Chương 15: Thầy ơi! Xin hãy để em đi

Sau buổi ăn trưa, mọi người đều đang tự nghỉ ngơi hoặc học bài, nhưng trong khu rừng nhỏ phía sau khuôn viên trường lại tràn ngập hơi thở dâʍ ɖu͙©. Một người đàn ông và một người phụ nữ đang quan hệ tìиɧ ɖu͙© trong rừng.

A, nhẹ nhàng một chút, a, sâu quá a a a." Tiêu Nghiên chống tay lên thân cây, nâng cái mông xinh đẹp của cô lên cho chàng trai thọc vào trong nàng.

“Tiểu Nghiên ngày càng dâʍ đãиɠ, âʍ ɦộ của cô ấy thật chặt và ẩm ướt, thật thoải mái." Tất nhiên bạn tình của cô ấy là A Trung. Chiếc tất màu xám Tiểu Nghiên đang mặc đã được cởi bỏ, bên trong cô cũng không mặc đồ lót, điều này nhằm tạo điều kiện thuận lợi cho nhu cầu tìиɧ ɖu͙© mọi lúc mọi nơi của A Trung. Kể từ lần cuối cùng cô trải nghiệm ©ôи ŧɧịt̠ to của A Trung, mỗi ngày Tiểu Nghiên đều nghĩ về nó, thậm chí cô sẵn sàng dùng bản thân làm công cụ để A Trung giải phóng ham muốn tìиɧ ɖu͙© của anh, cô thường xuyên được yêu cầu quan hệ tìиɧ ɖu͙© trong trường học. Những lùm cây của trường, sân thượng, thậm chí cả nhà vệ sinh, ký túc xá đều trở thành thiên đường tìиɧ ɖu͙© của họ trong giờ ăn trưa.

"Ôi ôi ôi ôi, nhanh quá, dừng lại đi, tôi chịu không nổi."

"À, nghe thấy em hét lên dâʍ đãиɠ như vậy, làm tôi nhớ lại Tiểu Nghiên thuần khiết trước kia."

Tiếng "bạch bạch" vang lên càng lúc càng nhanh, cơ thể Tiêu Nghiên bắt đầu không theo kịp tốc độ kɧoáı ©ảʍ. A Trung biết Tiểu Nghiên sắp đạt cực khoái nên thay đổi phương pháp đẩy, mỗi lần đưa dươиɠ ѵậŧ vào thật sâu, sau đó rút toàn bộ dươиɠ ѵậŧ ra ngoài, rồi đưa vào thật sâu. Một lúc sau, hai người đều xuất tinh, chân của Tiểu Nghiên yếu đến mức phải quỳ xuống, cô thở hổn hển. Bên trong tử ©υиɠ cô cảm thấy nóng và dính, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ trong tử ©υиɠ chảy xuống đất thành từng mảng lớn.

“Nhiều quá, mỗi lần anh xuất tinh đều nhiều như vậy” Tiểu Nghiên cố gắng lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ bằng khăn giấy, nhưng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn tiếp tục chảy ra ngoài.

"Ai bảo lỗ nhỏ của em siết chặt như vậy, đến mức mỗi lần xuất tinh không thể rút ra được? Giống như em phải hút hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi mới thả tôi ra vậy." Câu trả lời của A Trung khiến Tiểu Nghiên xấu hổ không kịp đáp lại. Nhưng giờ ăn trưa đã qua, Tiểu Nghiên đành phải bỏ qua, mang tất vào rồi vội vã trở về lớp, để lại A Trung một mình trên sân thượng hồi tưởng lại dư âm chuyện đã xảy ra.

Chiều nay có tiết thể dục, khi Tiểu Ngôn quay lại lớp thì hầu hết các bạn nữ đều đã đến phòng thay đồ, cô lấy quần áo thể thao đi vào phòng thay đồ. Giống như tất cả các bạn nữ cùng lớp, cô mặc bộ đồ thể thao ngắn tay màu trắng và quần đùi hình tam giác màu đỏ. Thời tiết hôm nay lạnh nên hầu hết các bạn nữ đều mặc tất đen đến lớp, ngoài tác dụng giữ ấm, còn đỡ mất công cởi tất, đây đã trở thành một nét văn hóa đặc sắc của trường.

