Cái gì?Lâm Tuyết nhìn về phía trong phòng, quả nhiên, lúc này Hạc Hiên đã để dao xuống, đang quỳ gối trước mặt Lăng Thành! Cái gì tình huống đó là gì đây? Lâm Tuyết chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi! Lần đầu tiên nhìn thấy tội phạm lại bị con tin chất vấn đến mức quỳ xuống! Một đám cảnh sát vây quanh ở gian phòng chung quanh, trợn mắt hốc mồm, một câu cũng nói không nên lời! Vốn cho rằng hôm nay cần đàm phán rất lâu, ai ngờ Lăng Thành đi vào thay người làm con con tin sau đó, chỉ với mấy câu nói đơn giản anh ta lại khiên tên tội phạm cúi đầu sám hối!
Trong phòng Lăng Thành cười híp mắt nhìn xem Hạc Hiên. Không sai, ngay luc vừa rồi anh ta đã noiis thân phận thật của mình cho Hạc Hiên. Ngay từ đầu hạc Hiên chắc chắn không tin, nhưng khi Lăng Thành lộ ra thẻ ngân hàng số dư còn lại tại thời điểm đó, Hạc Hiên sụp đổ triệt để! Hóa ra người mà mình đã không nên đắc tội chính là Lăng Thành. Chẳng trách, chẳng trách có người tặng cho Giai Kỳ Mộng Như Ý! Hóa ra là Lăng Thành cậu chủ hai của nhà họ Lăng. Cái con người mà suốt ngày bị người khác ghét bỏ, coi thường lại là cậu chủ hai của nhà họ Lăng!
“Cậu chủ hai, tôi xin cậu, lúc trước là do tôi có mắt như mù không biết đến thân phận của cậu chủ nên mới hành xử như vậy, mong cậu nhắm mắt bỏ qua cho tôi, tôi xin cậu....” Hạc Hiên đã triệt để sụp đổ, đỏ ngầu cả mắt: “Cậu chủ hai, xin cậu hãy tha cho toi , toi đảm bảo sẽ không bao giờ tơ tưởng hay dây dưa với vợ của anh nữa...”
Lăng Thành cười híp mắt nhìn xem hắn, cúi đầu nhìn xem hắn: “Hạc Hiên, ta có thể bỏ qua cho anh một lần. Chỉ cần anh thật sự biết sai, tôi có thể nói với mấy người trong dòng họ, tha cho cậu một lần. Nhưng vấn đề bây giờ là anh đang vi phạm pháp luật, anh xem đám người ngoài kia đều là đang chờ bắt anh đó.”
“Không sao, anh Lăng , không sao, tôi bây giờ tội ác không nhiều lắm, bởi vì tôi đã quay đầu trước bờ vực tôi tin tôi sẽ được hưởng khoan hồng!” Hạc Hiên nước mắt lưng tròng nói.
“Đi, anh hãy ra ngoài nhận tội đi.” Lăng Thành dứt khoát nói: “Chỉ cần anh sau khi đi ra, không còn ác tâm, tôi liền có thể bỏ qua cho anh .”
“Cảm ơn anh Lăng Thành, cảm ơn anh Lăng” Hạc Hiên không ngừng dập đầu. Nếu như có thể trở lại lúc như lúc đầu, anh ta tình nguyện sống ít đi 10 năm cũng được!
Lăng thành không nói gì, bước nhanh đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài gian phòng, đám kia cảnh sát nhìn thấy Lăng Thành đi ra, lập tức xông vào trong phòng. Chỉ có Lâm Tuyết là đi đến cạnh Lăng Thành. Nói thật, làm cảnh sát nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một ngời đàn ông như vậy.
“Cảnh sát Lâm cô có chuyện gì vậy?” Lăng Thành quay đầu nói. Không thể không nói, Lâm Tuyết thật rất nhiều xinh đẹp, tuy đang mặc đồng phục cảnh sát, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dáng người yêu kiều của cô ta. Quá nóng bỏng .
“Chào anh, anh vui lòng trở về đồn cảnh sát để chúng tôi thực hiện lại một sô ghi chép cần thiết được chứ?” Lâm Tuyết hỏi.
