Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Đối Câu Dẫn!

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dì Lan nhìn cậu thì mỉm cười, bà biết Sở Ngộ rất thích cậu chủ nhà họ Tần. Nhưng hoàn cảnh của Sở Ngộ như thế nào, chính bà là người hiểu rõ nhất.Bà đem tay thu dọn lại đống giấy vẽ đang bừa bộn trên giường, lấy ra một tấm chăn mới dìu Sở Ngộ ngồi xuống.

"Sở Ngộ à, cậu chủ nhà họ Tần thực sự chúng ta không thể với tới được! Dì chỉ mong sau này, con tìm được một người thích hợp, yêu thương con là đủ rồi, với cao quá ắt sẽ ngã đau. Dì chỉ muốn tốt cho con thôi." Bà đem tay xoa nhẹ vào cái đầu tròn của cậu, lặng lẽ nở ra một nụ cười hiền hậu nhìn đứa "con trai" của mình.

Sở Ngộ cảm nhận được một tình yêu vô bờ từ con người phúc hậu trước mặt này liền cong môi gật đầu, cậu khom người ôm vào lòng bà.

"Dì Lan, bác Lộ đã vì con mà mất đi, ngày hôm nay được sống lại một lần nữa. Con sẽ sống là một Sở Ngộ. Sống là một đứa trẻ xứng đáng với mẹ, sống là một đứa trẻ xứng đáng với dì!"

"Dì Lan con.. cảm ơn dì!"

Bóng đêm đã buông xuống thành phố Z, hòa trong màn mưa như trút nước, trút hết những tâm tư phiền muộn ra khỏi người Sở Ngộ.

Sở Ngộ hai chân ngồi bên cửa sổ, thỉnh thoảng gió thổi, phất phơ hai tấm rèm lụa trước mặt. Cậu cúi đầu nhìn xuống túi giấy hồ sơ trước mặt.

Hơn 1 giờ trước, Lộ Minh Tư đã đưa tờ giấy niêm phong này cho Sở Ngộ, nói rằng đây là tất cả những gì Sở gia có thể làm cho cậu.

Bên trong là một tờ giấy khai sinh bản gốc, là tờ giấy khai sinh của cậu.

Và còn một tờ giấy nữa...

Một tờ giấy từ thân!!

Chữ ký vẫn còn đậm nét, chắc chắn mới ráo mực chưa được bao lâu.

Thì ra, Sở Phú Kiệt không muốn gia đình có tên của một người con trai giới tính Beta, một người con trai mang tên hai chữ Sở Ngộ như cậu.Lão cho cậu một túi phòng bì, bên trong có một ít tiền. Coi như là để ai kia có thể học hết cấp ba, tốt nghiệp rồi đi bộ đội, sau này hai chúng ta sẽ chẳng bao giờ liên quan đến nhau nữa.

Sở Ngộ nhìn một đống giấy tờ thì khẽ mỉm cười.

Cậu bị gia đình đuổi đi thật rồi. Sau này cũng chỉ còn một người duy nhất là người thân là dì Lan! Là người thân yêu của cậu.

Bên kia trên mặt bàn còn có một hộp đồ cũ, có vẻ là nơi cất giấu những tâm tư bí mật của Sở nguyên chủ? Sở Ngộ mở ngăn kéo, đem chiếc chìa khóa được cất sâu trong chiếc lì xì đỏ.

Tạch!

Chiếc hộp được cẩn thận mở ra!

Bên trong không có gì đặc biệt, không phải là vàng bạc hay châu báu. Tất cả chỉ có một cuốn sổ nhật ký đã cũ, một chiếc bút mực màu tím rất đẹp được bọc cẩn thận. Trên thân bút vẫn còn nguyên dòng chữ khắc, có lẽ đây là di vật của mẹ Sở Ngộ* để lại.

"Sở Sở nhỏ bé của mẹ! Mẹ yêu con!"

Sở Ngộ đem tay chỉnh chiếc đèn học trên bàn thêm sáng một chút nữa, ánh sáng hắt lên mặt chữ, lộ ra những nét vẽ ngây ngô mộc mạc, một người phụ nữ nắm vào tay một đứa trẻ đi trên đường, xung quanh là Thẩm An vào ngày Trung Thu.
« Chương TrướcChương Tiếp »