“Xin hỏi cậu chủ Lăng có đây không?” Cẩm Tiêu Quân nhìn thấy không một ai thưa, liền hỏi lại lần nữa.
Cả đám người vẫn lắc đầu không biết, phải chăng cậu chủ Lăng trong miệng Cẩm Tiêu Quân có khi nào lại là tên Lăng Thành rác rưởi kia không?
Cẩm Tiêu Quân mặt đầy sự khó hiểu, không đúng, chính ông ta đã phái người hỏi dò rõ ràng, Cậu chủ hai nói hôm nay sẽ ở nhà họ Tống! Hôm nay là ngày sinh nhật của cậu chủ hai, nên ông ta muốn đích thân tới tặng quà. Hơn nữa sau khi tới nhà họ Tống, ông ta phát hiện nhà họ Tống đúng là đang có tiệc sinh nhật. Cẩm Tiêu Quân nuốt nước miếng một cái, bor chiếc hộp trong tay ra: “Tất nhiên cậu chủ Lăng không ở đây, vậy tôi xin phép đi trước. Đây là quà của tôi, tôi xin phép đặt đây”. Cẩm Tiêu Quân vừa dứt lời liền đem theo người của ông ta rời đi. Ông ta vừa bước chân ra khỏi, tất cả mọi người đã xúm lại. Bà Từ ra hiệu mở hộp quà ra. Dù sao ở Thành phố Đại Phong này tên Cẩm Tiêu Quân cực kỳ nổi tiếng, vừa rồi mọi người cũng đều đã nhìn thấy, đi theo Cẩm Tiêu Quân là mấy chục vệ sĩ, mấy chiếc siêu xe Rolls-Royce. Lại còn đặc biệt đến để tặng quà cho bà Từ! Bà Từ mặt mũi lớn vậy sao?! Không ít khách dự đều tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ.
Chính xác Cẩm Tiêu Quân là người mà ở thành phố Đại Phông này không ai là không muốn kết giao với ông ta? Ông ta chính là ông chủ của nhà hàng Đông Lâu Lạc Hải, nhà hàng sang trọng nhất trong cả thành phố này. Chỉ cần là những dòng họ có tiền tài, tất cả mọi hoạt động tiệc tùng đều muốn đến nhà hàng của Cẩm Tiêu Quân tổ chức. Cho nên kết giao được với Cẩm Tiêu Quân là mong muốn của rất nhiều người. Nhưng mà hết lần này đến lần khác Cẩm Tiêu Quân là người tính cách vô cùng kỳ quái. Rất ít làm bạn cùng người khác! Bà Từ cũng quen biết thật là rộng! Lúc này bà Từ tuy trong lòng buồn bực, nhưng trên mặt còn lộ ra nụ cười. Cẩm Tiêu Quân làm sao lại đem quà tới tặng cho bà ta được? Chính bà ta cũng đâu có quan hệ gì! Nhưng hôm nay ở đây chỉ có một mình bà ta tổ chức mừng thọ, ông ta không phải đến tặng quà cho bà vậy là đến tặng cho ai chứ? Bà Từ ra hiệu cho người ở dưới, Tống Tô Thuần đem hộp mở ra, trong chớp nhoáng này, tất cả mọi người như đang nín thở, yên tĩnh im lặng! Đó là một dạ minh châu siêu to! Nhưng viên dạ minh châu... giống y hệt viên của Tống Tử Ngôn, Tống Tô Thuần liền đem cả viên của Tống Tử Ngôn ra so sánh. Hai viên dạ minh châu đặt chung một chỗ, mọi người mới nhìn ra chênh lệch! Lúc này rèm cửa đều đang mở ra, ánh sáng mặt trời chiếu vào. Viên của Tống Tử Ngôn ban ngày nhìn căn bản chỉ giống như một viên thủy tinh một chút dạ quang cũng không có. Thế nhưng viên dạ minh châu của Cẩm Tiêu Quân tặng, cho dù lúc này là ban ngày, nhưng cũng giống như mặt trời nhỏ vậy!
“Cái này..”Tất cả mọi người choáng váng, chăm chú nhìn không chớp mắt.