“Thật ngại quá! Tôi còn có chút việc bận.” Lâm Tuyết cười một tiếng. Anh ta bây giờ chỉ muốn trở lại công ty. Anh ta đã nghĩ kỹ, anh ta sẽ không trở về nhà họ Tống nữa, từ hôm nay trở đi, anh ta sẽ mua một căn hộ nhỏ ở gần công ty rồi sau đó sẽ tập trung vào việc kinh doanh của công ty.
Vừa thưa dứt lời của cảnh sát Lâm, Lăng Thành xoay người muốn đi, kết quả lúc này, đã nhìn thấy xông tới trước mặt hai chiếc Rolls-Royce, trực tiếp dừng lại. Bước xuống xe là một người đàn ông trung niên, vừa đi vừa hô to.“Cậu chủ... cậu chủ hai .” Vương Việt Bân vừa bước vừa chạy đến, hướng về phía Lăng Thành cúi chào. Vừa muốn gọi cậu chủ hai , lại nhớ tới Lăng Thành đã từng nói với ông ta rằng anh ta không thích tên gọi đó.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
“Giám đốc Vương?” Lâm Tuyết lẩm bẩm không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vương Việt Bân là ông chủ của Hoa Giang Dạ Xuân , ở thành phố Đại Phong này xem như cũng là một người máu mặt. Lâm Tuyết là đội trưởng đội cảnh sát nên cũng hay phải dến quán rượu Hoa Giang Dạ Xuâ nhất là khi có các vụ đánh nhau ở đó. Cho nên tự nhiên nhìn thấy Vương Việt Bân cô cũng kkhas thắc mắc. Giá trị của Vương Việt Bân ít cũng phải mấy chục tỷ vậy mà khi gặp Lăng Thành ông cũng còn cúi đầu chào? Sao lại như thế này? Lâm hai mmatws nhìn chàm chamf vào Lăng Thành, trước mắt cô ta Lăng Thành đang mạc quần áo hàng chợ, thậm chí là chạy xe điện tới! Đến cùng anh ta có cái gì năng lực, mà khiên Vương Việt Bân phải cúi đầu?
“Giám đốc Lăng”. Vương Việt Bân lại kêu một tiếng, xoa xoa mồ hôi trên trán. Ông ta mới nhớ hôm nay là sinh nhật của Lăng Thành! Trước đó vốn nghĩ sẽ mời Lăng Thành một bữa thịnh soạn , nhưng sau lại quên mất.
“Ông chủ Vương, có việc gì vậy??” Lăng Thành liếc mắt nhìn, ngồi lên xe điện.
“Giám đốc Lăng, Tôi quên mất hôm nay là ngày sinh nhật của anh, tôi thật xin lỗi, tôi đã đến muộn”. Vương Việt Bân mặt mũi tràn đầy áy náy nói, từ trên xe lấy ra một cái hộp gỗ, một mực cung kính đưa tới: “Giám đốc Lăng, đây là một chút thành ý tốt của tôi”
“Được, tôi nhận. Tôi đang có việc gấp, tôi đi trước” Lăng Thành nhận lấy chiếc hộp. Anh ta biết nếu anh ta không nhận Vương Việt Bân cũng sẽ không cho anh ta đi. Đem chiếc hộp dút vào tứi, anh ta liền lái xe đi luôn.
“Giám đốc...Lăng...” Vương Việt Bân còn nghĩ sẽ nói thêm mấy câu nữa, thế nhưng Lăng Thành đã đi xa. Ông ta không thể làm gì khác hơn là lắc đầu, rồi ngồi xe rời đi.
Ba ngày sau. Tại biệ thự nhà họ Tống,. Hôm nay là một ngày lành tháng tốt. Cuối cùng Giai Kỳ cũng đồng ý đên công ty Hoa Ngưu đàm phán. Quả nhiên, Công ty Hoa Ngưu đã đồng ý đem Y Nguyệt cho nhà họ Tống quản lý. Cho nên cả dòng họ lại họp lại để quyết định sẽ quản lý Y Nguyệt như thế nào.
“Thưa bà, cháu thấy nên cho Y Nguyệt tham gia chương trình “Siêu Sao Tài Năng”. chương trình bây giờ đang rất hót” Tống Tử Ngôn nói.
“Thưa bà, kỳ thực trước hết cũng có thể để cho cô ấy có thể hót trên mạng trước đã.” Một người phụ nữ nói.
