Chương 12: Là Tôi Tặng

“Anh...” Nghe thấy những lời nói muốn đến cầu hôn của Hạc Hiên, Giai Kỳ nhíu chặt lông mày nghĩ: “Thôi quên đi, dù sao bản thân vẫn còn chưa ly hôn”. Mặc dù, Lăng Thành có một chút vô dụng, Nhưng mấy năm qua anh ta cũng rất chịu khó, anh ta cũng đã làm hết mọi việc nhà, thậm chí có lúc làm không được tốt đều bị Giai Kỳ giáo huấn cho một trận, nhưng anh ta cũng chưa có nửa lời oán giận. Ví là một con chó thì ở cùng lâu ngày cũng sẽ nảy sinh tình cảm được huống hồ là một con người. Hơn nữa, Lăng Thành còn giúp Giai Kỳ giải quyết được số tiền 500 triệu mà công ty cần gấp. Và lúc ở nhà hàng Đông Lâu Lạc Hải cũng chính là Lăng Thành trong lúc Tống Tử Ngôn vẫn còn đang chế nhạo hai mẹ con cô anh ta đã bỏ ra số tiền tích lũy mấy năm của mình, chỉ để vì giúp Giai Kỳ và mẹ cô tránh được sự lúng túng. Hạc Hiên ngắm nhìn nàng một hồi lâu rồi nói: “Giai Kỳ, anh có điểm nào mà không bằng tên Lăng Thành đó được chứ? Anh ta chỉ là một tên vô dụng bất tài! Em yên tâm, trong lễ mừng thọ bà nội của em anh sẽ tặng bà một món quà lớn, anh chắc chắn bà sẽ thích món quà đặc biệt này. Ba ngày sau lễ mừng thọ bà nội, anh sẽ nói chuyện cầu hôn của chúng ta, anh tin bà sẽ không phản đối chuyện của chúng ta đâu”. Lúc này, Giai Kỳ không hề nói một lời nào, chỉ im lặng và nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê. Kỳ thực, phép tắc nhà họ Tống rất nghiêm khắc và bảo thủ, bà nội cô chính là người có quyền hành lớn nhất, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều phải thông qua sự đồng ý của bà nội. Nếu như bà nội cô thật sự thích Hạc Hiên thì e rằng, bà nội sẽ thật sự đồng ý chuyện cô ta và Lăng Thành ly hôn. Nói thật, Giai Kỳ tuy lúc nào cũng chê bai Lăng Thành là một tên bất tài, nhưng 3 năm kết hôn cùng ăn ở với nhau dưới một mái nhà không thể nào lại nói là không có chút tình cảm nào.

“Em muốn hỏi anh một chuyện!” Giai Kỳ đột nhiên lên tiếng.

“Chuyện gì vậy? Em cứ hỏi đi!”

“Đôi Mộng Như Ý thật sự không phải là do anh tặng em sao?” Giai Kỳ không thể kìm được sự thắc mắc mấy ngày qua liền hỏi.

“Giai Kỳ, nhắc đến chuyện này, anh thật sự là tức quá đi mất thôi!” Hạc Hiên thở dài một hơi, anh mắt lộ ra sự căm phẫn: “Anh đã tặng cho em một đôi giày kia, mặc dù là bản bắt chước, nhưng nó cũng hơn 30 triệu rồi, Vậy mà lão chồng chết tiệt của em đã quăng nó xuống đất. Đến lúc anh mang về nhà anh phát hiện nó đã bị rơi hỏng mất rồi!”. Nghe những lời oán trách này của Hạc Hiên, Giai Kỳ cắn chặt môi.

“Ý em nói là đôi Mộng Như Ý hàng thật, không phải là do anh tặng sao?” Giai Kỳ nhẹ giọng hỏi.

“Gì?!” Hạc Hiên sững sờ, theo bản năng anh ta đưa mắt nhìn ngay xuống chân Giai Kỳ. Quả nhiên, dưới chân Giai Kỳ đang mang là một giày cao cao gót vô cùng sang chảnh và quý phái, và không phải đôi nào khác, nó đích thị là Mông Như Ý. Hơn nữa, Hạc Hiên chỉ cần đánh mắt qua một cái là anh ta đã phải há hốc mồm lên ngạc nhiên rồi! Đôi Mộng Như Ý này sao với bản mô phỏng hơn 30 triệu kia quả thực là khác xa nhau một trời một vực. Cho dù Hạc Hiên có là con trai đi chăng nữa thì khi nhìn thấy đôi Mộng Như Ý này đều có thể nhận ra tuyệt đối là hàng thật và đều phải động lòng vì vẻ đẹp của nó. Bởi vì, chỉ cần nhìn qua thôi là đã thấy được sự đặc biệt riêng có, và bất kỳ cô gái nào mà mang lên chân thì đều sẽ lộ ra một vẻ cao quý vô cùng.

