồ, cười lạnh mắt nhìn xuống Ân Ngôn đang bị trói run rẩy lui người trên giường như muốn cách càng xa hắn càng tốt.
Ân Ngôn lúc này không khống chế được bản thân nên đã khóc: "Đừng mà.. Hức... Cầu xin anh... Đừng mà..."
Mắt Ân Ngôn nhìn thấy Giang Nghiêm Phong cởi bỏ hết đồ, để lộ ra hoàn toàn cơ thể bây giờ so với trước kia cường tráng hơn, cơ bắp săn chắc cuồng cuộn hơn xưa lòng càng sợ hãi, nhìn xuống hạ thân đang cưng cứng gân guốc kia của Giang Nghiêm Phong thì Ân Ngôn giống như rơi vào tuyệt vọng.