Lý Thanh Nham không nói lời nào, chờ câu trả lời của Triệu Lâm.
Nếu Triệu Lâm không muốn qua lại với đám người bọn họ. thì chỉ cần mời bọn họ đi là được.
Rốt cuộc thì chuyện nhà họ Trần vừa làm là không hợp quy củ.
Trần Long Tượng nhếch môi, trực tiếp xin lỗi: “Mong răng Vương Thánh Thủ, cậu Kiều và ông Lý thông cảm nhiều hơn. Nhà họ Trần đang trong cơn mưa gió, bố tôi thật sự không thể có bất cứ sơ suất nào. Hôm nay tôi đi mời anh Gia Cát, cũng là vì hết cách rồi. Sau chuyện hôm nay, ba vị dù có bất cứ chỗ nào cần giúp đỡ thì nhà họ Trần đều sẽ dốc sức giúp đỡ”
Vương Thánh Thủ coi như không nghe thấy, ngay cả nhìn
cũng lười đi nhìn Trần Long Tượng.
Lý Thanh Nham cũng mặc kệ ông ta, tiếp tục chờ Triệu Lâm trả lời.
Triệu Lâm nhíu mày, trong mắt hiện lên suy nghĩ.
Nếu đổi lại là người khác, khi gặp loại chuyện thế này, có lẽ sẽ bỏ đi luôn.
Rốt cuộc chuyện mà nhà họ Trần làm là không hợp lễ nghĩa.
Nhưng... Ông cụ Trần là bạn từ nhỏ của ông nội mình.
Có lẽ ông ấy sẽ biết một số chuyện bí mật của ông nội mình.
Sau vài lần suy xét, Triệu Lâm nói: “Ông Trần, tôi thì sao cũng được, rốt cuộc ông nghỉ ngờ tôi cũng là chuyện bình thường thôi. Chỉ là bệnh của Diệu Diệu rất phức tạp, ông phải hỏi ông Lý xem ông ấy có đồng ý cho người ngoài nhìn thấy tình huống của con gái ông ấy hay không. Nếu ông ấy đồng ý thì tôi cũng đồng ý.”
“Tôi không đồng ý” Lý Thanh Nham không chút do dự mở. miệng.
Bệnh của Lý Diệu Diệu cũng là bí mật nhà họ Lý bọn họ. Sao có thể để cho người ngoài nhìn thấy chứ?
“Anh Lý, tôi nhớ anh còn thiếu tôi một ân tình?” Nghe vậy, Trần Long Tượng nói thẳng.
“Đúng vậy” Lý Thanh Nham trả lời dứt khoát.
“Sau chuyện này, chúng ta xóa hết ân tình, ông thấy sao?” Trần Long Tượng nói.
Lý Thanh Nham nhíu mày, nói: “Cũng được, nhưng mời vị bác sĩ Gia Cát này phải thề với trời, không được nói cho bất cứ người không liên quan nào về bệnh tình của con gái tôi.”
Trần Long Tượng nhìn về phía Gia Cát Bắc Thần.
“Được” Gia Cát Bắc Thần lập tức chỉ lên trời thề.
Sau khi ông ta thề xong, Triệu Lâm hỏi người bên cạnh: “Vương Thánh Thủ, ông có gì muốn nói không?”
Vương Thánh Thủ vẫn luôn thiên vị mình, bây giờ nhà họ Trần đánh vào mặt ông ấy, Triệu Lâm tất nhiên không thể coi như không thấy.
“Nhà họ Trần thiếu tôi hai nhân tình” Vương Thánh Thủ lạnh nhạt nói.
Theo lý mà nói, ông mời Triệu Lâm giúp đỡ, nhà họ Trần thiếu ông một nhân tình.
Bây giờ nhà họ Trần lại vô lễ với ông, ông có thể tha thứ với tình huống ông cụ Trần bệnh nặng, nhưng phải tính thêm lãi.
Triệu Lâm gật đầu, nhìn về phía Trần Long Tượng.
Trần Long Tượng: “Đương nhiên rồi, là nhà họ Trần chúng tôi có lỗi trước, Vương Thánh Thủ lòng dạ rộng lượng là niềm may mản của nhà họ Trần chúng tôi.”
Nghe vậy, Vương Thánh Thủ hừ một tiếng, không tiếp lời mà đi lên phía trước.
Lý Thanh Nham dẫn đường.
Nghe vậy, Vương Thánh Thủ hừ một tiếng, không tiếp lời mà đi lên phía trước.
Lý Thanh Nham dẫn đường. Lý Sơ Ảnh đứng ngay cửa, có chút thấp thỏm.
Triệu Lâm và cô nhìn nhau. Anh gật đầu rồi theo mọi người vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Lý Diệu Diệu còn đang hôn mê, nhưng sắc mặt tốt hơn trước rất nhiều.
Gia Cát Bắc Thần vừa đi vào liền thấy hình dạng kim đâm trên người Diệu Diệu, vẻ mặt vốn dĩ bình tĩnh trở nên nghiêm túc lên.
Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem cách làm. Gia Cát Bắc Thần là đại y tỉnh Vân Sơn, chỉ nhìn thoáng qua là biết vị trí đâm kim trên người Lý Diệu Diệu được. thực hiện bởi đại y.
Ông ta nhíu mày, tầm mắt qua lại trên người Triệu Lâm và Vương Thánh Thủ, trong lòng suy đoán hình dạng kim đâm kia là do ai đâm vào.