“Ừc... ực...” Hạc Hiên nuốt nước bọt một cái, 300 triệu, phải biết một đôi hàng chuẩn thật có giá là hơn 300 triệu đó. Hơn nữa, đôi giày này hết sức đặc biệt, cả thế giới chỉ có duy nhất 99 đôi và không phải cứ cố tiền là sẽ mua được, Nếu không phải là người có máu mặt, có nhiều mối quan hệ thì căn bản là không thể mua được!

“Đôi giày này không phải do anh tặng?” Giai Kỳ nhìn bộ dạng sững sờ của HẠc Hiên liền hỏi lần nữa. Cô thật sự không thể nào nghĩ ra được, rốt cuộc ai mới là chịu chơi đến mức tặng cô hẳn một món đồ không chỉ đắt mà còn quý trọng như vậy. Đúng là có không ít người muốn theo đuổi cô, nhưng trong lòng cô ta biết rõ, những người đàn ông đó chỉ vì si mê sắc đẹp của cô, hơn nữa họ cũng chỉ là những người giàu có bình thường, bọn họ mặc dù có chút tiền, nhưng không thể nào có khả năng tặng cô một món đồ trị giá hơn 300 triệu được!

Hạc Hiên là ai chứ? Mặc dù anh ta bây giờ không còn có được sự giúp đỡ từ nhà họ Lăng nữa. Nhưng anh ta lại là người giỏi quan sát. Nếu như anh ta đoán không sai, đôi giày này chính là của người khác tặng cho Giai Kỳ, nhưng chính Giai Kỳ cũng không biết người đó là ai. Haha, trên đời này, còn có loại người như vậy sao? Tặng quà xong rồi lại không để lại tên tuổi, haha, mày đã không muốn để lại tên, vậy thì để tao sẽ thay tên mày vậy, HẠc Hiên trong lòng vừa nghĩ vừa vui sướиɠ, lúc đó anh ta liền mặt dày nở nụ cười và giả vờ làm dáng vẻ thẹn thùng: “Giai Kỳ, chuyện đến mức này rồi thì anh cũng giấu em nữa, anh sẽ nói thật lòng cho em biết, là anh tặng!”.

“Hả?! Thật sao?!” Giai Kỳ nhìn về phía anh ta với ánh mắt đầy nghi vấn. “Thế nhưng lúc ban nãy em hỏi, anh thế nào cũng không chịu thừa nhận mà?”, “Em làm sao có thể tin được lời của anh nói nữa?!” Giai Kỳ hỏi.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Hạc Hiên vẫn mặt dày không chút ngượng mồm nói: “Bởi vì trong lòng anh biết, em thật sự từ lâu đã rất thích đôi giày này. Giai Kỳ, thật sự anh đã muốn mua tặng cho em từ sớm rồi, nhưng em biết đấy, công ty nhỏ của anh chỉ có hơn 300 triệu, nên anh mới bất đắc dĩ phải mua cho đôi mô phỏng kia. Nhưng lúc anh anh đem đôi giày đó đến , anh phát hiện em cũng không thích nó cho lắm!”. Vừa nói Hạc Hiên vừa rút điện thoại ra, anh ta lướt lướt trên điện thoại và tiếp tục nói: “Chính vì thế, anh đã quyết định, đem công ty đi bán và mua bằng được đôi giày về cho em. Nhưng anh sợ rằng em sẽ mắng anh là một tên ngu ngốc. Giai Kỳ em biết đấy, trong lòng anh em rất quan trọng, anh không phải là ngu ngốc mà chỉ là anh đã quá yêu em. Đồ vật em thích, cho dù là thứ gì và cho dù là khó có được đến mức nào thì bằng mọi cách anh cũng sẽ đem nó về cho em. Bởi vì anh thật sự rất yêu em”. Nói đến đây, anh ta đưa điẹn thoại đến trước mặt Giai Kỳ và cho cô ta xem một tấm hình, đó chính là hợp đồng Hạc Hiên đã ký và xác nhận rời khỏi công ty. Hạc Hiên cười thầm trong lòng, thật sự cái hợp đồng này là do anh bất đắc dĩ quá nên mới phải ký thôi, là bởi vì nhà họ Lăng đã đuổi anh đi, không đồng ý cho anh ở lại công ty nữa. Hạc Hiên cho đến tận bây giờ vẫn không biết là rốt cuộc mình đã đắc tội với nhân vật lớn nào, dẫn đến mức anh ta bị nhà họ Lăng đuổi ra khỏi công ty một cách đột ngột và không chút thương tiếc như vậy.