“Nhanh nhanh nhanh, đem rèm cửa kéo đóng lại, đèn tắt đi!” Tống Tô Thuần ra lệnh một câu. Lúc này trong phòng không có một chút ánh sáng nào, cả đám người không nhịn được nữa, lập tức kinh hô lên! Tận đến giờ phút này, mọi người mới nhìn ra sự chênh lệch của hai viên dạ minh châu này! Viên dạ minh châu Cẩm Tiêu Quân tặng, tỏa ra ánh sáng giống như ban ngày! “Ừng ực!”Cũng không biết là ai, không nhịn được, nuốt nước miếng một cái, ngay sau đó cả nhà đều sôi trào!
“Gì tình huống? Độ lớn của hai viên dạ minh châu tương đương nhau, vậy mà ánh sáng phát ra lại khác nhau một trời một vực?”. “Vừa rồi Lăng Thành nói, viên dạ minh châu của Tống Tử Ngôn là giả, lúc đó còn không có người tin”. “Là viên giả giống như thật”. Từng tiếng bàn luận truyền đến, bà Từ sắc mặt vô cùng kém, rồi ba ta đưa mắt lườm Tống Tử Ngôn một cái. Phải biết, anh ta chính là người mà Từ cưng chiều và yêu thương nhất, vậy mà lại dám tặng cho bà một món hàng giả! Tống Tử Ngôn không còn cách nào xấu hổ vội vàng rời đi. Kết quả lúc này, lại một cái âm thanh truyền đến!“bà Từ, Lục Sơn Quân-tổng giám đốc công ty bất động sản Sơn Quân tới”.
“Woa!!” Tình huống gì vậy? Lục Sơn Quân cũng đến ư?! Công ty của anh ta chính là công ty bất động sản lớn nhất ở thành phố Đại Phong! Bây giờ giá phòng thành phố Đại Phong càng ngày càng cao, tiền tài của Lục Sơn Quân phất lên như diều gặp gió vậy. Anh ta đã bao thầu xây dựng lên hai tòa nhà cao cấp, và tất cả những đại gia giàu có đều tranh nhau vào đó ở! Bà Từ dốt cuộc là người như thế nào? Mà ngay cả Lục Sơn Quan cũng biết đến vậy.?! Lúc này bà Từ cũng ngẩn cả người. Vừa rồi Cẩm Tiêu Quân tới, bà ta còn đã từng gặp mặt một lần. Đó chính là lần mà họ đến nhà hàng Đông Lâu Lạc Hải và số tiền khi thanh toán lên đến hơn 3 tỷ. Cho nên ông ta tới chúc thọ, còn có thể miễn cưỡng chấp nhận hiểu. Thế nhưng là Lục Sơn Quân, chính bà ta thật sự cũng không có quen biết người này! Tiếng dùng lại của động cơ xe, mấy chiếc Lincoln màu đen, chậm rãi đỗ lại. Một đám người mặc áo đen vây quanh, Lục Sơn Quân đi thẳng vào trong biệt thự.
“Xin hỏi Cậu chủ Lăng có đây không?” Giọng nói hùng hậu từ trong miệng Lục Sơn Quân truyền ra.
Gì?!Trong chớp nhoáng này, tất cả mọi người cơ thể run rẩy dữ dội?! Cái này cậu chủ Lăng rốt cuộc là ai vậy?
“Nơi này có không có họ Lăng!” bà Từ cũng ngồi không yên, vỗ bàn một cái: “Xin hỏi cậu chủ Lăng là vị nào, mời bước ra đây!”. Trước đó tiếp đón chưa được chu đáo, xin mời ra đây tôi muốn đích thân mời vài ly!” Vừa dứt câu, trong biệt thự chừng vài nghìn con người đưa mắt nhìn nhau. Thật không biết! Ngay lúc mọi người đang trông chờ xem người đó là ai thì Tống Tô Thuần bất giác nói lên: “Chỉ có Lăng Thành là họ Lăng... Sẽ không phải là anh ta chứ!”.