Tất cả mọi người đều bàn tán, góp ý kiến rất sôi nổi. Chỉ có Giai Kỳ trong lòng không yên. Trong lòng cô ta vô cùng buồn bực, vì sao công ty Hoa Ngưu chỉ nhận một mình cô ta? Chính cô ta cũng chưa từng gặp mặt giám đốc công ty đó! Còn cả đôi Mộng Như Ý rốt cuộc là do ai tặng. Trong đầu Giai Kỳ bây giờ có một vạn câu hỏi vì sao, những vấn đề này, còn có thể nhịn xuống không thèm nghĩ nữa. Nhưng bây giờ trong đầu cô ta, chỉ toàn là hình ảnh Lăng Thành thay mình làm con tin! Đã ba ngày không gặp Lăng Thành, trong ba ngày này, anh ta cũng không về nhà, không biết anh ta sống thế nào? Giai Kỳ sống mũi cay cay , cô ép bản thân mình không được nghĩ đến Lăng Thành nữa, thế nhưng là căn bản nhịn không được, đầy trong đầu cũng là anh ta !
“Giai Kỳ, còn cháu thấy thế nào?” Lúc này, bà Từ mở miệng.“Giai Kỳ?”
“Có, có!” Giai Kỳ ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình.
“Giai Kỳ? Cháu thấy thế nào” bà từ nói, thấy bộ dạng không tập trung của Giai Kỳ bà Từ hỏi tiếp: “Cháu sao thế?”
“Thưa bà cháu không sao ạ.” Giai Kỳ cười mỉm, lắc đầu, cố gắng không để cho mình suy nghĩ tới Lăng Thành nữa.
Tại công ty Hoa Ngưu, trong văn phòng tổng giám đốc, Lăng Thành tìm được một tập văn kiện. Trước đây, công ty đều là do chị dâu của anh ta một tay quản lý. Có thể bộ phận quản lý không được tham gia nhiều, nhìn số doanh thu năm ngoái, vỏn vẹn có lãi chưa đầy 10 tỷ, nhìn con số ấy mà thật đáng thương. Một công ty lớn như vậy mà doanh thu chỉ có ngần ấy, xét ra là quá thấp. Bây giờ anh ta lên làm tổng giám đốc, doanh thu của công ty như vậy, anh ta nhất định phải tìm ra biện pháp giải quyết.
Biện pháp giải quyết rất đơn giản, chính là trở thành công ty quản lý Y Nguyệt. Y Nguyệt dáng người cân đối, vẻ ngoài xinh đẹp, ca hát cũng không tệ. Chỉ cần chọn đúng con đường cho cô ta, chắc chắn cô ta sẽ trở thành một ngôi sao đình đám. Mặc dù anh ta không còn ở nhà họ Tống nhưng đối với Giai Kỳ anh thật sự là có cảm tình với cô ta, Cho nên việc giao nhiệm vụ quản lý này cho cô ta đối với anh, anh ta thấy mình cuối cùng cũng đã làm được việc gì đó cho vợ của mình. Trải qua suy xét, Y Nguyệt cũng muốn tham gia chương trình Siêu Sao Tài Năng. chương trình này chính là trình tuyển chọn những Siêu Sao Tài Năng. Và sau lưng người đầu tư cũng là công ty Hoa Ngưu. Thông qua sự điều tra của Lăng Thành, sở dĩ doanh thu của công ty không thể tăng hơn được một phần cũng chính là do đầu tư cho chương trình này. Với số vốn đầu tư hơn 20 tỷ thì đương nhiên chương trình này phải là chương trình hót nhất rồi! Chẳng qua là doanh thu thu được vẫn còn hơi thấp.
