Triệu Lâm dẫn Giang Tước Nhi đến phòng khám sức khỏe của khoa xét nghiệm, chờ lấy được giấy khám sức khỏe cơ bản xong rồi lại dẫn cô đến trước cổng bệnh viện.
Triệu Lâm nói: “Cô ở đây gọi xe, có thể đi thẳng đến nhị trung Bàn Bắc.”
Giang Tước Nhi biết ơn mà nói: “Thật sự cảm ơn anh, không biết dì tên gì, khi nào gặp được tôi sẽ cảm ơn dì ấy.”
“Chuyện nhỏ thôi, đừng để ý nhiều như vậy.” Triệu Lâm cảm thấy tương lai sẽ không có qua lại gì với đối phương nên trực tiếp từ chối.
Giang Tước Nhi rũ mắt, cười nói sang đề tài khác: “Vậy tôi gọi xe, anh cứ bận đi”
“Ừ” Triệu Lâm gật đầu, định quay lại trong bệnh viện.
Trong chiếc SUV Mercedes-Benz màu đen cách đó không xa, hai nhϊếp ảnh gia và tài xế đầu trọc đều đi rồi, chỉ còn Tê Nguyên và Lữ Nam Nam.
Lữ Nam Nam mệt mỏi ngủ say trên dãy ghế sau.
Thấy bên cạnh Triệu Lâm lại có một cô gái có thể sánh với nữ thần Lý Sơ Ảnh, trong mắt Tề Nguyên hiện lên vẻ tức giận.
Anh ta có siêu năng lực hả?
Mới có vài ngày ngắn ngủi thôi, sao lại câu được nhiều cô gái xinh đẹp như vậy?
Ngay lúc này, một chiếc Porsche màu trắng chạy lại đây, dừng ở bên cạnh Triệu Lâm.
“Bác sĩ Triệu!” Lý Sơ Ảnh hô lên.
“Hả? Sao cô lại đột nhiên đến đây?” Triệu Lâm nhẹ giọng hỏi. Trước đây, lần nào Lý Sơ Ảnh đến bệnh viện cũng sẽ báo trước một tiếng với mình.
Ngay giây phút này, Giang Tước Nhi và Tê Nguyên đều nhìn thấy Lý Sơ Ảnh.
Giang Tước Nhi nhìn sang Lý Sơ Ảnh với ánh mắt bình tĩnh, giống như là đang xem kỹ đối phương.
Cô biết Lý Sơ Ảnh là trưởng nữ gia tộc Lý thị, biết Lý Sơ Ảnh cũng là một trong các vị hôn thê của Triệu Lâm giống như mình.
Sau khi thấy người ngồi trong chiếc Porsche là ai, Tê Nguyên ngồi trong chiếc SUV lập tức ngồi thẳng dậy.
Sơ Ảnh? Sơ Ảnh chủ động đi tìm Triệu Lâm?
Trong phút chốc, Tê Nguyên siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng như đổ máu.
Vì sao vậy?
Vì sao Sơ Ảnh lại đi chủ động với một tên tâm thường nghèo khổ thế kia chứ?
Mình đã theo đuổi cô ấy nhiều năm, vậy mà cô ấy lại chưa từng chủ động đi tìm mình, thậm chí còn không chủ động bắt chuyện với mình.
'Tê Nguyên cảm thấy khó chịu, vậy nên mặt mày hiện lên vẻ vặn vẹo dữ tợn.
Cùng lúc đó, Lý Sơ Ảnh ngồi bên trong xe, nhẹ giọng giải thích: “Sau lưng tôi có chút không thoải mái, nên muốn đến đây tìm một bác sĩ trung y để khám bệnh. Vì đây là chuyện nhỏ nên không muốn làm phiền anh.”
Nói thì nói như vậy, nhưng sự thật thì sao?
Sự thật là hôm nay cô không tìm thấy bất cứ lý do nào để hẹn Triệu Lâm nữa.
Hơn nữa, cứ mãi nhắn tin zalo cho Triệu Lâm là không tốt lắm, có vẻ rất chủ động.
Vậy nên chế tạo trùng hợp là hành vi ổn nhất.
Vì chế tạo ra trùng hợp, tối qua lúc đi ngủ, Lý Sơ Ảnh cố ý để lộ sau lưng ra, làm mình bị cảm lạnh, sau đó đi khám bệnh, “nhân tiện” gặp mặt Triệu Lâm, nếu có thể ăn chung bữa cơm gì đó thì tốt quá rồi.
Triệu Lâm nhíu mày, nghiêng đầu, vận chuyển hỏa nhãn kim tinh của mình nhìn chằm chằm sau lưng Lý Sơ Ảnh. Anh lập tức nhìn ra được là khí huyết lưu thông không mấy trơn tru.
“Tôi thấy sắc mặt của cô không tệ, chắc chỉ là bị cảm lạnh thôi. Cô đi đỗ xe trước đi, sau đó đi đến phòng tôi, tôi khám bệnh cho cô.” Sau khi thấy rõ tình huống, Triệu Lâm liền dặn dò.
“Okl” Lý Sơ Ảnh cười ngọt ngào, rồi dẫm nhẹ lên chân ga chạy về phía bãi đỗ xe.