"A!" Tiểu Vân vẫn như thường lệ đùa giỡn bộ ngực của Tiểu Nghiên, làm cô kêu lên.

“ Tiểu Nghiên à hình như ngực cậu lớn hơn lúc trước, chẵng lẽ là bị đàn ông sờ mó rồi!” Đột nhiên bị Tiểu Vân nói trúng tim đen, nhưng Tiểu Nghiên phủ nhận ngay lập tức.

"Đúng vậy, không chỉ có ngực, mà làn da của cô ấy cũng đẹp hơn trước." Các bạn nữ khác cũng chen vào thảo luận về mỹ nữ học đường này.

"Cậu cứ nói nhảm mãi thôi, mau vào lớp, nếu không cô giáo lại mắng cậu." Một nhóm nữ sinh ồn ào bước ra khỏi phòng thay đồ, thu hút sự chú ý của các bạn nam trong lớp. Đương nhiên không chỉ là nhóm các cô gái trẻ và xinh đẹp mà còn bởi vì vô số đôi chân xinh đẹp chỉ đi tất mặc quần đùi. Tiểu Nghiên và các bạn cùng lớp đi đến sân chơi, trước mặt họ là A Vĩ, người được mệnh danh là giáo viên ác quỷ.

“Sao thay quần áo lâu như vậy?” A Vĩ cầm gậy trong tay, lớn tiếng mắng học sinh đến muộn.

Mọi học sinh đều cúi đầu sợ hãi.

“Còn nữa, tại sao cậu lại mang tất đến lớp?” A Vĩ là người duy nhất trong khán phòng hét lên, không ai dám trả lời.

"Thày giáo, trời lạnh, trường học không có quần dài, chúng ta đành phải đi tất." Tiêu Nghiên bị đơn phương mắng, cuối cùng nhịn không được trả lời.

“Mang tất ảnh hưởng đến việt co giãn cơ bắp và tản nhiệt. Tôi chính là ghét các cô mặc đồ dâʍ đãиɠ như vậy."

"Nhưng"

“Đừng nói nữa. Nếu trời lạnh, bây giờ hãy chạy hai mươi vòng đi.”

Không còn lựa chọn nào khác ngoài làm theo lời A Vĩ nói. Đối với các bạn nữ, chạy hai mươi vòng thật là kinh khủng, họ vừa chạy vừa phàn nàn. Nhưng đối với các bạn nam, họ có diệp ngắm ngía đôi chân và đôi tất đẹp của các bạn nữ cùng lớp khi chạy. Bởi vì Tiểu Nghiên đã chọc tức A Vĩ nên các bài tập thể dục sau đó đều là vận động ngoài trời, khi tan học, tất cả các bạn trong lớp đều quay trở lại phòng thay đồ trong tình trạng mệt mỏi, cứ như họ chỉ còn lại nữa cái mạng, chỉ có Tiểu Nghiên là bị A Vĩ gọi đến kho để thu dọn dụng cụ thể thao.

Hôm nay sau khi Tiểu Nghiên vận động xong, cô buồn bực ở trong nhà kho, đổ mồ hôi nhiều đến mức làm bẩn toàn bộ bộ đồ thể thao của cô. Dọn dẹp xong, cô ngồi xuống đệm nghỉ ngơi, mồ hôi dính vào tất chân khiến cô có chút khó chịu, có lẽ cô không nên đi tất khi đến lớp như lời A Vĩ nói. Nghĩ đến chuyện lúc nãy bản thân lỗ mãng tranh luận với thầy giáo, không biết có phải đã đắc tội rồi không, nên thầy mới để cho mình chịu cực ở đây. Suy nghĩ một hồi, cánh cửa mở ra, người bước vào không ai khác chính là A Vĩ.

"Sao lâu như vậy?" A Vĩ lại nghiêm mặt nói.

“Em đã thu dọn xong rồi” Tiểu Nghiên luống cuống trả lời, cô cảm thấy có chỗ không ổn.

“Cách cư xử vừa rồi của em làm tôi rất thất vọng, em không biết tôn trọng giáo viên à?"

"Em xin lỗi. Sau này em không dám làm điều đó nữa. Xin thầy tha thứ cho em."

"Còn nữa, em có biết rằng khi em ăn mặc như thế này trong lớp, các bạn nam không thể tập trung được."

