Chương 32: Đánh đổi (3)

Tôi theo sát Lăng tổng đến khi vào tới phòng họp mới ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Trong phòng họp lớn như vậy, tôi nghĩ sẽ có rất đông người, nên đã chuẩn bị sẵn sàng lắng nghe, nhưng không ngờ chỉ có tôi và ông Lăng, còn công ty đối tác chỉ có sếp và vài nhân viên của ông ta.

“Chào Trần tổng, ông vẫn khỏe chứ” Ông Lăng vừa thấy lãnh đạo bên kia liền tiến lên nhiệt tình chào hỏi, dáng vẻ khom lưng cúi đầu chỉ thiếu chút nữa là gọi người ta là bố. Thấy ông Lăng nhiệt tình như vậy, tôi đương nhiên không thể lơ là mà vội vàng tiến tới bắt tay. Nhưng người đàn ông họ Trần vừa nắm lấy tay tôi lại không đành lòng buông tay ra: “Cô chính là Tiểu Triệu à, sớm đã nghe đến danh tiếng cô, người ta đều gọi cô là mỹ nhân ngực khủng, quả nhiên hôm nay gặp mặt đúng là danh bất hư truyền”

Vừa nói ông ấy vừa nhìn vào ngực tôi. Mặc dù tôi không phản đối cách đàn ông nhìn tôi vì tôi nghĩ điều đó có nghĩa là tôi hấp dẫn. Nhưng bây giờ ông ấy đối xử với tôi như vậy, nói những lời như vậy, tôi cảm thấy có chút chán ghét. Lần đầu gặp mặt sao có thể nói như vậy? Và tại sao tôi lại bị gọi như vậy? Hóa ra người ta vẫn gọi như vậy sau lưng tôi.

Nghĩ đến đây, sau khi nhận ra mình đã mất bình tĩnh ông Trần nắm tay tôi vài giây rồi mới buông ra.

Tuy nhiên, ông ấy tiếp tục: “Theo lời anh Lăng kể thì cô đã kết hôn rồi. Thật hiếm khi cô vẫn giữ được thân hình đẹp như vậy sau khi đã kết hôn nhiều năm. Cô chưa từng sinh con à?”

Vừa nói, mắt ông ta vừa liếc nhìn phía dưới váy tôi.

Tôi nhanh chóng siết chặt chân và nói: "Không có."

“Thà không có thì tốt hơn, sau khi sinh, âʍ đa͙σ sẽ lỏng lẻo, dù có đẹp đến mấy cũng chẳng có ý nghĩa gì, tôi vẫn thích cái ban đầu. Nhân tiện, kích thước của chồng cô có lớn hơn không?” Trần tổng tiếp tục câu trả lời của tôi, sau đó lại tiếp tục hỏi rõ vài vấn đề.

Tôi cau mày, có chút tức giận. Đây là cuộc đấu thầu hay cuộc tuyển chọn gái mại da^ʍ?

Tôi quay lại nhìn ông Lăng, nhưng ông ấy chỉ mỉm cười và nói với tôi: "Tiểu Triệu, tôi tin rằng em có thể làm được. Hiệu quả công việc trong tương lai của công ty phụ thuộc vào em."

Nói xong, ông Lăng lại nhìn ông Trần và nói nhỏ: "Mặc dù con điếm này rất vô đạo đức, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy bị một người lạ đυ.. Ông Trần, ông phải tận hưởng điều đó. Hơn nữa cô ấy biết hôm nay cô ấy sẽ bị đυ. nên đã mặc sẵn một bộ đồ rất đặc biệt”

Tuy Lăng tổng nói rất nhỏ nhưng tôi đứng kế bên nên đều nghe được hết. Trong lòng tôi có một cảm giác xấu hổ. Ông ta thật ra muốn bán tôi cho người khác để tùy ý chơi đùa, nhưng sự việc đã đến nước này, tôi còn có thể phản kháng sao? Tôi có lý do gì để phản kháng sao?

Bất lực, tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào lòng. Tôi tự nghĩ, dù thì cũng là bị chơi, ai chơi mà không vậy, trước đây nếu bị khách hàng chơi thì chẳng phải là đổi được hàng ngàn đô la tiền hoa hồng và hiệu suất sao? Bây giờ tôi có thể đổi thăng chức làm quản lý bán hàng, điều đó cũng đáng giá. Thế là tôi im lặng bên cạnh ông Lăng.

Lăng tổng nhìn vẻ mặt của tôi, biết tôi đã cam chịu thì tiến lên vỗ bả vai tôi, thì thầm nói vào lỗ tai tôi “"Dù sao thì em cũng đã bị nhiều khách hàng đυ.. Tôi đều đã biết cả rồi. Nếu hôm nay em lại hy sinh thì vị trí giám đốc kinh doanh sau này sẽ là của em, công ty cũng sẽ cho em thêm nhiều lợi ích, cứ yên tâm mà làm việc.”

Nói xong ông ấy để lại cho tôi một ánh mắt rồi rời đi.

Trần tỏng nhìn Lăng tổng rời đi lộ ra nụ cười dâʍ đãиɠ.

Trợ lý bên cạnh và các nhân viên cũng đều yên lặng cười rồi rời đi.

Nhìn thấy ánh mặt họ nhìn tôi, trong lòng tôi cảm thấy thật nhục nhã. Nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo tôi chọn con đường này, ai bảo trời sinh tôi tính dâʍ đãиɠ, thích bán thân để kiếm sống!