Chương 45: Vẫn là nói về vấn đề của Diệu Diệu đi

Đó gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau.

Lý Thanh Nham làm như vậy, thật ra đơn giản là chỉ muốn nói cho Triệu Lâm biết nhà họ Lý tuyệt đối sẽ không phụ ân tình của Triệu Bán Tiên và anh năm đó.

Triệu Lâm chịu không nổi chiêu này, cười nói: “Chủ tịch Lý, chúng ta lún sâu vào vấn đề này nhiều quá!

Vẫn là nói về vấn đề của Diệu Diệu đi.

Tình trạng của cô ấy vẫn rất nghiêm trọng, nghiêm túc mà nói, bây giờ tôi vẫn còn chưa chữa khỏi cho cô ấy, chẳng qua là tạm thời khống chế được bệnh tình của cô ấy mà thôi”.

Nhắc tới Diệu Diệu, Lý Thanh Nham lập tức lo lắng: “Cần tôi làm gì không? Tôi chắc chắn sẽ toàn lực phối hợp”.

Thật ra Lý Thanh Nham cảm thấy có lỗi với Triệu Lâm.

Bởi vì ngay từ đầu nếu như ông ấy tin tưởng vào Triệu Lâm, mà không phải tin tưởng vào Vương Thánh Thủ thì cục diện có lẽ sẽ không khó xử như thế này.

Cục diện hiện tại khiến cho Vương Thánh Thủ suýt chút nữa không thể cứu vãn được, Triệu Lâm dĩ nhiên cũng phải cực khổ để thu dọn cục diện rối rắm này, nhưng lại cũng không hề có chút tức giận nào.

Tuổi còn trẻ mà với tấm lòng này, khí phách này cũng đã khiến cho rất nhiều người sinh lòng kính nể.

Triệu Lâm đi tới trước bàn, cầm lấy giấy bút ở trên bàn, viết ra một đống thông tin về nguyên liệu cho ông ấy dựa theo cách thức xử lý trừ tà ở trong truyền thừa mà ông nội để lại.

Thứ vừa rồi để Vương Thánh Thủ đi mua chính là dược liệu.

Đây là nguyên liệu. Hoàn toàn là hai chuyện khác nhaul Sở dĩ ghi tách ra, là vì ở trong truyền thừa ông nội đã từng dặn dò, loại “Phương thuốc” với cấp bậc này tuyệt không thể cho người ngoài biết.

“Những thứ này tuy rằng khá quý giá, nhưng tôi nghĩ với tài lực và nhân lực của nhà họ Lý các ông, để mua được đầy đủ thì cũng không có vấn đề gì.

Chú ý, tối đa chỉ có thời gian là bảy ngày, nếu như trong bảy ngày mà các ông không chuẩn bị đầy đủ được số nguyên liệu này, chỉ sợ tôi cũng không có cách nào xoay chuyển thế cục được”.

“Được, được, được, tôi sẽ làm ngay”. Lý Thanh Nham vẫn cực kì quan tâm đến con gái của mình, cầm lấy danh sách mà Triệu Lâm liệt kê ra rồi nhanh chóng phân phó người đi tìm nguyên liệu”.

Sau khi Lý Thanh Nham rời đi, Triệu Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.

Nói chuyện với những người giàu có thật là mệt mỏi.

Bất luận nói điều gì với ông ấy đều phải suy nghĩ rất nhiều lần, sợ nói sai một câu thì đúng là bát nước hắt đi khó lấy lại.

Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên. Triệu Lâm quay đầu nhìn, hoá ra là Vương Thánh Thủ.

Chỉ thấy Vương Thánh Thủ khiêm tốn cẩn thận hỏi: “Anh bạn trẻ Triệu Lâm, tôi, tôi có thể đi vào không?”

Giọng nói của ông ấy mang theo ý hỏi han và cực kì dè dặt.

“Vương thánh thủ, mời ông vào, điều này khiến tôi không được tự nhiên”. Triệu Lâm mơ hồ hiểu được thái độ của Vương thánh thủ lại “tôn trọng” mình như vậy.

Đối phương có lẽ đã bị “Hồi Xuân Cửu Châm và “Tỏa Tà Châm” của mình làm cho kinh sợ.

Nhưng dù tính như thế, Triệu Lâm cũng không dám có nửa điểm tự cao, vì kỹ năng tốt mà kiêu ngạo.

Vương Thánh Thủ là ai?

Bàn tay vàng đệ nhất của tỉnh Nam!

Đồ đệ của đối phương chắc chắn có ở khắp mọi nơi!

Dù là thực lực y thuật của đối phương có thể là không bằng mình, nhưng thân là một người thầy thuốc, anh thân là một người hậu bối đương nhiên là phải tuân thủ lễ nghĩa.

Triệu Lâm chưa bao giờ là loại người có chút năng lực, sẽ vểnh đuôi lên trời.

Vương Thánh Thủ thấy thái độ của Triệu Lâm đối với mình vẫn tôn trọng như trước, trong lòng chỉ có cảm khái, đồng thời cảm thấy càng nhìn càng thấy Triệu Lâm.

Càng cảm thấy tương lai sáng lạn!

Thân là trưởng bối, làm sao có thể từ chối một người hậu bối có thiên phú trời ban, khiêm tốn nhã nhặn trong việc đối nhân xử thế, kính già yêu trẻ, lại là thầy thuốc có tâm đây?

Huống hồ năng lực của đối phương vốn không thua kém gì mình.

Vương Thánh Thủ nhìn thoáng qua Diệu Diệu đang nằm ngủ, nói: “Chúng ta đi ra ngoài hít thở chút đi, trong phòng hơi khó thở, một lão già như tôi không thể ở lâu ở chỗ này được”.

“Được”. Triệu Lâm ngay lập tức đồng ý.

Ở sofa của nhà họ Lý, bàn trà hay những đồ trong nhà đều cực kỳ xa hoa, nhưng ngồi cũng không thoải mái bằng ghế ở nhà mình.

“Hôm nay may nhờ có cậu, nếu không... kiếp nạn này, tôi đúng là không thể tránh thoát được”.