Chương 4: Em là của anh

Edit: Mưa

———

Đồng tử Thường Lục run lên rồi trở nên sâu thẳm.

Yết hầu anh lên xuống một cái, giơ tay nắm ót Đình Nhiễm ngửa đầu hôn lên môi cậu.

Đình Nhiễm cảm giác được lưỡi Thường Lục đang nhẹ nhàng tách mở khớp hàm cậu, vừa tham lam vừa kiềm chế cướp lấy hơi thở của cậu. Đình Nhiễm đón hùa động tác của anh, đôi môi khẽ mở ra như một con trai đang tò mò với thế giới bên ngoài, lẳng lặng mở ra khe hở nhỏ, để lộ thịt trai mềm mại bên trong.

"Ưʍ.."

Đình Nhiễm bị hôn đến tê dại cả người, cả cơ thể lẫn linh hồn đều bị đầu lưỡi kia điều khiển, tuỳ anh liếʍ láp, tuỳ anh hôn mυ"ŧ. Đầu cậu trống rỗng chẳng thể tự hỏi, chỉ còn lại cảm giác sung sướиɠ lâng lâng.

Thường Lục cảm giác được Đình Nhiễm đã dần quen, động tác hôn lưỡi của anh càng lúc càng sâu, càng lúc càng mạnh mẽ. Tựa như gió bão lốc xoáy cuốn vỡ thành trì trong khoang miệng cậu.

Đình Nhiễm bị hôn đến ứa nước mắt, lỗ sáo trên qυყ đầυ cũng mở ra phun dịch nhầy liên tục. Cả cơ thể như bị nước bọt của Thường Lục làm mềm ra, đuôi mắt ửng đỏ như một cánh hoa hồng quyến rũ.

Thường Lục dừng lại, khẽ hôn lên khoé mắt Đình Nhiễm. Đình Nhiễm vẫn chưa thể tỉnh táo, hai mắt mơ màng, đầu lưỡi hơi đưa ra bên ngoài tựa như không thể rút vào nữa.

Một giây sau, Thường Lục vùi đầu hôn lên cổ Đình Nhiễm, anh nhẹ nhàng gặm cắn cổ cậu, một đường hôn mυ"ŧ dọc theo cổ cậu xuống dưới.

Đình Nhiễm ôm Thường Lục chặt hơn, để tuỳ anh hôn thẳng xuống dưới, đầu lưỡi liếʍ quanh quầng vυ" rồi dầng tăng sức mυ"ŧ vào, sau đó sung sướиɠ cắn mạnh một cái.

"Ưm a.."

Đình Nhiễm nhịn không được rên ra tiếng, động tác Thường Lục chợt dừng lại rồi sau đó càng hưng phấn hơn.

Đình Nhiễm có thể cảm nhận được dương v*t của Thường Lục đè ở c̠úc̠ Ꮒσα cậu giống như một con thú dữ đang ngủ đông. Sau khi cậu rên ra tiếng thì nó càng hưng phấn run lên khiến người ta sợ hãi không thôi.

Thường Lục mới khẽ cọ cọ lỗ da^ʍ của cậu vài cái mà nó đã chảy nước ướt đẫm. Đình Nhiễm khó chịu xoay eo, dùng c̠úc̠ Ꮒσα ướt mềm đè ép dương v*t nóng bỏng nổi đầy gân xanh của anh. Giờ Đình Nhiễm chỉ thấy cơ thể như trống rỗng, cậu muốn mau chóng được thứ gì đó lắp đầy, bị vật thô to nào đó mạnh mẽ khai mở.

Pheromone vị cà phê và sữa bò hoà quyện vào nhau khiến không khí ngọt ngào đến mức làm người ta mụ mị đầu óc. Đình Nhiễm choáng váng tưởng núʍ ѵú mình bị Thường Lục mυ"ŧ ra sữa thật. Sữa tươi bắn từ đầu v* sưng đỏ, chảy dọc theo khuôn ngực đi xuống thấm vào lỗ da^ʍ, cậu hoảng loạn sắp khóc tới nơi:

"Làm sao đây Thường Lục? Hình như em chảy sữa thật rồi! Đàn ông cũng có thể chảy sữa hả anh?"

