Chương 26

Đúng vậy, Giang Hoán lúc đi loot rương đồ đã mặc trang phục may mắn. Trang phục may mắn có màu xanh lá cây cùng những tua rua toả ra sắc nhọn như gai, trông khác hoàn toàn so với nhân vật trong trò chơi trước đó.

Về sự thắc mắc trong khung bình luận, Giang Hoán không giải thích nhiều.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Giang Hoán quay về chỗ Hứa Nhược, cởi bỏ trang phục may mắn.

"Sao, sao vậy?" Hứa Nhược không hiểu rõ ý anh.

"Mặc lên đi."

Hứa Nhược nhìn chiếc váy xinh đẹp đang mặc, yếu ớt nói với anh: "Tôi có thể không mặc được không?"

Sau đó, trước sự chứng kiến của hàng trăm nghìn người xem, Giang Hoán chỉ nói năm từ:

"Tôi muốn cô được sống."

Bình luận ngay lập tức nổ tung lên:

[!!!???]

[Tôi đang xem phim ngôn tình đúng không!?]

[Từ hôm qua cho đến hôm nay, tôi vẫn luôn nghi ngờ, không biết kia có thực sự là Giang Hoán không?]

[Hic… Thức ăn cho chó thật là no bụng.]

Nghe câu nói này, Hứa Nhược đỏ mặt tức thì, ấp a ấp úng nói: "Vậy thì tôi, tôi vẫn nên mặc nó..."

Hứa Nhược mặc bộ đồ may mắn và nằm sấp trên mặt đất, thật sự giống như hòa quyện với cỏ, ngoại trừ việc chạy hay lúc cử động hơi vướng víu thì không có khuyết điểm nào khác.

"Kiểu áo này cũng không xấu lắm." Hứa Nhược tự khen, cố gắng tỏ ra “thích thú” với bộ đồ không xấu xí chút nào.

Giang Hoán: “…”

Vì đây là ván đấu đầu tiên, mọi người đều còn đánh khá thận trọng, tất nhiên, nói thẳng ra là hầu như đều tìm kế "chạy trốn".

Đến giữa giai đoạn cuối của trận đấu, trong một vòng bo an toàn rất nhỏ, thật không thể tin được vẫn còn hai mươi người. Giang Hoán đang nhảy múa điên cuồng trên một cánh đồng trống rỗng để thu hút sự chú ý, nhưng không ai ra đây bắn anh.

"Không tìm thấy mục tiêu để bắn." Giang Hoán thở dài.

Đợt vòng bo thu hẹp lần tiếp theo, Giang Hoán và Hứa Nhược không may, cách vùng an toàn rất xa, họ phải nhanh chóng chạy ra khỏi bo độc, nếu không với mức sát thương của bo độc lần này, hai người sẽ nhanh chóng bỏ mạng.

Không ngờ, Hứa Nhược vừa ngồi dậy từ mặt đất, bất ngờ nghe thấy tiếng súng 98K, trong chớp mắt cô đã bị bắn trúng đầu.

Rõ ràng có người đang cầm súng ngắm cô.

Giang Hoán phản ứng cực kỳ nhanh, ngay lúc cô bị bắn ngã, anh dường như được lập trình tự động xoay người xác định vị trí của kẻ thù.

Mở ống ngắm X4 của AWM, cũng là một phát headshot.

Giang Hoán nhanh chóng chạy đến cứu Hứa Nhược, nhưng Hứa Nhược rõ ràng thấy vùng độc lan ra với tốc độ cực kỳ nhanh, đang tiến tới bọn họ.

Giang Hoán đang cách vùng an toàn một đoạn, nếu anh tiếp tục lãng phí thời gian quý giá để cứu cô, có thể anh sẽ không thể vào vùng an toàn hoặc bị thương khi vào vùng an toàn, rồi bị người khác tiêu diệt.

Nếu để đổi lấy một mạng sống của cô, cái giá quá đắt.

Ngay lập tức, Hứa Nhược đã đưa ra quyết định. Cô đặt tất cả thuốc của mình xuống đất, ý bảo Giang Hoán nhặt lên, sau đó nói với anh: "Đừng cố cứu tôi nữa, hãy nhanh chóng đi đi!"

Giang Hoán không nghe theo lời cô, trong đầu anh nhanh chóng ước tính thời gian, khoảng cách và sát thương, không do dự, anh vẫn nhấn nút cứu đồng đội.

"Anh..."

"Đừng di chuyển."

"Được."

Sau khi cứu cô, vùng độc đã đến phía sau họ. Giang Hoán yêu cầu cô sử dụng băng thun nhanh nhất, sau đó cùng cô chạy vào vùng an toàn.

May mắn thật.

Sau khi vào vùng an toàn, cả Giang Hoán và Hứa Nhược đều chỉ còn ít máu, hai người nhanh chóng nằm xuống và dùng thuốc để hồi phục.

Hứa Nhược vừa kịp thời vào vùng an toàn, cô vừa được dạo quanh một vòng quỷ môn quan, thật sự là cứu sống từ cửa tử, cô phấn khích nói: "Giang Hoán, chúng ta cùng nhau vượt qua khó khăn rồi!"

[Thật ngọt ngào, dám đối mặt với nguy cơ bị độc để cứu đồng đội.]

[Tại sao tôi luôn gặp đồng đội bắn chết tôi bằng một phát súng?]

[Tôi chỉ đến xem trận đấu, tại sao lại bị cho ăn cơm chó như vậy? (Sticker gãi đầu)]

[Cẩu độc thân đã làm gì nên tội chứ?]

Trong trận đấu này, mặc dù Hứa Nhược không gϊếŧ được ai nhưng vì cô và Giang Hoán đều sống sót đến cuối cùng, điểm số của họ rất cao, dẫn đầu so với các streamer khác.

Trong hai ván tiếp theo, Giang Hoán cũng chơi rất hay, và điểm số của họ đã vượt xa các đối thủ khác. Giang Hoán cũng giảm chút sức mạnh. Dù sao đây chỉ là một trận đấu giải trí, không cần phô trương quá nhiều.

Sau khi kết thúc trận đấu, Hứa Nhược chụp lại hình ảnh chiến thắng của hai người và đăng lên trang cá nhân.

Chỉ sau khi chơi cùng Giang Hoán, Hứa Nhược mới nhận ra trò chơi này thật thú vị!

"Giang Hoán à, cảm ơn anh rất nhiều!" Hứa Nhược chân thành nói, giọng điệu không thể nào che giấu được sự phấn khích, "Thế thì, tôi mời anh một bữa cơm nhé?"

Hứa Nhược đang trong sự hào hứng, phấn khích, chưa kịp nghĩ, lời đã tuột ra khỏi miệng.

Dù sao hai người cũng chỉ chơi đồng đội được mấy ngày, chàng trai này còn rất khó gần nữa.

Một giây, hai giây...

Trong tai nghe là một khoảng yên tĩnh.

Hứa Nhược đang chuẩn bị nói mấy lời cứu vớt tình hình khỏi trạng thái ngại ngùng, nhưng sau đó cô nghe thấy giọng thoải mái, dường như còn pha với nụ cười: "Được thôi."