Còn về phía Giai Kỳ cô cũng không biết được những sự tình này, cô cho rằng những lời anh ta đang nói đều là sự thật, cho rằng Hạc Hiên thực sự đã vì mua được đôi giày này cho cô mà bán đi công ty của mình. Cho dù đối với Hạc Hiên cô không có tình cảm quá đỗi đặc biệt , hưng khi nghe những lời này của Hạc Hiện cô cũng có chút hơi xúc động, nhìn về phía anh ta: “Anh...”Giai Kỳ có chút hơi sốc: “Anh thật đúng là quá ngốc!”. “Anh không cho rằng mình ngốc” Hạc Hiên thừa thời cơ này, đưa tay ra nắm lấy tay Giai Kỳ thủ thỉ: “Giai Kỳ, vì em, việc gì anh cũng tình nguyện làm được”. Thân thể mềm mại của Giai Kỳ run lên, cô có chút xúc động nhưng vẫn rút tay về. Cô nhìn Hạc Hiên với anh mắt đầy phức tạp, rồi cuối cùng vẫn là quyết định cầm túi, đứng dậy ra về. Nhìn theo bóng lưng đang đi của Giai Kỳ, Hạc Hiên trợn tròn mắt lên: “Cô gái này, nhất định tôi phải có được cô!”. Anh ta cười đắc ý.

Lăng Thành tại Hoa Giang Dạ Xuân, đã rất lâu rồi anh ta không uống say, nhưng hôm nay thì thật sự không thể khống chế nổi.

“Cậu chủ hai, cậu còn có thể uống tiếp nữa không ạ?” Vương Việt Bân giơ ly rượu lên và nói.

“Về sau đừng gọi tôi là cậu chủ hai nữa!” Lăng Thành đảo mắt một vòng, ly rượu đầy đang cầm trên tay dốc một hơi cạn sạch, “Tôi không thích cách xưng hô đó!”. Ba năm trước, dưới những lời cay độc của bà chị dâu, Lăng Thành bị đuổi ra khỏi dòng họ. Từ giờ khác đó trở đi, anh ta luôn từ chối với cách xưng hô cậu chủ hai đều đó chỉ khiến anh nhớ lại những chuyện năm xưa. Hồi tưởng lại chuyện năm đó, anh ta không nhịn được nắm chặt nắm đấm, trước kia chính anh ta đã dùng 800 triệu để mua cổ phần công ty dầu thô Kinh Bắc. Kết quả không có ai tin rằng anh ta có thể kiếm được tiền, thậm chí bà chị dâu xấu tính còn vu khống cho anh âm mưu moi sạch hết tiền của dòng họ, dưới sự toan tính của chị dâu Lăng Thành bị đuổi ra khỏi dòng họ, nhưng kỳ thực 800 triệu năm đó, rõ ràng chính là bản thân anh ta tích lũy nhiều năm, đó là tài sản riêng của anh ta.

Trong lòng anh là người rõ nhất, lý do chị dâu anh ta làm như vậy, tất cả đều là chị ta đã có toan tính. Bởi vì người kế thừa trong tương lai của nhà họ Lăng có hai người, một người là anh trai của Lăng Thành, và một người còn lại không ai khác chính là Lăng Thành. Đương nhiên, chính vì thế chị ta muốn thay chồng diệt trừ mối lo ngại này, chỉ có đuổi Lăng Thành đi thì mới không còn ai tranh giành vị trí đó với Lăng Nghệ anh trai của anh ta.