Hơi thở của Thường Lục nặng nề hơn, anh đè Đình Nhiễm xuống đất rồi liếʍ láp mυ"ŧ mát xương quai xanh của cậu giống như một con chó lớn đã đói bụng lâu ngày vậy.

Đình Nhiễm rêи ɾỉ từng tiếng đứt quãng, hai núʍ ѵú bị nút sưng to nhưng thân dưới lại chẳng được an ủi vỗ về. Cậu khó chịu tự cọ xát hai chân mình, c̠úc̠ Ꮒσα co rút liên tục. Dường như Thường Lục đã nhận ra cậu đang rất n*ng, anh khẽ cười lần mò đâm hai ngón tay vào lỗ da^ʍ của Đình Nhiễm.

Vách ruột của cậu vừa ướt vừa nóng, lỗ da^ʍ nhỏ hẹp cắn nuốt ngón tay Thường Lục. Anh nhẹ nhàng xoa nắn bên trong, ngoáy móc khắp nơi cũng chẳng thấy cậu tỏ chút ý từ chối nào.

Đình Nhiễm che miệng nhưng tiếng rêи ɾỉ ưm a vẫn thoát ra ngoài, động tác của Thường Lục càng thêm mạnh mẽ và thô lỗ hơn. Cuối cùng ngay lúc Thường Lúc cắm ngón tay thứ ba vào thì Đình Nhiễm cũng cao trào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên bụng dưới của Thường Lục, kí©h thí©ɧ thị giác khiến đôi mắt Thường Lục càng u ám hơn.

Lông mi Đình Nhiễm dày dài cong vυ"t, giờ đã hoàn toàn bị nước mắt làm ướt mem. Đình Nhiễm vẫn đang cuộn người chìm trong cảm giác sung sướиɠ do cao trào mang lại thì Thường Lục bất ngờ đâm dương v*t vào lỗ da^ʍ của cậu, đâm thẳng vào tuyến tiền liệt mà không hề báo trước.

Cậu mở to mắt nhìn anh, ngón chân tinh xảo cuộn tròn, một câu trách móc trọn vẹn cũng không nói được. Cơ thể nõn nà ửng hồng bị che phủ dưới thân thể mạnh mẽ to lớn hơi run rẩy co rút lại, chỉ giây lát sau đã bị cuốn vào cảm giác sung sướиɠ khác mạnh mẽ đến không thể chống cự.

dương v*t đâm thẳng vào chỗ bí ẩn bên trong mà đấu đá lung tung, mạnh mẽ chiếm đoạt nơi đang chảy nước không ngừng này. Đình Nhiễm được Thường Lục bế lên đi vào phòng ngủ, trong lúc bước đi Thường Lục còn đưa tay xuống xoa nắn chơi đùa hai trứng dái cậu như đang xoay hạch đào vậy, khiến cậu bị chơi đến mơ màng, cả người giống như bị đóng đinh trên dương v*t dưới háng anh vậy.

"Đừng, đừng mà ưʍ... Đừng làm vậy.. bụng em.. bụng em sắp hư rồi..."

Đình Nhiễm bị đâm đến tê cả da đầu, chỉ biết rêи ɾỉ ưm a, cả người không ngừng run rẩy. Cuối cùng cậu bị Thường Lục đặt lên giường, sau đó dùng tư thế doggy đâm mạnh vào. Cơ thể nóng bỏng của Thường Lục dán sát trên lưng cậu, hơi thở nóng cháy phả vào bên tai cậu. Giữa lúc mơ màng, Đình Nhiễm nghe được giọng nói pha đầy tìиɧ ɖu͙© của Thường Lục: "Em là của anh."

Người đàn ông nhẹ nhàng ngửi cổ cậu, đầu lưỡi dịu dàng liếʍ láp quanh tuyến thể khiến nơi đó ướt đẫm.

"Mùi sữa bò thơm quá."

