- 🏠 Home
- Đô Thị
- Đoản Văn
- Tuyển Tập Truyện Của Sứ
- Chương 10: Em Yêu Anh Của Quá Khứ
Tuyển Tập Truyện Của Sứ
Chương 10: Em Yêu Anh Của Quá Khứ
Tối hôm nay Hoàng Quân đi làm về, vừa mở cửa thì đã thấy cả căn nhà vắng tanh không một bóng người. Sau khi đặt chiếc cặp đen và áo khoác xuống ghế sofa thì anh bước nhanh vào bếp, mong muốn nhìn thấy một người nào đó. Vừa bước vào bếp thì Hoàng Quân đã trông thấy người yêu xinh đẹp của mình - Tú Tú đang nấu nướng.
"Tú Tú." - Hoàng Quân vừa bước đến vừa gọi khẽ, giọng nói có vẻ là đang rất mệt mỏi.
Cô gái tên Tú Tú ấy quay đầu lại nhìn, thấy Hoàng Quân thì liền mỉm cười ngọt ngào:
"Anh về rồi à? Anh ngồi chờ chút, em nấu sắp xong rồi."
"Người giúp việc đâu, sao hôm nay em lại nấu ăn?" - Hoàng Quân kéo ghế ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi.
"Là em kêu họ về sớm, vì muốn nói chuyện riêng với anh..." - Tú Tú khẽ nói.
"Là chuyện gì sao lại có vẻ nghiêm trọng thế?" - Hoàng Quân hỏi.
Tú Tú bưng tô mì đến trước mặt Hoàng Quân, mỉm cười ngọt ngào:
"Anh ăn đi rồi nói."
"Mì gối?" - Vừa nhìn thấy tô mì thì Hoàng Quân liền nhíu mày lại, tỏ vẻ rất khó chịu.
Tú Tú ngồi xuống đối diện với Hoàng Quân, cười cười:
"Thì anh cũng biết... em chỉ có món này thôi mà..."
Hoàng Quân thở dài rồi đứng dậy, dùng giọng chất lạnh lùng nói:
"Đứng dậy, anh chở em đến nhà hàng ăn món ngon."
Tú Tú nhìn bàn tay của Hoàng Quân đang đưa về phía mình, bỗng dưng cảm thấy đau lòng vô cùng.
"Nhưng hôm nay em thèm mì... Anh chiều em lần này nhé... Chỉ lần này thôi, có được không anh?" - Tú Tú nhìn Hoàng Quân với ánh mắt mong chờ, chất giọng hết sức dịu dàng khiến người ta không nỡ từ chối.
Hoàng Quân miễn cưỡng gật đầu và ngồi xuống bắt đầu đυ.ng đũa, không nói một lời. Tú Tú cũng bắt đầu hưởng thức tô mì thơm ngon của mình.
"Ngon thật đấy." - Im lặng một lúc thì Tú Tú lên tiếng nói. Hình như đã rất lâu cô không được ăn một tô mì ngon thế này rồi thì phải?
Hoàng Quân không ngẩng đầu nhìn biểu cảm của cô gái đang đối diện thế nào, cứ dùng chất giọng lạnh nhạt hỏi:
"Không phải em bảo là có chuyện quan trọng muốn nói với anh sao? Nói đi."
Nụ cười trên môi của Tú Tú từ nãy tới giờ lúc này dần dần biến mất mà thay vào đó là một ánh mắt buồn bã, tay nhẹ buông đũa.
"Chúng ta hãy chia tay đi." - Lời nói của Tú Tú rất dứt khoát, không chút do dự.
Hoàng Quân thoáng giật mình, đôi đũa từ tay anh rớt xuống sàn nhà lạnh lẽo.
"Nhưng tại sao? Em đã yêu người khác rồi sao?" - Hoàng Quân ngẩng đầu lên nhìn cô gái đang ở đối diện mình.
Tú Tú bỗng bật cười thành tiếng rồi khẽ lắc đầu:
"Người em thật sự yêu chưa từng là anh."
Nghe xong những lời này của Tú Tú, lòng Hoàng Quân liền đau nhói. Cô vừa mới nói gì vậy? Cô chưa từng yêu anh ư? Vậy những năm tháng hạnh phúc giữa hai người là gì đây? Chẳng lẽ chỉ là do anh đang nằm mơ thôi sao?
