Chương 113: Chiếc L*иg (Trung)

“ Ngươi nói các ngươi tìm được một khối đá hình bán nguyệt? “

Tịnh Nhạc cau mày, nhanh chóng thu lại chấn kinh bộ dạng, sau đó cau mày hỏi lại Nguyệt Dạ.

“ Ân, bọn ta tìm được một khối đá hình mặt trăng khuyết, bề ngoài vô cùng xinh đẹp, nhìn mười phần thần dị, tuy nhiên bọn ta lại không biết nó tác dụng là gì! “

Nguyện Dạ cơ hơi nghi hoặc gật đầu, tuy nhiên mấy giây sau nàng hai con mắt liền biến thành mười phần phẫn nộ, tràn ngập hận thù, mặc dù dấu kín những vẫn bị Tịnh Nhạc nhìn ra.

“ Chẳng lẽ vì khối đá kia mà đám tà tu bắt lấy các ngươi? “

Nguyệt Dạ nghe hắn nói chỉ khẽ lắc đầu, sau đó tay nắm chặt, khuôn mặt tràn đầy hận thù kêu lên.

“ Không phải, là Trần Tiếu tên khốn nạn kia, hắn phản bội chúng ta, chẳng những vì mạng sống đem toàn bộ bảo vật coi là của riêng của mình, sau đó mang đưa hết cho đám người kia, thậm chí còn vì lấy lòng, tự tay gϊếŧ chết tất cả mọi người, Đường Hạo còn bị hắn... “

Nguyện Dạ nói đến đây giọng liền nghẹn ngào lên.

“ Đường Hạo bị tên khốn kia chém thành chục mảnh, sau đó dùng lửa thiêu cháy, hắn thịt còn bị đem cho đám tà tu ăn, đám súc sinh kia tuyệt đối không phải là người! “

Tịnh Nhạc nghe vậy cũng khẽ cau mày, trong lòng cũng có chút tiếc hận, đây chính là thế giới sự thực, kẻ tốt thì chết, còn kẻ xấu thì nghênh ngang, chỉ là tên Trần Tiếu kia rơi vào tà tu tay, muốn còn nguyên vẹn không có việc gì?

Vậy thì nằm mơ đi!

Quan trọng là hắn đối với khối đá hình mặt trăng kia vô cùng quan tâm, cái này bởi một thế trước xuất hiện ở Sương Mù Rừng bảo vật, đồng thời cũng là thứ hắn đang định theo đuổi, nghe nói hình dạng cùng đặc điểm cũng giống như vậy.

Bởi vì chỉ là nghe nói cho nên cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà một thế trước bảo vật này xuất hiện xong lập tức dẫn tới rất nhiều người tranh đoạt, bất quá hiện tại lại rơi vào đám tà tu trong tay...

“ Chẳng lẽ ta hiểu nhầm, kia cũng chỉ là một khối đá bình thường, chẳng qua có đặc điểm tương tự thôi! “

Tịnh Nhạc xoa cằm trầm tư, sau đó lại quay về phía Nguyệt Dạ hỏi tiếp.

“ Các ngươi bản đồ không ghi bảo vật kia là gì sao? “

“ Ân nhân, không có, bọn ta thực chất là lấy may thôi, dù sao ghi trên bản độ cùng phương hướng cách cũng không xa, nhưng mà không nghĩ tới lại tìm thấy bảo vật thật! “

Nguyệt Dạ khẽ lắc đầu nói, sau đó đưa cho Tịnh Nhạc xem tấm bảo tàng, mặc dù phía trên địa điểm sâu bên trong khu vực hai, nhưng mà tính ra cũng không có xa, chỉ hơi ngoằn nghèo thôi!

“ Thôi được rồi, mau rời khỏi đi! “

Tịnh Nhạc nhìn một hồi liền không tiếc tục để ý vào tấm bản đồ này, hiện tại cú nên rời khỏi đây trước thì tốt hơn, còn có chuyện gì lại để mai thì tính đi.

“ Là, ân nhân! ”

Nguyệt Dạ nghe vật liền gật đầu, chậm chạp từng bước đi theo Tịnh Nhạc, bất quá hai người cũng không biết trong không gian âm u lúc này bỗng nhiên vang lên một thứ kì lạ sóng âm, tức thì dưới mặt đất đột nhiên tách ra, dần dần một đầu nhỏ bé côn trùng từ dưới mặt đất giống như ve sầu lột xác, sau đó vô cánh bay lên không trung.