“Ha ha ha!” mọi người cười ầm lên. Vốn dĩ trong lòng tất cả mọi người đều đang tràn đầy nghi hoặc, lúc này lại bị Tống Tô Thuần nói thêm câu nói này, thật là nực cười. Mấy cô gái bắt đầu bàn tán xôn xao lên đoán non đoán già. Cậu chủ Lăng chắc chắn là một người đàn ông trung tuổi, có râu quai nón! Có người lại nói cậu chủ Lăng rất định là đẹp trai ngời ngợi... Tóm lại cái gì họ cũng nói ra được. Cuối cùng vẫn là bà Từ lên tiếng, dập tắt tất cả những lời suy đoán này. Lúc này, Lục Sơn Quân cũng dẫn người đi vào, nhìn chung quanh một vòng, cũng không nhìn thấy bóng dáng Lăng Thành. “Quà mừng sinh nhật tôi xin đặt ở đây, xin phép về trước.” Lục Sơn Quân hơi cúi đầu. Bà Từ lúc này, đương nhiên ngồi không yên, liên tục gật đầu, cũng là thể hiện thành ý tôn trọng Lục Sơn Quân. Sau khi Lục Sơn Quân ra về, hộp quà anh ta để lại lần nữa bị mở ra. Lần này, khiến người vô cùng chấn kinh!
Ở đây là tiệc mừng thọ, lại nói là quà tặng sinh nhật? “Số A88 biệt thự Tây Đô!” Tất cả mọi người yên tĩnh, im lặng đến mức bây giờ dù là một cây châm rơi trên mặt đất, đều nghe tiếng rõ ràng! Cái này.. Cái này.. Sinh nhật tặng biệt thự?! Biệt thự thì cũng đã đành , lại còn là thự Tây Đô ư! Thành phố Đại Phong có hai khu biệt thự đặc biệt, một trong số đó chính là khu biệt thự Tây Đô! Bên trong khu biệt biệt thự Tây Đô có ba căn biệt thự vô cùng đắt tiền: A66, A88,A99. Ba căn biệt thự này, nếu không có mấy chục tỷ thì chắc chắn sẽ không bao giờ mua được! Trong đó A88, là đắt tiền nhất, căn biệt thự đó nằm ở chính giữa, có bể bơi, có sở thú thu nhỏ, có vườn hoa, còn có cả thủy cung thu nhỏ nữa! Mừng thọ của bà Từ, Lục Sơn Quân lại đem căn biệt thự này tới tặng! Cái này. Toàn thể buổi tiệc chắc có lẽ chỉ có Giai Kỳ là không để tâm tới mọi chuyện. Cô ta rõ ràng rất chán ghét tên Lăng Thành vô dụng kia, thế nhưng sau khi anh ta rời đi, Giai Kỳ không hiểu sao cứ nhớ tới anh ta. Cô ta bèn lấy điện thoại di động ra, không chần chừ mà nhắn cho Lăng Thành một tin nhắn: “Anh đang ở đâu?” Trong tích tắc Lăng Thành trả lời tin nhắn, vỏn vẹn hai câu: “Nhà, Tôi đang dọn đồ. Ngay đêm nay tôi sẽ rời đi”. Không biết vì cái gì, trông thấy tin nhắn này, Giai Kỳ lại cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái. Anh to rõ ràng chỉ là một tên vô dụng, bỏ đi không phải càng tốt sao? Gia Kỳ cắn thật chặt môi, cũng không biết nghĩ như thế nào, vẫn là trả lời lại một câu: ‘Chờ tôi, tôi bây giờ về nhà”. Có lẽ chính vì cô ta muốn nhìn thấy anh ta một lần cuối a? Ba năm làm vợ chồng! Ba năm sống chung ngay cả là một con chó cũng sẽ nảy sinh tình cảm huống chi là một con người?.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
“Mẹ, con đi ra ngoài một chút.” Giai Kỳ nhẹ nói, rồi sau đó đi ra khỏi biệt thự. Trong khi tất cả mọi người đều đang hốt hoảng vì món quà của Cẩm Tiêu Quân và Lục Sơn Quân, không có người nào chú ý tới Giai Kỳ. Chỉ có một người đó là Hạc Hiên, anh ta bước nhanh đi theo. Giai Kỳ lái nhanh xe, đến cửa nhà thì dừng lại, vừa xuống xe liền thấy Hạc Hiên chạy tới.
