“Kim châm trên người Diệu Diệu cứ mỗi ba ngày sẽ ngưng tụ ra được một ít độc tố, phải dùng đầu tăm bông ướt hoặc những thứ khác lau sạch sẽ!
Cứ kéo dài như vậy mười tám ngày, cũng chính là sáu lần.
Mỗi một lần lau đi nhất định phải cẩn thận! Cẩn thận! Cực kì cẩn thận! Không được để bất kì một cây kim châm nào rơi ral
Chỉ một câu thôi kim rơi thì người sẽ chết!
Đến lúc đó cho dù có là tôi đi chăng nữa cũng đành lực bất tòng tâm!”
Triệu Lâm ngồi ở trên sô pha, ăn liền vài miếng thịt khô để khôi phục lại thể lực, nghiêm túc dặn dò Lý Thanh Nham.
“Cái này..”., Trong lòng Lý Thanh Nham hơi hoảng sợ, ông ấy muốn để cho Triệu Lâm tự mình xử lý.
Vương Thánh Thủ biết chân khí trong cơ thể Triệu Lâm đang thiếu hụt, không cách nào phụ trách những chuyện vụn vặt còn lại được, trực tiếp nói: “Cậu em Lý đừng lo lắng, việc khó khăn như vậy, để tôi gọi một đệ tử đến xử lý là được rồi”.
“Được!”, Lý Thanh Nham có được một câu trả lời như vậy, trong lòng cảm thấy yên tâm không ít.
Trần Long Tượng và Gia Cát Bäc Thần đang ngồi ở đó, hai người vẫn luôn không nói chuyện với nhau.
Vương Thánh Thủ thấy vậy liếc hai người bọn họ một cái, lạnh lùng nói: “Trong lòng đang khó chịu lắm đúng không? Hay là nhân dịp này, hỏi môn khách của ông xem năng lực của người anh em họ Kiều như thế nào”.
Trần Long Tượng nghe ra được Vương Thánh Thủ đang dùng giọng điệu không mấy thân thiện.
Nhưng ông ấy cũng không tiện nói gì, đành phải đưa mắt nhìn sang Gia Cát Bắc Thần, cầu xin đáp án của ông ta.
Sau khi Gia Cát Bắc Thần chỉ đích danh, khóe miệng co. quắp lại, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, kiên định nói: “Khả năng chữa bệnh của cậu Kiều vượt xa tôi, hôm nay Gia Cát đã được thụ giáo rồi!"
Trần Long Tượng nghe thấy một đáp án như vậy, trái tim cứ đập thình thịch!
Từ khi ông ấy gặp Gia Cát Bắc Thần cho đến nay, đối phương vẫn luôn cậy tài khinh người!
Điều này cũng đủ để nói rõ, năng lực của người trẻ tuổi ở trước mắt rõ ràng có tài giỏi biết bao.
Nếu không Gia Cát Bắc Thần há có thể chịu cúi đầu?
“Trần gia chủ, tôi đây có thể đến nhà ông theo như bản thoả thuận ban đầu chứ?”, Triệu Lâm hỏi.
“Đương nhiên là có thể, tôi mong còn không được!”. Sắc mặt của Trần Long Tượng nóng lên, lại cúi người xin lỗi nói: “Hôm nay Trần tôi đã có nhiều mạo phạm, mong cậu thông cảm chol”
Triệu Lâm không để tâm quá nhiều về vấn đề này với đối phương.
Mà sau khi xác nhận lại một chút với Trần Long Tượng mấy giờ có thể đi đến khám bệnh cho ông cụ Trần. Trần Long Tượng bèn dẫn Gia Cát Bắc Thần rời đi.
Vương Thánh Thủ đen mặt nói: “Cậu em, tính tình của cậu quá tốt, cứ như vậy sau khi vào nghề sẽ chịu thiệt rất nhiều”.
“Tôi không hiểu läm...”. Triệu Lâm ngẩn ra.
Vương Thánh Thủ nói: “Nhà họ Trần mời Gia Cát Bắc Thần đến đây, rõ ràng là không tin tưởng cậu, cũng không tin tưởng vào tôi! Nếu như tôi là cậu thì khi thấy Gia Cát Bắc Thần, tôi cũng sẽ không qua lại với nhà họ Trần!
Đối phó với loại người này, nếu quá mềm yếu đối phó sẽ lâm tưởng cậu dễ bị bắt nạt!”
“Hôm nay để khiến cho ông phải lo lắng rồi”. Triệu Lâm biết Vương Thánh Thủ đang bênh vực cho kẻ yếu như mình.
Lý Thanh Nham nhíu mày hỏi: “Gia Cát Bắc Thần này có
lai lịch như thế nào?”
“Một trong mười bác sĩ nổi tiếng của tỉnh Vân Sơn, cũng coi như có chút uy tín”. Vương Thánh Thủ thuận miệng nói.