Tuy nhiên sự việc không dừng lại ở đây.

Tách!

Mặt đất lại một lần nữa nứt ra, bất quá, lần này không phải một nữa mà là một đống côn trùng thay phiên nhau lột xác ngoi dậy, một con phát ra đập cánh thanh âm, hai mắt trong bóng tối phát ra màu đỏ ánh sáng, sau đó không do dự đồng loạt bay lên, tựa như một đàn châu chấu, đem cả không gian đều bao phủ.

...

Tịnh Nhạc hai người rất nhanh liền đi tới khu vực bên ngoài, ở đây đã không còn độc khí, cảm giác so với ở bên trong dễ chịu hơn nhiều.

Vừa đi ra xong Tịnh Nhạc đã nhìn thấy cả chục cái tổ đội khác nhau cũng bước ra ngoài, hầu hết tất cả đều đang nghỉ ngơi, nhưng mà cũng đã có cái chuẩn bị rời đi.

Rừng Sương Mù buổi tối rất nguy hiểm, không ai muốn ở lại cả, Tịnh Nhạc vừa bước ra liền được đám người kia chú ý, chỉ là cũng không giống buổi trưa ở bên ngoài, cũng không ai nói gì, chỉ khẽ nhìn sau đó ngoảnh mặt đi thôi.

Dù sao tiến vào cấm khu thương vong là chuyện bình thường, bọn họ đều cho Tịnh Nhạc đoàn đội chỉ còn sống hai người đi!

“ Được rồi, ngươi mau rời khỏi đi, ta còn ở đây có việc! “ Đến đây Tịnh Nhạc liền lên tiếng nói, chỗ này là khu đất trống, tương đối an toàn, có lẽ ban đên hắn liền ngủ ở đây luôn!

Nghĩ đến đêm nay phải ngu ở nơi này hắn liền không nhịn được thở dài một hơi, có chút nhớ thương một thế trước.

Trước đây bí cảnh bị phá vỡ, vô số yêu thú ùa ra, đem toàn bộ nhân loại thành trì phá hủy, mọi người trong quá trình sinh tồn chỉ có thể ngủ ở ngoài hoang dã, ở đâu có giường đệm mà nằm!

“ Ta...ta biết rồi! “

Nguyệt Dạ nghe vật liền gật đầu, tuy nhiên không hiểu sao ở khuôn mặt cùng ánh mắt lại sinh ra tiếc nuối, sau đó liền có chút không cam lòng rời đi!

Chỉ là nàng vừa rời đi xong Tịnh Nhạc liền khẽ nhíu mày kêu lên.

“ Dừng lại một chút! “

“ Ân nhân, ngài gọi ta? “ Nguyệt Dạ nghe vậy liền kinh ngạc quay đầu hỏi lại.

Tịnh Nhạc gật đầu nhẹ, sau đó trong mặt nạ trọng đồng kích hoạt, liếc nhìn xung quanh không gian, không hiểu sao trong lòng đột nhiên lại sinh ra một tia nguy hiểm.

“ Có chuyện gì, tại sao trong lòng ta lại sinh bất an? “

Tịnh Nhạc cau mày lẩm bẩm, đúng lúc này một loại kì lạ thanh âm rót vào tai, điều này để mày hắn càng níu chặt, tràn đầy nghi hoặc lẩm bẩm.

“ Khoan đã, thanh âm này...làm sao lại quen như vậy?! “

Thanh âm mặc dù rất bé nhưng hắn vẫn có thể nghe rõ được, quan trọng là không hiểu sao hắn cảm thấy thanh âm này rất quen thuộc, dường như hắn đã nghe thấy ở đâu rồi?

“ Ây, các ngươi có nghe thấy gì không? “

Thanh âm càng ngày càng lớn, liền ngồi một góc mấy tổ đội kia cũng mặt đầu nghe được, cả một đám cũng tràn đầy nghi vấn kêu lên.

“ Ân, ta cũng nghe thấy, nhưng mà không phải trong cấm khu này cách âm sao? “

“ Đúng a, ngươi nói ta mới để ý, kỳ quái, làm sao lại đột nhiên xuất hiện thanh âm? “

Đám người nghi hoặc hỏi nhau, đều nhanh chóng đứng dậy đề phòng, có thể trong cấm khu sinh tồn ai mà chẳng có nguy hiểm bản năng, hiện tại đột nhiên có kì dị sự kiện xảy ra, bọn hắn đương nhiên không có khả năng tiếp tục an nhàn!