"Hắn ta là ai? Hắn ta có điều kiện tốt hơn anh sao?" - Hoàng Quân lớn tiếng hỏi, hai tay bất giác siết chặt lại thành quyền.
"Không, anh ấy chẳng có gì sánh bằng anh cả." - Tú Tú khẽ lắc đầu.
"Vậy tại sao em lại chọn hắn ta?" - Hoàng Quân càng lúc càng lớn tiếng, anh thật sự không hiểu tại sao Tú Tú lại chọn một người chẳng có gì sánh bằng anh.
"Đơn giản vì em và anh ấy thật lòng yêu nhau."
"Hai người thật lòng, không lẽ tôi giả dối sao?" - Hoàng Quân quơ tay giật đổ hết mọi thứ trên bàn. đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận.
Tô mì và ly nước rơi xuống sàn nhà... tan vỡ từng mảnh.... Tú Tú không giật mình cũng chẳng hoảng hốt, cứ thản nhiên ngồi ở đó. Cô đưa mắt nhìn Hoàng Quân, khẽ nói:
"Để em kể cho anh nghe về anh ấy nhé... Anh ấy là một sinh viên nghèo, suốt ngày phải ăn mì gối..."
Trong đầu Tú Tú lúc này hiện ra những hình ảnh người con trai mà đã cùng với cô ăn một tô mì, vì không đủ tiền nhưng vẫn có thể cười nói vui vẻ.
"Anh ấy có thể bận rộn đến mức quên ăn uống nhưng mỗi khi em cần thì anh ấy luôn xuất hiện."
Tú Tú nhớ những lần cô nói mình không được khỏe thì người con trai ấy liền chạy đến bên, dù bất kỳ lúc nào.
"Anh ấy rất ngốc nghếch, thường bị người ta ức hϊếp mà vẫn có thể giúp đỡ khi họ cần. Thế nhưng nếu có ai đó dám ức hϊếp em thì anh ấy liền liều mạng với người đó."
Tú Tú tới giờ vẫn còn nhớ có lần cô ở trên phố bị mấy tên côn đồ chặn đường chọc ghẹo, người con trai ấy không chút nghĩ suy thì đã lao đến bảo vệ cô, dù anh biết rõ bản thân mình chẳng đánh lại ai.
Đối với người con trai ấy, Tú Tú cô còn quan trọng hơn tính mạng của mình. Và chính điều đó đã khiến Tú Tú yêu người con trai ấy một cách sâu đậm, cô nguyện cùng anh vượt qua những tháng năm nghèo khổ mà chẳng một lời oán trách...
Nghe xong Hoàng Quân bỗng cảm thấy người con trai đó quen thuộc một cách kỳ lạ, giống như anh đã từng trải qua những tháng năm khổ cực lẫn vui vẻ mà Tú Tú vừa mới kể...
"Anh có muốn biết người con trai ấy tên gì không?" - Tú Tú nhìn Hoàng Quân mà hỏi.
"Em cứ nói đi..." - Hoàng Quân khẽ gật đầu, giọng nói của anh giờ đã nhỏ nhẹ không còn hung dữ giống lúc nãy nữa.
"Hoàng, Quân." - Tú Tú cố ý nói thật rõ hai chữ ấy, trên môi là nụ cười nhẹ.
Hoàng Quân thoáng ngạc nhiên, nhìn Tú Tú với ánh mắt khó hiểu:
”Ý em là sao? Anh không hiểu."
Tú Tú vừa lắc đầu vừa cười nói:
"Người mà em luôn yêu là anh trong quá khứ... còn anh của hiện tại... đối với em... giống như một người xa lạ chẳng hề... quen biết..."
Kể từ ngày Hoàng Quân mở được công ty riêng, quen biết rộng hơn thì anh đã hoàn toàn khác... Với Tú Tú, anh càng ngày càng lạnh nhạt. Mỗi lần Tú Tú muốn gần gũi với anh thì đều chỉ nhận được sự thờ ơ, anh cứ như muốn đẩy cô ra thật xa. Những ngày đáng nhớ của hai người, cô muốn đi dạo chơi với anh hay chỉ đơn giản là cùng nhau ăn một bữa cơm... Thế nhưng anh lại luôn đưa cho cô đống tiền với một câu nói "Em thích gì thì cứ mua, anh bận gặp khách bàn việc" rồi lạnh lùng quay lưng đi, không chút yêu thương.