Được người mình thích khen pheromone của mình thơm chính là một việc cực kỳ kí©h thí©ɧ. Mặc dù Thường Lục không nhìn thấy được biểu cảm của Đình Nhiễm nhưng anh có thể đoán được từ lỗ da^ʍ đột nhiên xoắn chặt của cậu.

Thường Lục nhắm mắt khẽ mυ"ŧ tuyến thể Đình Nhiễm, động tác thong thả ung dung như đang nhấm nháp món ăn quý giá nào đó. Mãi đến khi mùi sữa bò trong không khí nồng đậm đến mức như hoá thành thực thể thì Thường Lục mới cắn tuyến thể Đình Nhiễm rồi rót pheromone mùi cà phê của mình vào.

Thật ra quá trình rót pheromone vào có hơi đau đớn, đặc biệt là bây giờ toàn thân Đình Nhiễm đều rất nhạy cảm, thế nên chỉ một cảm giác rất nhỏ cũng sẽ bị phóng to vô hạn.

Đình Nhiễm run lên vì đau, Thường Lục dùng tay an ủi dương v*t hơi mềm xuống của cậu để phân tán sự chú ý.

Anh dùng lòng bàn tay xoa nắn qυყ đầυ, móng tay cọ quẹt trên lỗ sáo của cậu. Thường Lục dùng động tác dịu dàng ép dương v*t của Đình Nhiễm phun ra càng nhiều dịch tuyến tiền liệt, rồi lấy đó như dầu bôi trơn bôi lên khắp thân dương v*t cậu.

Sau khi đánh dấu xong, Thường Lục giơ bàn tay dính đầy dịch nhầy ra trước mặt Đình Nhiễm. Dưới ánh mắt xấu hổ và giận dữ của cậu, Thường Lục đưa tay lên liếʍ láp sạch sẽ, nói:

"Hoá ra hương vị của Mộc Mộc ngọt thật."

Bởi vì những lời này mà Đình Nhiễm run rẩy trực tiếp bắn ra dưới ánh mắt ngạc nhiên của Thường Lục.

Đình Nhiễm rất muốn mạnh mẽ nói "Em không làm nữa." nhưng cái cơ thể này lại phản bội cậu.

Vốn dĩ cậu đã rất ỷ lại Thường Lục, sau khi có thêm pheromone vào thì tìиɧ ɖu͙© của họ càng hợp nhau hơn. Trải qua câu trêu ghẹo mới nãy, giờ chỉ cần lỗ da^ʍ của cậu cảm nhận được hơi thở của Thường Lục là chảy nước không ngừng. Dáng vẻ ăn cây táo rào cây sung làm cậu tức muốn chết.

Đình Nhiễm nhìn Thường Lục bằng đôi mắt long lanh ánh nước, pha thêm chút du͙© vọиɠ lẫn vẻ ngập ngừng muốn nói rồi thôi.

"Bé dâʍ đãиɠ."

Thường Lục cười cười nhéo má Đình Nhiễm. Anh liếʍ môi rút dương v*t ra, nắm mắt cá chân Đình Nhiễm đặt chân cậu lên vai mình, sau đó cúi đầu xuống hôn nhẹ lên lỗ thịt của cậu.

"Anh..."

Đình Nhiễm mở to mắt nhìn đỉnh đầu xù xù của Thường Lục, che miệng lại không dám tin.

"Anh, anh đừng liếʍ. Chỗ đó dơ... hưm a..."

Âm cuối cùng đột nhiên lên cao giọng, hoá ra Thường Lục đã đâm lưỡi vào lỗ da^ʍ ướŧ áŧ kia, bắt chước động tác ** *** mà ra vào trong lỗ thịt nhỏ hẹp.

Bàn tay dính đầy nước da^ʍ nắm lấy bắp đùi Đình Nhiễm nhẹ nhàng nắn bóp, để lại đầy rẫy dấu tay trên da thịt trắng nõn. Nước da^ʍ chảy ra bị mυ"ŧ mát ra tiếng, Đình Nhiễm nghe đến đỏ mặt, xấu hổ muốn thăng thiên luôn: "Anh biếи ŧɦái quá đi!"

