Chương 5: Sống chung – Giao hẹn
Một mặt giáp vách núi cao hơn 10m, thác nước từ trên đổ xuống hồ tạo ra tiếng vang ầm ầm, dòng nước trong veo mát lành lại theo con suối chảy đi. Ba mặt còn lại là rừng cây xanh um thỉnh thoảng truyền đến tiếng gầm gú của dã thú.
Đây là chỗ nào a? Sau khi Quân Ngạo Kiếm đồng ý xóa tên nàng khỏi gia tộc, Ngân Diện liền không nói lời nào ôm nàng rời đi cũng chẳng thèm quan tâm Liễu Phi Ngân sẽ ra sao. Không biết hắn ôm nàng đi bao lâu đến khi dừng lại thì đã ở chỗ này.
Ngân Diện thả Thiên San xuống, lấy ra hai quả trái cây cho nàng, Thiên San không từ chối cầm lấy ăn, hành hạ cả buổi nàng hiện tại cũng đói rồi. Trái cây này hơi giống quả táo, vỏ ngoài có màu hồng, mọng nước, vị thanh ngọt mát lành, ăn rất ngon. Sau này Thiên San mới biết loại quả nàng ăn mỗi ngày là quả Mân Linh không chỉ chống đói còn chứa nồng đậm linh khí.
Hửm!? Chớp chớp mắt lại lấy tay dụi dụi nhưng cảnh trước mắt không thay đổi. thế này là thế nào a? Từ lúc nào cạnh dòng suối xuất hiện một tiểu viện, nàng nhớ lúc nảy chổ đó vẫn là khu đất trống mà?
Tiểu viện có bốn gian phòng không lớn không nhỏ, trông có vẻ đơn sơ giản dị.
“ Này là ngươi biến ra?”
“Ân” Cứ cho là vậy đi. Tiểu viện này là hắn lấy từ không gian trữ vật.
Mắt hạnh mở to, Thiên San khó tin nhìn Ngân Diện: Hắn biết phép thuật???
Bước vào một gian phòng, vật dụng bên trong rất đơn giản: một bộ bàn ghế, một tấm bình phong họa tử trúc ngăn gian phòng làm hai, sau bình phong là chiếc giường được phủ một lớp niệm mềm mại, màn giường làm từ tơ lụa thượng hạng kẽ lai động.
Thiên San híp mắt, lăn một vòng trên giường, mơ mơ màng màng muốn ngủ. Niệm giường trùng xuống, Thiên San không tình nguyện mở mắt nhìn người nào đó vô cùng tự nhiện nằm xuống bên cạnh nàng, khóe mắt giật giật, chân nhỏ không khách khí tặng cho người nào đó một cước.
“CÚT”
Bị đá trúng nhưng Ngân Diện một chút phản ứng cũng không có mà sự thật một cước của nàng không đủ cho hắn gãi ngứa chứ đừng nói là đá hắn xuống giường. Ngân Diện điều chỉnh tư thế kéo nàng vào lòng, đầu gối lên cánh tay hắn.
Ngân Diện không sao nhưng nàng thì có sao. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn: người này làm bằng sắt hả? đá hắn đau chân nàng?Thiên San khó chịu xoay tới xoay lui nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi “vòng vây” của hắn. Vì thế, nàng từ bỏ mặc hắn muốn làm gì thì làm ai bảo nàng không đấu lại người ta.
Nghĩ thông rồi, lúc này Thiên San mới để ý Ngân Diện đã cỏi bỏ lớp áo choàng và phía sau áo choàng đen là… một bộ hắc y có vẻ tinh xảo, quý giá hơn thôi.
Thiên San vô cùng khẳng định: Tên này có bệnh, bệnh rất nặng a. Nhìn xem có ai như hắn toàn thân bị vải đen phủ kín, một chút thịt cũng chẳng lộ ra ngoài, kể cả khi ngủ mà cũng mang mặt nạ. Nếu không phải hắn đeo mặt nạ bạc nàng nhất định cho rằng hắn là người cuồng màu đen. Thử nghĩ xem, lúc nữa đêm ra ngoài gặp một người toàn thân đen nhánh có một đôi con ngươi màu đỏ, tình cảnh đó chắc chắn sẽ bị dọa chết tươi a.