Hoàng Quân đứng dậy, khẽ quát lên:
"Anh đi sớm về khuya, chịu đựng bao nhiêu ấp lực như vậy chỉ vì tương lai của chúng ta thôi. Anh muốn cho em có một cuộc sống giàu sang, chẳng lẽ vậy cũng sai sao? Hả?"
"Đừng có nói anh lên giường với cô gái khác cũng là vì em nhá?" - Tú Tú giơ điện thoại lên trước mặt Hoàng Quân, miệng cười nhưng hai hàng nước mắt cô lại bất giác tuôn rơi.
Hoàng Quân thoáng giật mình, muốn mở miệng mà chẳng thốt ra thành lời... bởi vì ở trước mắt giờ là một đoạn video anh đang ân ái ngọt ngào với cô gái khác trên giường.
Từ sớm tới giờ Tú Tú luôn giữ nụ cười nhẹ trên môi mình, không muốn tỏ vẻ đau khổ ở trước mặt Hoàng Quân... nhưng đến khi mở video nghe thấy sự ân ái của anh với người phụ nữ kia thì thật không thể cầm lại được nước mắt của mình, cô đã bật khóc nức nở. Nếu không nhìn thấy đoạn video này thì dù đánh chết cô, cô cũng chẳng bao giờ tin người mà mình đã yêu thương bằng cả trái tim... lại có thể phản bội mình như vậy. Sự thật quá đau lòng.
"Tú Tú, em hãy nghe giải thích trước đã. Anh với cô ta chỉ là đùa chơi qua đường thôi... người anh yêu và muốn lấy làm vợ chỉ có em mà thôi." - Hoàng Quân vội chạy đến nắm lấy tay Tú Tú, luôn miệng giải thích.
Tú Tú nhìn Hoàng Quân, nghẹn ngào hỏi:
”Hoàng Quân, anh luôn miệng nói làm tất cả mọi thứ là vì em... Vậy lúc anh lên giường với cô gái khác có nghĩ đến em không? Có từng nghĩ đến những phút giây vui vẻ ấy của anh sẽ làm tổn thương em như thế nào không?"
Nước mắt của Tú Tú cứ tuôn rơi không ngừng, cô lắc đầu liên tục:
"Chẳng hề có phải không? Trong video... trông anh rất vui sướиɠ mà... Vậy tại sao bây giờ anh vẫn còn mặt mũi nói lời yêu với em nữa chứ?"
Hoàng Quân nãy giờ vẫn im lặng, chẳng thể giải thích thêm nữa... bởi vì Tú Tú nói rất đúng, những lúc vui vẻ với phụ nữ khác anh thật sự không hề nghĩ đến cô. Tú Tú đã dành hết thanh xuân của mình cho anh... Và chỉ vì một câu nói vu vơ của Hoàng Quân mà Tú Tú đã từ chối tất cả các lời mời từ những công ty lớn, cô chấp nhận ở nhà tập làm một người vợ hiền chờ đợi anh mỗi ngày.
Tú Tú xưa nay với Hoàng Quân luôn một lòng một dạ, cô sẵn sàng hi sinh hết tất cả mọi thứ của mình vì anh chẳng tiếc gì... nhưng đến cuối cùng thứ cô nhận được chỉ là hai chữ "Phản bội". Hoàng Quân anh đúng là một tên đàn ông tồi, lại vì những cuộc vui bên ngoài mà làm tổn thương người mình yêu thương nhất...
Tú Tú lau khô nước mắt, đi vào phòng kéo vali đã được chuẩn bị từ trước ra. Tú Tú đưa mắt nhìn xung quanh, hôm nay cô thật sự phải rời khỏi căn nhà này rồi. Căn nhà này có bao nhiêu ký ức của cô và anh... Khi bước chân vào căn nhà này anh với cô đều rất hạnh phúc mà cớ sao giờ phải ra đi trong đau đớn thế này?
"Tú Tú, xin em đừng rời xa anh." - Hoàng Quân bỗng lao đến ôm lấy Tú Tú từ sau lưng, giọng nói của anh giờ có chút nghẹn ngào.