“ Bụp! “

Đúng lúc này ở trong làn sương mù đột nhiên bay ra một người, đám người thấy vậy liền nhanh chóng chạy đến, muốn xem đối phương tình trạng, nhưng mà nhìn thấy người này cơ thể xong tất cả tròng mắt đều co rút lại.

Chỉ thấy người này loang lổ vết thương, máu chảy ướt thẫm cơ thể, kinh khủng là tên này một nửa người giống bị axit phân hủy vậy, chỉ còn lại trắng bạch khô lâu, mười phần kinh dị, bất quá kì lạ là người này vẫn chưa chết, ánh mắt toát ra hoảng sợ quang mang.

“ Huynh đệ, không sao chứ, ngươi chẳng lẽ là gặp yêu thú? “

Rốt cuộc có người không nhịn được lên tiếng hỏi thăm, người này trọng thương quá nặng rồi, chín thành chết chắc, mà cơ thể tổn hại nhiều như vậy vẫn có thể sống chạy tới đây, thật không biết làm cách nào?

“ Chạy...đi..! “

Bất quá điều bọn hắn dự đoán đến rất nhanh, chỉ thấy nam tử này phổi phập phùng, gắng gượng muốn nói nốt một câu, sau đó hai mắt trợn lớn trọng thương mà tử vong.

“ Cái gì, hắn nói chạy đi là sao? “

“ Ta cũng không biết, chẳng lẽ có cường đại yêu thú? “

“Ngươi bị điên sao, chỗ này là vòng ngoài, coi như có yêu thú thì có thể cường đại đến mức nào? “

“ Mặc kệ đi, tên này nhìn thật thế thảm, thật không biết là gặp phải thứ gì yêu thú, chúng ta tốt nhất vẫn mau rời khỏi đi! “

Đám người vì tên nam tử kia một câu nói mà trở nên xôn xao, tuy nhiên đề phòng bất trắc, hầu hết đều nhanh chóng sắp xếp lại đồ vật, muốn sớm rời đi!

Cũng chỉ có Tịnh Nhạc lúc này đứng đơ một chỗ, nhìn chằm chằm vào nam tử kia thi thể, hai mắt có hơi run lên.

“ Ân nhân, có chuyện gì sao? “

Nguyệt Dạ nhìn thấy Tịnh Nhạc đứng đơ, liền không nhịn được nghi hoặc hỏi.

“ Vào trở lại khu rừng đi! “ Tịnh Nhạc trầm thấp thanh âm vang lên.

“ Ân nhân, ngươi nói gì? “ Nguyệt Dạ nghe vậy liền kinh ngạc hỏi lại, còn tưởng mình nghe nhầm.

“ Nhanh, đừng hỏi nhiều, nếu thật là thứ kia, chúng ta tuyệt đối chết chắc! “

Tịnh Nhạc cắn răng kêu lên, trong đầu hiện lên một cái địa ngục trần gian tràng cảnh, trong lòng gấp rút đến cực hạn, vội kêu Nguyệt Dạ theo mình rời đi.

" Ân nhân, ngươi nói đến thứ gì vậy? "

Nguyệt Dạ nhìn Tịnh Nhạc hoảng hốt vội vã bộ dạng, trong lòng nghi hoặc càng sâu đậm, bất quá cũng không phản đối, một mực nghe theo, mau chóng cùng Tịnh Nhạc trở lại sâu bên trong Sương Mù Rừng.

“ Kì lạ, hai người kia điên sao, lại quay trở lại sâu bên trong rừng, bọn họ muốn chết sao? “

Xung quanh đám người nhìn thấy Tịnh Nhạc cùng Nguyệt Dạ vào sâu trở lại Sương Mù Rừng, tất cả đều khó hiểu kêu lên.

“ Mặc kệ bọn họ đi, không hiểu sao trong lòng ta lại sinh bất an, mau rời khỏi đây càng sớm càng tốt! “

Mọi người nghe vậy liền gật đầu, vội thu xếp đồ đạc, cùng nhau rời đi, bất quá vừa đi được vài bước tất cả đều đứng sững lại.

“ Cái...cái gì?! “

Chỉ thấy sau trong làn sương mù, từ bao giờ đã xuất hiện vô số cặp mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào bọn hắn.