Chương 23

Giang Hoán không cần suy nghĩ nhiều, nhấn vào từ chối.

Chưa đến vài giây, tiếng Lý Duy vang lên trên YY.

"Anh Giang đẹp trai! Mang tôi đi ăn gà đi mà!"

"Không mang."

“Này, sao cậu lại không mang tôi đi ăn gà? Tôi nói cậu nghe, tôi mới chơi ba ván, một ván bị bom nổ chết, một ván bị ô tô tông chết, còn một ván bị một thằng nhóc nào đó âm mưu gϊếŧ chết! Cậu nói xem tôi có thảm không cơ chứ?"

"Thảm." Giang Hoán thật thà trả lời.

"Thấy chưa? Thế nên là..."

"Nhưng điều đó có liên quan gì tới tôi đâu?"

"Giang Hoán!"

Lý Duy muốn nói thêm điều gì đó, nhưng chưa kịp nói ra, anh nghe thấy một giọng nữ trong YY vang lên.

"Giang Hoán, Giang Hoán, mau tới đấu đôi đi!"

...

"Wow, Giang Hoán, cậu, hai người đang...!?" Lý Duy không thể tin được.

Lúc này, Hứa Nhược mới biết rằng YY còn có người khác, cô cứ cảm giác như đang lén lút làm gì đó và bị bắt quả tang vậy, cô vội vội vàng vàng giải thích: "Anh Lý, à, ừm, chuyện là, tôi và Giang Hoán đã hẹn nhau từ hôm qua rồi..."

"Tôi hiểu, tôi hiểu! Hai người cứ chơi thoải mái đi, muốn chơi đồng đội bao lâu thì chơi..."

Âm thanh bỗng chốc dừng lại.

"Ơ? Sao tự nhiên lại im lặng vậy?" Hứa Nhược hỏi.

"Không biết, có lẽ là bị mất kết nối rồi." Giang Hoán nói bằng giọng điệu vô tội.

Thực ra lúc này, Lý Duy bị Giang Hoán tống khỏi YY, tức giận dùng sticker "ném bom" vào anh.

[Giang Hoán, cái đồ thối tha nhà cậu!]

[Cái đồ trọng sắc khinh bạn. Cậu nhớ mặt tôi đấy!]

Giang Hoán: [Ừ.]

Giang Hoán kéo Hứa Nhược vào đội. Trước đây, anh không bao giờ tìm người khác chơi đồng đội, nhưng giờ thì như cơm bữa rồi.

Trận đấu này là bản đồ rừng mưa nhiệt đới, Giang Hoán chọn Trụ sở huấn luyện, còn Hứa Nhược nhảy xuống khu rừng bên cạnh Trụ sở huấn luyện.

"Cẩn thận một chút." Hứa Nhược nhìn hàng chục người tụ tập vào thành phố sinh tử, cảm thấy lo lắng cho Giang Hoán.

"Tôi á?" Giang Hoán cười, "Cô nên lo lắng cho bản thân mình đi."

Lời nói của Giang Hoán nhắc nhở Hứa Nhược, cô quay đầu lại mới nhận ra rằng cũng có người cùng nhảy dù xuống khu rừng với cô.

Chết rồi, chết rồi.

Hứa Nhược càng luống cuống hơn, tim cô đang đập bình bịch vì lo lắng, "Giang Hoán, làm thế nào đây!? Cạnh tôi có người!"

"Đừng hoảng, có súng không?"

Giọng nói của Giang Hoán làm cho cô bình tĩnh hơn một chút, Hứa Nhược mở cửa, ngạc nhiên và vui sướиɠ, "Có súng!"

"Vậy tốt, hãy lấy súng ngay, tấn công trước, nhanh chóng trước khi đối phương kịp phản kích."

Hứa Nhược thực hiện theo, chạy đi lấy súng, nhưng vẫn chưa kịp nắm súng, đột nhiên nghe tiếng bước chân xung quanh càng ngày càng gần.

Người đó thậm chí còn chạy vào phòng mà không có súng! Hứa Nhược vừa lắp đạn, chỉ thấy người đó nhanh chóng lao trực tiếp vào cô, cô còn chưa kịp bắn, nắm đấm đã giáng vào người cô.

Giang Hoán nhìn thấy lượng máu của đồng đội đang giảm nhanh chóng, vội vã hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Một lúc vẫn không thấy cô phản hồi, Giang Hoán đang định đi xem tình hình cô thế nào, đột nhiên nghe giọng nói đầy tiếc nuối vang lên bên tai.

"Giang Hoán, tôi bị người ta đấm chết bằng tay không rồi."

Bản tin:

[Haha haha haha haha haha…]

[Quá thảm, quá thảm!]

[Xin lỗi, tôi thật sự không thể nhịn cười được haha haha haha haha!]

Giang Hoán tưởng tượng cảnh cô bị người ta đuổi theo đánh, nhắm mắt cười suốt năm giây, sau đó hắng giọng rồi mới mở mic để an ủi cô: "Lần sau cô nên đi theo tôi."

Trong giọng của anh vẫn còn một chút tiếng cười không thể kiểm soát được.

"Anh còn cười tôi được nữa!"

Sau đó, Hứa Nhược thấy Giang Hoán khí thế ngất trời rời khỏi thành phố. Cô không hiểu anh đang tính làm gì, tò mò hỏi: "Anh đang làm gì thế?"

Giang Hoán không trả lời cô, chỉ đi thẳng về phía khu rừng nơi cô nhảy dù xuống. Khi đến đó, chỉ còn lại một cái hộp gỗ.

"Người đâu rồi?"

"Chết rồi..." Cô đau lòng, tràn ngập bi thương nói.

"Tôi hỏi người đã đánh cô."

"À? Người đánh tôi ý à? Tôi cũng không biết tên đó đi đâu rồi..."

"Nhớ rõ đối phương mặc quần áo gì không?"

Hứa Nhược nhớ lại vừa nãy, "Ừm, áo thun đen, quần xám."

"OK."

"Anh muốn làm gì?" Hứa Nhược thắc mắc.

"Trả thù cho cô."

Bốn từ này được thốt ra từ miệng Giang Hoán nhẹ như gió thoảng mây trôi, Hứa Nhược lại nghĩ đến lần tình cờ gặp nhau trong nhà hàng bữa trước. Cô như có thể tượng tượng ra dáng vẻ ngất trời của anh đang ngồi trước màn hình vi tính, nói ra những lời này với cô.

Tức là, anh chấp nhận từ bỏ chiến đấu, chỉ để trả thù cho cô?

Trong giây lát, một cảm xúc không nói nên lời tràn về trái tim cô.

[Mẹ của con ơi, con không nghe lầm chứ?]

[Bạn trai vip pro quá đi!]

[Mối thù gϊếŧ vợ, trời không dung đất không tha (nhãn dán chó con)!]

[Các bạn ở trên, đừng nói linh tinh, có người ngại đỏ cả mặt đấy.]