Nhưng cậu mắng không có chút lực uy hϊếp nào, giọng nói pha lẫn tìиɧ ɖu͙© vừa ngọt ngào mềm mại vừa quyến rũ, nghe vào không giống như đang mắng người mà ngược lại càng giống cầu cᏂị©Ꮒ hơn. Thường Lục nghe xong dương v*t càng cương cứng hơn, đầu lưỡi càng nhanh nhẹn ra vào trong lỗ da^ʍ nhỏ hẹp, càng mạnh mẽ cướp đoạt nước da^ʍ chảy ra từ lỗ thịt của cậu.

"Em nhiều nước thật đó Mộc Mộc. Thật sự sướиɠ đến vậy sao?" Thường Lục ngạc nhiên cảm thán cơ thể kỳ diệu của Đình Nhiễm.

Đình Nhiễm che mắt, bị cảm giác sung sướиɠ hành hạ chỉ biết a ưm rêи ɾỉ, không thể nói được một câu hoàn chỉnh. Thường Lục vừa nói gì với cậu cậu cũng không biết, dương v*t đáng thương run rẩy trong không khí bị cậu nắm lấy, sục lên sục xuống lung tung vài cái.

"Ưʍ... ha ức..."

Lỗ thịt của Đình Nhiễm co rút liên tục vì kɧoáı ©ảʍ, nước da^ʍ cứ tuôn ra như suối. Qua thêm chốc lát, trước mắt cậu trắng xoá, lỗ sáo mở ra phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c. Lỗ da^ʍ đột nhiên co rút mạnh mẽ, kẹp chặt lấy đầu lưỡi đang định rời đi của Thường Lục, lưu luyến không rời.

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Thường Lục cười xoa xoa dương v*t của Đình Nhiễm: "Bắn nữa rồi."

Đình Nhiễm bĩu môi, ấm ức nhìn dương v*t cương cứng tím đỏ của Thường Lục, mém khóc: "Vì sao, vì sao anh còn chưa bắn nữa? Có phải anh không thấy sướиɠ không ưʍ..."

Thường Lục cúi người hôn thái dương mướt mồ hôi của cậu, sau đó anh cắn nhẹ lên vành tai, hàm răng khẽ cọ xát, nói: "Lần đầu của em nên anh muốn làm em thoải mái trước đã."

Hơi thở ấm áp phả lên tai giống như một con trùng nhỏ bò khắp cơ thể theo máu của Đình Nhiễm, khiến cả người cậu ngứa ngáy khó chịu vô cùng.

Đình Nhiễm cảm nhận được hơi thở dồn dập của Thường Lục thì từ từ ngừng khóc, đột nhiên cậu ôm mặt Thường Lục, nâng người hôn lên trán anh một cái. Sau đó cậu đặt hai tay lên vai Thường Lục dưới ánh mắt nuông chiều và hơi thắc mắc của anh, trở mình đè anh xuống giường.

Đình Nhiễm cưỡi lên bụng Thường Lục, ngón tay tinh xảo nắm lấy qυყ đầυ anh, thử thăm dò ấn vào c̠úc̠ Ꮒσα của mình.

Khoé mắt Đình Nhiễm ửng đỏ, tinh thần đã không còn quá tỉnh táo. Cả người cậu giờ toàn là mồ hôi, khắp nơi đều là nước nên cứ trơn trượt liên tục, qυყ đầυ đã sượt qua đáy chậu và trứng dái vài lần nhưng vẫn không đâm vào được. Đình Nhiễm không vui nhìn dương v*t Thường Lục, cậu ưỡn mông tưởng sẽ dễ dàng nuốt nó vào nhưng vẫn luôn không được. Cuối cùng Đình Nhiễm đành ấm ức nhìn Thường Lục xin giúp đỡ.

Người yêu chủ động ưỡn mông cầu cᏂị©Ꮒ thì sao Thường Lục có thể nhịn được nữa.

"Đợt lát nữa em cũng đừng có xin anh dừng lại đấy."

