Chương 26

Chương 26:

"Hồng, không được!" Bạch Thấm sốt ruột kéo quần áo của mình lại, có chút tức giận đẩy Diễm Hồng ra, đôi mắt mỹ lệ kia trừng Diễm Hồng đang kinh ngạc và tức giận.

"Hiểu Vũ là một cô gái tốt." Bạch Thấm bướng bỉnh nói ra câu này.

"Em còn nói tới cô ta nữa." Thật muốn cứ như vậy đem Bạch Thấm bóp chết, Diễm Hồng xoay người gạt hết đồ trên bàn làm việc xuống đất, bóng lưng xinh đẹp lúc này đây lại mang theo tổn thương cùng đau buồn.

Bạch Thấm chậm rãi ôm từ đằng sau Diễm Hồng, em chỉ nói Hiểu Vũ là một cô gái tốt, chỉ là dây thần kinh có chút lớn, làm việc quyết đoán lại nhanh chóng, Hiểu Vũ có lẽ hiểu được cuối cùng em ấy cũng không có cách nào có được mình, bởi vì em ấy có thể nhìn thấu được sự lưu luyến ái mộ của mình dành riêng cho ai kia, nụ hôn kia chỉ là mang theo một chút xa cách cùng buồn bã, không có ý tứ gì khác.

"Chị không tin em sao..." Bạch Thấm mở miệng, người trong ngực tuy rất muốn đẩy mình ra, nhưng mà lại không có dũng khí, bởi vì chị chẳng qua là đang tức giận, chị vẫn rất vẫn rất yêu em.

"Chị không tin vào chính bản thân mình." Diễm Hồng rầu rĩ trả lời, ở trong lòng Bạch Thấm rất thoải mái làm nàng không nỡ đẩy ra, trong mũi đều là mùi thơm thoang thoảng, Diễm Hồng ngẩng đầu nhìn chính mình trong đôi mắt của Bạch Thấm, là đang hoài nghi điều gì... Trong lòng mình lại không rõ được.

"Em với em ấy không có cái gì hết, chị không tin em sao?" Bạch Thấm hỏi lại, vuốt ve tóc của Diễm Hỗng, chất tóc thật tốt, mềm mại thơm dịu, ngón tay nhẹ nhàng quấn lại, rồi thả ra.

"Chị biết chứ, chẳng qua là chị không thích bất kỳ kẻ nào hôn em." Diễm Hồng xoay người về phía Bạch Thấm, hai tay ôm lấy, chóp mũi nhẹ nhàng cọ sát với chóp mũi Bạch Thấm.

"Hồng, chị ghen sao?" Bạch Thấm cười, hai tay vòng lên cổ Diễm Hồng, có chút vui vẻ đùa giỡn với nàng.

"Đúng, xô dấm này đã bị đổ." Diễm Hồng thừa nhận, cúi đầu xuống ôn nhu hôn lên đôi môi mềm mại của Bạch Thấm, từng chút từng chút thâm tình hôn sâu, nhiệt độ càng cao, hai tay thoát đi quần áo cho nàng.

"A..." Bạch Thấm không kiềm lòng nổi cất cao giọng kêu lên, nhắm mắt lại, cảm nhận được đầu ngón tay trơn bóng quen thuộc trượt vào cấm địa kia, mang theo biểu tình hưởng thụ nhìn Diễm Hồng.

Diễm Hồng nhìn gương mặt hồng hào kia, tìиɧ ɖu͙© làm đôi mắt nàng càng thêm mông lung, lại đem đôi môi đỏ ửng mềm mại kia ngậm lấy, một tay tăng nhanh động tác ở trong hang động ướŧ áŧ, một tay kia vuốt ve khỏa tròn trịa no đủ kia, lúc nặng lúc nhẹ, làm cho người trước mắt mình càng thêm rêи ɾỉ.

"Ân... A..." Bạch Thấm ngửa đầu, đột nhiên cao triều làm cho nàng phải la lên, mật hoa trong hoa huyệt điên cuồng phun ra, như một thác nước chảy xuống dính lên tấm thảm đắt tiền, tiếng nước từng giọt rõ ràng nhỏ lên trên gạch thủy tinh, phát ra âm thanh mê người, trong tức khắc Bạch Thấm cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, cơ thể của mình đúng là được chăm sóc càng ngày càng tệ đi mà.

"Thấm, thật đẹp!" Nhìn cảnh tượng ở trước mắt mình, Diễm Hồng vẫn nhào nặn bầu ngực no đủ của Bạch Thấm, cắn vành tai, dùng âm thanh lười biếng nói.