A Vĩ khiến Tiểu Nghiên càng thêm bối rối. Cô cảm thấy đôi tất lụa càng bám chặt vào da mình, làm cô thấy khó chịu, rõ ràng là đang đổ mồ hôi.

"Cho nên, thầy phải trừng phạt em một chút."

"A, a, a, a, a, a, không."

A Vĩ nhàu tới, đem Tiểu Yến đẩy lên đệm mềm, Tiểu Nghiên vốn đã không thể chống cự nổi một người đàn ông trưởng thành, huống chi hôm nay sau giờ học thể dục, cô mệt mỏi đến mức không còn cách nào chống cự. A Vĩ từ đâu lấy ra một sợi dây, dễ dàng trói hai tay Tiểu Nghiên ra sau lưng, anh cũng vòng sợi dây quanh ngực cô, khi siết chặt, bộ ngực của Tiểu Nghiên giống như hai quả cầu thịt bị vắt ra. Sau khi bị trói, phần thân trên của Tiểu Nghiên hoàn toàn mất tự do, cô phải nằm trên chiếc đệm mềm, liên tục vùng vẫy đôi chân xinh đẹp đang mang tất.

"Đừng làm vậy, làm ơn thả tôi ra!" Tiểu Nghiên hét lên, nhưng nhà kho thể thao cách trường học khá xa, và dường như không ai nghe thấy cô.

"Đôi chân của em thật hư hỏng, em lại đi tất để dụ dỗ các nam sinh trong lớp, thật sự cần phải trừng phạt." A Vĩ đứng lên, nhìn xuống Tiểu Nghiên đang vùng vẫy. Sau đó, anh ta lấy cây gậy mà anh ta thường dùng ra và quất mạnh vào đùi Tiểu Nghiên.

"A, đau quá." Tiêu Nghiên theo bản năng rụt người lại, lập tức ngừng vùng vẫy đôi chân xinh đẹp của mình. Chiếc tất trên đùi trái của cô đột nhiên bị rách, là da Bạch Tuyết lập tức đỏ bừng. A Vĩ không chỉ đánh một cái, thoáng chốc đôi tất trên chân Tiểu Nghiên đã bị rách xơ xác, hai chân xuất hiện thêm nhiều chỗ bị thương.

"Yên tâm đi, tôi rất yêu thương học sinh, sẽ không để lại vết thương đâu. Nhưng như vậy còn chưa đủ cho em sửa đổi." Tiểu Nghiên nghe xong, cô cố gắng đứng dạy chạy trốn, nhưng cũng rất nhanh bị A Vĩ bắt lại. A Vĩ dùng sức xé rách bộ đồ thể dục của Tiểu Nghiên, làm cho cặρ √υ" cô lộ ra ngoài.

"Này, không, không," Tiểu Nghiên cảm thấy ngực ớn lạnh, cô biết chiếc áo ngực trên ngực sẽ không còn bảo vệ được cô nữa.

"Cái gì, là áσ ɭóŧ ren, thích quyến rũ nam sinh đến vậy à?" A Vĩ tức giận cởi áσ ɭóŧ ra, một cặp ngực căng mọng không giống như của nữ sinh cấp ba lộ ra. A Vĩ xoa bóp ngực cô không thương tiếc, vì sợi dây căng đã khiến ngực cô cưng cứng, bây giờ nó càng thêm nhạy cảm. Tiểu Nghiên không chịu nổi sự sỉ nhục của A Vĩ, cô rêи ɾỉ, cũng không biết là tiếng rên thống khổ hay sung sướиɠ.

“Khi em chạy bộ, nam sinh đều bị cặρ √υ" này hấp dẫn, nhất định phải trừng phạt nó nhiều một chút.” A Vĩ dùng một tay xoa mạnh, tay kia trêu chọc núʍ ѵú của cô, cơ thể Tiểu Nghiên dần dần sinh ra kɧoáı ©ảʍ, thay thế cơn đau ở phần dưới cơ thể.

"Ồ, nếu em cứ như vậy em sẽ càng đau." Tiểu Nghiên vùng vẫy một cách tuyệt vọng, phần thân trên của cô đã bị trói, cô chỉ có thể vặn vẹo eo, bộ ngực của cô vẫn bị sỉ nhục.