Nghĩ thì nghĩ vậy, Thiên San cũng tò mò mà đi hỏi Ngân Diện. Qua nhiều năm tôi luyện *, hiện tại nàng đa phần đối với mọi việc đều là thái độ thờ ơ lạnh nhạt. Vì sao hắn muốn đưa nàng đi? Vì sao luôn ôm nàng, muốn ngủ cùng nàng? Nàng là người đã chết một lần, sớm đã nhìn thấu sinh tử. Hắn có mục đích gì? Nàng không quan tâm, nàng chỉ cần bình bình an an sống qua ngày là tốt rồi.
(*)Thiên San bị bệnh tim nên cảm xúc không được dao động quá lớn, quá vui quá buồn. Tôi luyện này là rèn luyện tính tình bình tĩnh, lạnh nhạt.
……..
“Không làm”
“Không cần”
“Không muốn”
Mặc kệ nhiệt độ xung quanh đang giảm theo cấp số nhân Thiên San vẫn mạnh mẽ phát biểu “tam không”. Nàng biết ngay hắn không có ý tốt mà. Trời chưa sáng đã bắt nàng thức dậy chạy bộ, cái gì mà rèn luyện, phải cường đại nàng đây không cần. Hắn muốn dạy là chuyện của hắn, học hay không là chuyện của nàng.
Thiên San rất vô sỉ quấn chật chăn không liếc nhìn tòa băng sơn trước giường.
(TM: *chớp mắt* không phải lúc trước tỷ cũng thường dậy sớm lên núi ngắm mặt trời mọc sao? Cần gì oán giận vậy chứ? TS:* dõng dạc tuyên bố* Bởi vì ta không thích nghe lời hắn.TM: Nha!! Đã hiểu)
Qua một lúc lâu đến mức Thiên San muốn ngủ, giọng nói u lãnh nhẹ nhàng như gió mùa đông của Ngân Diện vang lên.
“Vì sao?”
“Ta muốn làm một người bình thường không tranh không đấu.”
“Không thể nào!”
Ngân Diện lạnh lùng phủ nhận suy nghĩ không thực tế của nàng.
Thiên San muốn phản bác nhưng chính nàng cũng hiểu điều đó là không thể. Cho dù là đâu, thế giới nào cũng tồn tại tranh đấu, khác biệt là đấu tranh lớn nhỏ hậu quả nghiệm trọng hay không.
Thế giới này so với cổ đại còn đáng sợ tàn khốc hơn.Nếu là cổ đại, nàng có thể tìm một thôn nhỏ vắng vẻ hoặc là nơi thâm sơn cùng cốc nào đó sinh sống. Nhưng ở nơi huyền ảo,cường giả vi tôn này nguy hiểm có ở khắp nơi, lúc nào cũng có thể bị người giẫm đạp, gϊếŧ chết không thương tiếc chỉ vì ngươi là kẻ yếu, ngươi không mạnh bằng hắn. Dù biết rõ như thế nhưng thật lòng nàng chỉ muốn làm người bình thường, không muốn tranh đấu, đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ.
“Ta bị nguyền rủa, nàng là người duy nhất có thể hóa giải lời nguyền này. Chỉ cần nàng giúp ta, ta sẽ thả nàng đi. Đến lúc đó nàng cũng có đủ năng lực bảo vệ bản thân, có thể sống như nàng mong muốn”
“Đây là lý do ngươi bắt ta đi?”
“… Nàng cứ từ từ suy nghĩ”
Ngân Diện xoay người muốn rời đi.
“ Đợi đã. Nể tình ngươi giúp ta thoát khỏi Quân gia. Ta đồng ý giúp ngươi nhưng ngươi nhất định phải giữ lời thả ta đi.”
Bất kể điều hắn nói là thật hay giả dường như nàng không còn lựa chọn khác. Hơn nữa đợi đến lúc nàng cường đại rồi thì tỉ lệ thoát khỏi hắn cũng cao hơn không phải sao?
“… Ta hứa”