Rời khỏi người người nọ, Bạch Thấm đỏ mặt đem quần áo mặc xong, cũng thay Diễm Hồng vuốt nếp nhăn trên quần áo, dùng âm thanh hung dữ cảnh cáo: "Đừng có ghi vào trong quyển sổ." rồi mới kéo Diễm Hồng rời khỏi phòng làm việc.

Muội muội cấm kỵ - Ở trên nóc nhà Diễm Lỵ ôm người đang ngủ say trong lòng nàng, những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua mặt, nhìn đôi mắt đang nhắm kia làm nàng có chút bất mãn chớp chớp mắt, bộ dạng đáng yêu nghịch ngợm làm nàng không nhịn được cúi đầu xuống hôn lên môi.

"A... Mình ngủ rất lâu rồi sao, xin lỗi, mình không biết...." Bạch Thấm còn chưa kịp nói xong, đầu rắn đỏ hồng vẫn thẹn thùng liếʍ môi của mình, có khát vọng muốn hôn môi.

"Lỵ... Ở đây là sân thượng... trên nóc nhà..." Bạch Uất đỏ mặt, hai tay nắm lấy góc áo của Diễm Lỵ, nội y ren hồng lặng lẽ bị cởi ra, đồng phục màu trắng cũng bị kéo lên, Diễm Lỵ liếʍ mυ"ŧ hạt đào hồng hồng ở bên trong, cái tay khác thì bóp khỏa tròn trịa non đủ.

"Lỵ..."

Cả người Bạch Uất nóng lên, mặc dù đã là thời gian nghỉ trưa, từ chỗ này nhìn về phía sân trường cũng rất rõ, có hai ba bạn học đang chạy bộ hay tốp năm tốp ba đang ở trong đại sảnh nói chuyện phiếm.

"Uất, không cần phải đè nén lại đâu, sẽ không có người tới quấy rầy." Diễm Lỵ chuyên tâm gặm cắn tạo ra ký hiệu của mình, ngón tay chậm rãi trượt từ vùng bụng bằng phẳng xuống cấm địa kia, ngón tay lượn quanh vòng vòng cửa hang.

"Không... Lỵ... Thật khó chịu" Bạch Uất ôm đầu Diễm Lỵ, cảm nhận được sợi tóc màu vàng mềm mại lướt qua ngón tay của nàng, nàng ngồi ở trên bụng Diễm Lỵ, ngửa đầu nhìn trời xanh mây trắng, hưởng thụ tình yêu Diễm Lỵ mang lại cho mình.

Đưa ngón tay xâm nhập vào bên trong tiểu huyệt ướŧ áŧ, chuyển động theo quy luật, Diễm Lỵ liếʍ mυ"ŧ đôi môi đỏ mọng kia, đầu rắn lướt qua hàm răng, quấn quít cùng với con rắn nhỏ khác, Bạch Uất bị hôn đến nỗi càng ngày càng vô lực ngã vào trong ngực Diễm Lỵ, không kịp nuốt nước bọt đang chảy xuống ở khóe miệng, lại không ngừng nghỉ tiếp tục tăng thêm độ sâu cho nụ hôn.

Dốc sức ra vào mật huyệt, trên sàn nhà đều là nước sắc tình, Diễm Lỵ cảm nhận được ngón tay bị tầng tầng thịt non ấm áp vây quanh, nhanh chóng ra sức chuyển động ngón tay, một tay khác ôm eo người trong lòng.

"A... A a... Ân...a..." Bạch Uất rêи ɾỉ.

Cho đến khi kɧoáı ©ảʍ lên cực độ, Bạch Uất dang hai chân ra, toàn bộ chất lỏng đặc sệt trong mật huyệt dính lên váy của Diễm Lỵ, Bạch Uất mệt mỏi ngã vào trong lòng ngực thoải mái kia, Diễm Lỵ hôn lên chóp mũi của nàng.

"Thật là... Buổi chiều không cần đi học nữa, váy của mình đều bị tiểu yêu tinh cậu phun đầy lên rồi."

Diễm Lỵ xấu xa vừa thổi khí vừa nói ở bên lỗ tai đang đỏ lên kia, hai tay hư hỏng xoa bóp hai khỏa tròn trịa kia.

"Ngu ngốc..." Bạch Uất nhìn mờ mịt nhìn một mảng lớn váy bị ướt kia, tay nhỏ kéo áo của mình xuống, hôn lên gương mặt xinh đẹp của Diễm Lỵ rồi lặng lẽ nhắm mắt lại ngủ.