Lại một mùa thi tuyển sắp tới, thế là Lăng Thành suy nghĩ một biện pháp, tìm một cái nhà tài trợ. Đây là một chương trình rất ăn khách, chính vì thế có rất nhiều hãng hàng muốn trở thành nhà tài trợ. Cuối cùng Lăng Thành quyết định, cho tập đoàn xe Audi Hòa Phát một cái cơ hội. tập đoàn xe Audi Hòa Phát đáp ứng tài trợ cho chương trình 10 tỷ, tiếp đó yêu cầu mỗi kỳ tiết mục 10 phút quảng cáo. Theo lý thuyết, rất nhiều doanh nghiệp tài trợ 15 tỷ. Nhưng mà tổng giám đốc tập đoàn xe Audi Hòa Phát, là bạn tốt của Vương Việt Bân. Chính vì muốn cho ông ta chút thể diện, nên mới chọn tập đoàn xe Audi Hòa Phát. Lăng Thành cầm văn kiện lên, đi ra công ty, chạy xe điện tới tập đoàn xe Audi Hòa Phát để nói chuyện hợp tác, và vừa hay anh ta cũng nghĩ mua một chiếc xe của cửa hàng. Đỗ trước cửa tiệm không thiếu xe sang trọng, Land Rover a, Mercedes . Dù sao người đến mua Audi, cũng phải có chút tiền. Lăng Thành đỗ xe điện lại, bước nhanh đi vào cửa. Mẹ nó, từ công ty chạy xe đến đây, vậy mà cũng mất một giờ đông hồ.
“Xin chào, xin hỏi anh có cần giúp gì không?” Trong đại sảnh, một cô gái mặc đồng phục, đi lên trước nhìn xem Lăng Thành, mỉm cười nói. Cô gái này dáng dấp rất xinh đẹp, cao khoảng 1m65 trở lên, da thịt trắng trẻo, cho dù là mặc âu phục, cũng có thể thấy được vòng một khủng của cô ta, dáng người quá nóng bỏng. Tập đoàn xe Audi Hòa Phát cũng không tệ ngay đến nhân viên làm việc cũng xinh đẹp như vậy.
“Tôi muốn mua một chiếc xe” Lăng Thành gãi đầu một cái, nhìn xem cô gái nói: “trước đó tôi có xem trên TV về một kiểu, kiểu xe Audi có mở mui , tôi cố thể xem trực tiếp được không?”
“Thật ngại quá, bây giờ đang là giờ nghỉ trưa của nhân viên” Cô gái miễn cưỡng cố tỏ ra vẻ tươi cười, ánh mắt bên trong không che giấu được ghét bỏ.
Loại người này đúng là không có tiền mà còn thích làm màu? Trước mắt cô ta, rõ ràng chính là một tên nghèo kiết xác, mặc trên người hàng vỉa hè, còn nghĩ đến mua xe? Xe Audi là loại xe mà ai cũng có thể mua được sao?.
“Lại nghỉ trưa ư?” lăng Thành lầm bầm một tiếng, nhìn chung quanh một vòng . Không đúng, bên trong phòng khách này, cũng có mấy người đang xem xe mà! Đương nhiên, những người khách hàng này đều Âu phục giày da , xem xét liền cũng là nhân vật có tiền. “Vậy bọn họ hắn mua xe, tại sao vẫn có người tiếp đãi?” Lăng Thành nói.
Cô gái thở một hơi dài nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn. Cô ta chắc chắn, người trước mắt này, chắc là người làm thuê của cửa hàng nào gần đây, tranh thủ buổi trưa đến đây,. Nói không chừng lại muốn ngồi trong xe, chụp vài ba tấm ảnh, trở về khoe khoang. Những loại người này thật ác tâm.
“Thật ngại quá, chúng tôi đang trong giờ nghỉ trưa thật. Hơn nữa xe ở chỗ chúng tôi, không có bất kỳ chiếc nào thấp hơn 3 tỷ đâu. Nếu như tính cả các phần khuyến mãi, chiết khấu, rẻ nhất cũng phải có 3 tỷ rưỡi mới có thể mang xe đi. Coi như theo giai đoạn mua sắm, tiền đặt cọc cũng phải hơn 100 triệu. Hơn nữa loại này là kiểu xe tiện nghi nhất, chúng tôi cũng đang có chương trình khuyến mại giảm giá, nhưng e rằng anh cũng... Thưa anh, chúng tôi đang nghỉ trưa, nếu như không có chuyện khác, mời anh rời đi trước.” Cô gái nhịn không được nói.
Chết tiệt, như vậy là muốn đuổi khách hàng hay sao chứ? Lăng Thành đang chuẩn bị nói cái gì, kết quả lúc này, liền thấy một nam một nữ đi tới. Nhìn thấy cô gái ở trong đó, lăng Thành liền nắm chặt nắm đấm, đó chính là Giai Kỳ. Ha ha, anh ta mới rời đi vài ngày đã vội đi theo người đàn ông khác ngay được sao?