Nhưng hiển nhiên Đình Nhiễm không nhận ra tính nghiêm trọng trong giọng điệu của Thường Lục. Cậu vẫn dùng ánh mắt ấm ức nhìn Thường Lục, thậm chí còn thêm chút ý thúc giục anh.

Thường Lục hít sâu một hơi, đâm hai ngón tay vào c̠úc̠ Ꮒσα Đình Nhiễm mở rộng một chút. Một tay khác cầm dương v*t chính mình giúp Đình Nhiễm nuốt nó vào.

Lần này Thường Lục không có giúp cậu phân tán sự chú ý, Đình Nhiễm bất chấp ngồi mạnh xuống một cái thành công tự làm mình đau tới chảy nước mắt.

Thường Lục rên lên một tiếng, nghe vừa gợi cảm vừa cấm dục đến kỳ lạ.

Đình Nhiễm ngậm dương v*t ngồi im trong chốc lát, sau khi đã quen với sự tồn tại đột ngột này trong cơ thể thì bắt đầu chậm rãi xoay mông, khó khăn nhả ra nuốt vào dương v*t cứng ngắt của anh. Một tay cậu kéo tay Thường Lục đặt lên ngực mình, dụ dỗ anh nắn bóp chơi đùa với nó.

Núʍ ѵú đỏ bừng đã bị Thường Lục chơi nát, không còn nhìn thấy vẻ non mềm trước đó nữa. Giờ trông nó giống như quả dương mai chín mọng chỉ khiến người ta muốn cắn mà thôi.

Ánh mắt Thường Lục nóng cháy, hai tay nắm đầu v* Đình Nhiễm, dưới háng dùng sức đâm về phía trước. Vách ruột mềm mại trơn mịn giống như vô cùng yêu thích anh, mỗi lần rút ra đều như mọc ra vô số miệng nhỏ giữ anh lại, lưu luyến không rời.

Giữa lúc đâm vào rút ra cũng kéo theo không ít nước da^ʍ làm ướt đẫm lôиɠ ʍυ của Thường Lục. Cả người Đình Nhiễm mướt mồ hôi, trong mắt chỉ toàn là tìиɧ ɖu͙©. Cậu hơi ngẩng cổ vươn tay nắm dương v*t mình vuốt lung tung, sướиɠ đến mức đôi môi hơi mở ra, đầu lưỡi hơi thè ra đặt giữa hai môi, nướt bọt mất khống chế chảy ra cũng không biết.

Thường Lục bị dáng vẻ này của cậu kí©h thí©ɧ yết hầu lên xuống liên tục, dưới háng càng mạnh mẽ đâm lên, dùng chính dương v*t của mình hung hắn thọc vào vách ruột dâʍ đãиɠ của cậu. Hai tay cũng dùng sức xoa nắn khắp người khiến cái áo sơ mi xuyên thấu ban đầu nhăn nheo không còn hình dáng.

Qua một lúc, hai tay anh lại dời trận địa dừng trên cặp mông cong mẩy mạnh mẽ nắn bóp, chà đạp hai cánh mông trắng nõn trở nên ửng đỏ giống như quả đào mật mọng nước ngày hè, khiến người ta nhìn chỉ muốn cắn một ngụm mới bằng lòng bỏ qua.

dương v*t nóng bỏng liên tục ra vào trong quả đào, ép ra không ít nước da^ʍ thơm ngọt. Đình Nhiễm bị *** đến ngơ người, cả người giống như đang đi trên biển lớn, bị sóng đánh nghiêng tới ngả lui.

Lúc đâm vào khoang sinh sản, Thường Lục nhỏ giọng rên một tiếng sau đó bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c nóng cháy vào trong cơ thể Đình Nhiễm. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đập vào thành khoang sinh sản kí©h thí©ɧ cả người Đình Nhiễm run rẩy không ngừng, mũi chân duỗi thẳng ra, dương v*t phía trước cũng bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đầy bụng Thường Lục, trong đầu trắng xoá chỉ còn lại một cây dương v*t nóng cháy.