“Giai Kỳ sao em lại đột nhiên rời đi vậy?” Hạc Hiên nói: “Sau tiệc mừng thọ, bà nội nói sẽ bàn về kết hôn của chúng ta, chúng ta mau trở về thôi!”.
“Anh đi về trước đi.” Gia Kỳ nói, rồi bước nhanh chân vào nhà.
“Giai Kỳ!” Hạc Hiên đột nhiên nắm lấy cổ tay của cô ta, vừa rồi gửi tin nhắn cho Lăng Thành anh ta đã nhìn thấy!
“Em có phải đi gặp tên vô dụng kia không?” Hạc Hiên hít một hơi thật sâu, con mắt có đỏ lên: “tên vô lại kia có điểm gì tốt chư? Bảo anh cút, là anh ta liền cút ngay, em còn chạy về tìm anh ta làm gì chứ? Mau quay lại buổi tiệc đi!” Hạc Hiên trong lòng gấp gáp. Trong lòng của hắn rất rõ ràng, bức thư Pháp của Vương Hữu Quân mà anh ta tặng là giả, bà Từ nói sau khi bữa tiệc kết thúc sẽ tìm người đến kiểm định, đến lúc đó chẳng phải anh ta sẽ bị lộ tẩy sao? Bây giờ anh ta không còn gì trong tay nữa, chỉ muốn có một mỹ nữ ở bên cạnh, nếu bà Từ đồng ý chuyện kết hôn này anh ta có thể danh chính ngôn thuận đưa Giai Kỳ về nhà...
“Anh đừng kéo tôi.” Giai Kỳ nhẹ nói: “Hạc Hiên, tôi biết anh tốt với tôi, nhưng mà tôi muốn được gặp anh ta một lần cuối.”
“Không được!” Hạc Hiên quát to một tiếng: “Chúng ta mau trở về, đẻ nghe xem bà nội có đông ý chuyện của hai chúng ta không.”
Hai người vẫn đứng đó giàng co nhau mãi, ngay lúc này, một chiếc Land Rover dừng lại. Tịnh Lâm dậm giày cao gót, bước xuống xe.“Hạc Hiên, Giai Kỳ hai người đang làm gì ở đây vậy?” Tịnh Lâm cũng vội vàng nói: “Mau trở về, một lát nữa bà nội sẽ tuyên bố về chuyện kết hôn của hai người đó”.
“Con muốn gặp Lang Thành một lần cuối, cho dù thế nào con cũng sẽ không trở về đâu, con sẽ không nghe đâu!” Giai Kỳ cắn chặt môi nói.
Hạc Hiên đưa mắt nhìn hai mẹ con Giai Kỳ và Tịnh Lâm rồi nói: “Dì Tịnh Lâm , cháu đi mua nước cho hai người.” Hạc Hiên cười một tiếng, đi đến tiệm trà sữa mua hai cốc trà sữa rồi lén lút đem thuốc mê bỏ vào, Tịnh Lâm đang kéo tay Giai Kỳ thì nhìn thấy Hạc Hiên trở về cùng hai cốc trà sữa, bà ta lập tức mặt mày hớn hở.
“Hôm nay thời tiết rất nóng nực nữa, hai người mau uống đi ạ”. Hạc Hiên tay vừa đưa trà sữa vừa nói.
Tịnh Lâm cười tít mắt: “Giai Kỳ, con mau trở về để nghe bà nội tuyên bố về chuyện kết của hai con đi, co nhìn Hạc Hiên đi, cậu ấy thật tốt bụng lại biết quan tâm người khác, biết trời nóng còn chạy đi mau trà sữa về.”. Vừa dứt lời, Tịnh Lâm chỉ thấy toàn thân bất lực, người cứ mềm nhũn ra, Giai Kỳ cũng như vậy, ngay đến ly trà sữa trong tay cũng không giữ được nữa.