“Vậy về sau, chúng tôi gọi cậu là.... Anh Lăng Thành, được không?” Cẩm Tiêu Quân nói một câu, kéo Lăng Thành về thực tế, Lăng Thành khẽ gật đầu, nhớ về những chuyện ngày xưa, tâm tình của anh ta cũng không được tốt. Lúc này, Cửu Hạ Như Ân cũng từ một bên đi tới, cô nhẹ nhàng nói: “Anh Lăng Thành, kỳ thực, tôi vẫn muốn nói một chuyện với anh”

“Chuyện gì?” Lăng Thành dốc cạn một hơi ly rượu trong tay, rồi nhìn về phía Cửu Hạ Như Ân. Không thể không nói, trước kia vào thời điểm quen biết Cửu Hạ Như Ân cô không được say đắm lòng người như bây giờ. Bây giờ, cô ta đã lập nghiệp thành công, có được nhãn hiệu mỹ phẩm của riêng mình, khiến người khác chỉ nhìn thôi cũng đã đủ si mê rồi. Cô ta nói: “Chuyện này có liên quan tới chị dâu của anh”, Cửu Hạ Như Ân nói bên tai. “Nói ra nghe một chút xem nào?”Lăng Thành chú ý lắng nghe. Cửu Hạ Như Ânkhex gật đầu, chậm rãi nói: “Năm ngoái, chị dâu của anh đã sai người đến tìm tôi, muốn mua một bộ mỹ phẩm hàng Authentic bản giới hạn. Tôi đã giúp cô ta mua được, và sau đó tôi đã tán gẫu với cô ta một hồi lâu, nói những chuyện trên trời dưới đất và lúc đó tôi cũng vô tình phát hiện được, dã tâm của cô ta không hề nhỏ chút nào”. Lăng Thành lộ nét cười, anh ta sớm đã nhìn ra điều đó rồi. Chị dâu anh ta đúng là một người sống dã tâm nhất trong họ Lăng, nếu không phải vậy đã không đến mức đuổi được cả anh ta ra khỏi dòng họ được.

Thành phố Đại Phong, dải đất phồn hoa. Trên phố đi bộ Nam Bình, Giai Kỳ vừa rời đi sau khi gặp Hạc Hiên đã hẹn với Hân Hân. “Chị Giai Kỳ, chị có chuyện gì không vui sao? Sao nhìn mặt chị đầy muộn phiền vậy?” Hân Hân vừa từ trong cửa hàng đi ra vừa hỏi. Giai Kỳ lắc đầu nhẹ: “ Không, không có chuyện gì đâu”. Lúc này trong đầu Giai Kỳ đều là đang nghĩ đến Hạc Hiên, thật sự trên đời này lại có người đàn ông tình nguyện bán cả công ty của mình chỉ vì mua một đôi giày cho cô sao?

“Đúng rồi , chị Giai Kỳ, chị có nghe nói, gần đây có bộ mỹ phẩm siêu hot mới được tung ra thị trường không?” Hân Hân hí hửng nói. Vốn đang muộn phiền trong lòng nhưng khi nghe Hân Hân nhắc tới bộ mỹ phẩm mới, cô ta lại có chút hứng thú nói: “Là bộ Thiên Tứ Ái Linh của công ty Cửu An phải không?”. “Đúng, đúng, đúng!” Hai người không hẹn mà như hiểu ý nhau cùng cười lên. Đề tài chung của hội chị em thì có rất nhiều nhưng có lẽ để gây hứng thú nhất thì không gì khác chính là bàn luận về mỹ phẩm và quần áo. Gần đây có một tập đoàn mỹ phẩm mới nổi, hàng mỹ phẩm của họ tạo được rất nhiều thiện cảm đối với hội chị em, đó chính là Tập đoàn mỹ phẩm Cửu An. Sắp đến ngày lễ tình nhân rồi, Cửu An đã chào sân thị trường một bộ mỹ phẩm có tên là Thiên Tứ Ái Linh. Toàn cầu chỉ có 520 bộ, mỗi bộ trị giá 52 triệu! Về chất lượng và mẫu mã thì không phải bàn luận thêm nữa nó chính là nữ hoàng của các loại mỹ phẩm rồi. Cô gái nào mà không muốn có cho mình một bộ chứ! Mặc dù 52 triệu không phải là rẻ, nhưng rất nhiều tranh nhau đến mưa thậm chí có người có tiền nhưng cũng không mua được, vì nếu không có quen biết không có mối quan hệ, thì căn bản là không thể mua được về tay.