Viện trưởng Cổ, phó viện trưởng Trình, bao gồm cả Trần Thi Mạn, Tê Nguyên cách đó không xa cùng với tất cả mọi người xung quanh nhìn về phía Lý Thanh Nham trước tiên.
Đúng rồi! Nơi này chính là địa bàn của khách sạn Thanh Cal
Triệu Lâm dám gây sự như vậy, khác gì đang đánh vào mặt Lý Thanh Nham?
Lý Thanh Nham cũng không phải là một người lương thiện gì, nhà họ Lý có thể đứng vững được nhiều năm ở thành phố Trung Châu như vậy thì cũng không phải là loại ăn chay gì cho caml
“Tên này xong đời rồi, lần trước có người ác ý gây sự ở khách sạn Thanh Ca, không chỉ bị đánh gãy chân, mà bây giờ vẫn còn đang ngồi ở trong tù”. Tê Nguyên nhanh mồm nhanh miệng nói.
Trần Thi Mạn không nói gì, cô ấy nhìn nhân viên phục vụ ở bốn phía không hề có động tĩnh gì, lại nhìn thấy Lý Sơ Ảnh và Nhâm Bình Thắng đứng ở phía sau Triệu Lâm, trong lòng mơ hồ cảm thấy...
Có lẽ chuyện không hề đơn giản vậy đâu.
Lý Thanh Nham nhắm mắt làm ngơ, coi như mình như điếc.
Vương Diệu Thăng lầm tưởng rằng giọng nói của mình quá nhỏ, ông ta gần như phát điên, chạy lên vội hét lên: “Chủ tịch Lý, đây là khách sạn Thanh Ca đó, chúng tôi tới chỗ của ông tổ chức tiệc đính hôn, bị người quậy phá như thế, ông không quản sao?”
Lúc này đây Lý Thanh Nham đúng là không trốn tránh được nữa.
Ông ấy ngẩng đầu lên mỉm cười giải thích nói với Vương Diệu Thăng: “Ông nói cũng có đạo lý, nếu như khách sạn Thanh Ga là địa bàn của tôi, tôi tuyệt đối không cho phép có người gây sự ở đây!”
“Ông mau bắt cậu ta lại đi, dung pháp luật để xử lý cậu ta, tuyệt không thể dễ dàng tha cho cậu ta!”. Giọng nói của Vương Diệu Thăng khẩn thiết.
Vương Thánh Thủ nở nụ cười, ông ấy lại tự rót cho mình một ly nước, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Hai vị viện trưởng cũng không dám thở mạnh. Lý Thanh Nham nhẹ nhàng ấn micro trên cổ áo mình.
Âm thanh tại hiện trường lập tức liên kết được với mic của ông ấy.
Ông ấy nói: “Thật ra hôm nay tôi tới đây là muốn tuyên bố một chuyện vô cùng quan trọng”.
Đại sảnh tổ chức tiệc ở lầu bốn, vang lên giọng nói hùng hồn.
Lý Thanh Nham đứng lên.
Cách đó không xa Triệu Lâm đang đi tới bên này, nghe thấy giọng nói này, cảm xúc vốn đang cực kì phẫn nộ cũng bắt đầu dần dần giảm xuống.
Bởi vì anh biết, điều mà Lý Thanh Nham muốn nói là gì!
Rất nhiều khách mời ở hiện trường, thấy Lý Thanh Nham đứng lên thì tất cả đều nhìn về phía ông ấy.
Khuôn mặt của Vương Diệu Thăng lộ ra sự vui vẻ. Ông ta đã cược đúng rồi!
Chủ tịch Lý quả nhiên không thể dễ dàng tha thứ cho hành động không kiêng nể gì ở địa bàn của ông ấy như thế.
“Ha ha ha ha!”
Vương Vũ đang ở chỗ xa xa vốn đang định mắng chửi Triệu Lâm, tên này xong đời luôn rồi, chuẩn bị nửa đời sau ăn cơm nhà nước đi!
Nhưng mặt của hắn ta đã sớm bị Triệu Lâm đánh cho nát bét, cho nên chỉ có thể dùng tiếng cười to để che giấu nội tâm vui sướиɠ của mình.
Hiện trường hỗn loạn bắt đầu trở lại trật tự.
“Các vị quan khách, khách sạn Thanh Ca vẫn luôn là một trong những sản nghiệp mang tính biểu trưng của nhà họ Lý chúng tôi! Nhưng có câu châm ngôn nói rất đúng, trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, thật ra bắt đầu từ đêm qua, khách sạn Thanh Ca... đã thay đổi chủ nhân, không còn là sản nghiệp của nhà Lý của chúng tôi nữa”.
Lý Thanh Nham ởi lên trên sân khấu, ung dung mở miệng nói với tất cả các vị khách quan ở hiện trường.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở hiện trường bắt đầu xôn xaol
Khách sạn Thanh Ca là sự tồn tại như thế nào?
Các “cá mập lớn” ở Hương Giang, thậm chí là trên thế giới, từng ra giá sáu mươi tỷ mua lại mấy năm trước mà nhà họ Lý cũng không liếc lấy một cái!
Hơn nữa những năm gần đây, tính theo giá đất tăng vọt cộng thêm những sự thay đổi liên tục trong việc trang trí, cũng như cách thức quản lý quốc tế hóa của khách sạn Thanh Ca.
Giá trị của toàn bộ khách sạn càng không còn gì để nói!
Điều này đối với nhà họ Lý mà nói, sản nghiệp quan trọng như thế mà tối hôm qua đã thay đổi chủ nhân?
Vương Diệu Thăng, Vương Vũ nghe thấy những lời này, sắc mặt đột nhiên tái nhợt!
Lý Thanh Nham không còn là chủ nhân của khách sạn Thanh Ca nữa?
Sắc mặt của hai người Trần Thi Mạn, Tê Nguyên cũng thay đổi.
Đây là một chuyện lớn đối với thành phố Trung Châu!
Nhưng tại sao lúc trước không có thông báo nào?
“Cho nên ông Vương à, tôi thật sự là không giúp được ông, bởi vì... Khách sạn này, đã không phải của tôi nữa, nhân viên phục vụ ở đây cũng vậy, người quản lý cũng thế, thật ra không còn liên quan gì đến nhà họ Lý nữa”. Lý Thanh Nham đứng trên sân khấu, từ trên cao nhìn Vương Diệu Thăng ở dưới nói.
“Vậy... Chủ tịch Lý, chủ nhân mới của khách sạn Thanh Ca là ai, ông có thể liên lạc với ngài ấy không? Nơi quan trọng như vậy lại bị một thằng điên gây sự phá tanh bành thế này, đối phương chắc chăn không thể dễ dàng tha thứ đâu!”, Vương Diệu Thăng trở nên hung dữ..”