"Hãy tha thứ cho anh, có được không? Chỉ lần này thôi, hãy cho anh một cơ hội sửa sai. Và để anh có thể bù đắp lại những ngày hạnh phúc đang dang dở của chúng ta đã bỏ quên... Anh thật sự vẫn còn yêu em rất nhiều..." - Hoàng Quân khẽ thì thầm bên tai Tú Tú, vòng anh càng lúc càng ôm chặt lấy cô hơn. Anh không muốn mất cô trong cả cuộc đời này. Thật sự anh không muốn...
Nước mắt của Tú Tú tuôn rơi không ngừng, trong lòng cô đầy đau đớn, cứ thể như đang có ngàn vạn mũi dao đâm thẳng vào. Đau! Thật sự rất đau. Cô thiệt muốn hỏi tại sao mình và anh lại đi tới bước đường đau khổ này? Rõ ràng là cô và anh vẫn còn yêu thương nhau, vẫn muốn nắm tay đối phương đi hết con đường đời mà tại vì sao lại phải chia li? Là do trời cao quá ghen tỵ với hạnh phúc của con người? Hay là do cô và anh không biết cách giữ gìn hạnh phúc của mình đang có?
Tú Tú đưa mắt nhìn những mảnh vỡ ở dưới sàn nhà, nghẹn ngào nói:
"Tình yêu suốt mười năm của chúng ta giống như tô mì ấy... đã tan vỡ chẳng cách nào lành lại... Lòng tin của em dành cho anh mấy lâu nay cũng giống nước đã đổ đi... không thể nào quay về như lúc đầu được nữa... Xin anh hãy buông tay."
"NHƯNG ANH KHÔNG MUỐN MẤT EM!" - Hoàng Quân nghẹn ngào thét lên, giọt lệ quý giá của một người đàn ông như anh đã tuôn rơi.
Tú Tú vừa cố gỡ vòng tay Hoàng Quân ra vừa nói khẽ:
"Hoàng Quân, hãy đối tốt với cô gái ấy... Cô ấy đã bảo với em rằng cô ấy thật lòng rất yêu anh, nguyện trao gửi cho anh tất cả mọi thứ... kể cả sinh mạng."
Sáng hôm nay người phụ nữ ấy đã gọi điện cho Tú Tú, hẹn cô ra ngoài để nói chuyện. Người phụ nữ ấy cho Tú Tú đoạn video ân ái kia và cầu xin cô hãy rời xa Hoàng Quân, vì cô ta đã mang thai với anh. Cô ta bảo rằng thật lòng yêu anh và muốn đứa con của mình có một mái ấm gia đình.
Hoàng Quân mãi mãi sẽ không hay biết giây phút đó Tú Tú đã đau đớn như thế nào, cảm giác giống như cả thể giới này sập đổ ở trước mắt cô. Anh và người phụ nữ kia giờ mới là gia đình thật sự, còn Tú Tú cô lại trở thành cục đá ngăn cản hạnh phúc của họ. Cô đã hoàn toàn gục ngã trước sự thật tàn nhẫn này.
"Tú Tú, đừng mà." - Hoàng Quân lắc đầu liên tục khi cảm giác được vòng tay của mình sắp không thể giữ Tú Tú, người con gái duy nhất mà anh thật lòng yêu.
Chuyện gì nên đến thì phải đến, không thể trốn tránh mãi được. Tú Tú cuối cùng gỡ được vòng tay của Hoàng Quân, cô quay lại đối diện với anh và cố mỉm cười thật tươi:
"Em thật lòng chúc anh mãi hạnh phúc."
Nói xong thì Tú Tú liền dứt khoát quay lưng đi, cô muốn rời khỏi nơi đau lòng này nhanh nhất có thể. Cô vẫn luôn yêu người tên Hoàng Quân nhưng là chàng trai thật thà năm xưa chứ không phải anh bây giờ, một kẻ phản bội trong tình yêu...
Hoàng Quân lúc này gục ngã một cách đau đớn nhất, anh đã bật khóc như chưa bao giờ được khóc. Tại sao anh lại chỉ vì một lúc ham vui mà đánh mất hạnh phúc cả đời mình? Hoàng Quân biết rõ Tú Tú chính là hạnh phúc đời mình, nhưng anh lại khiến cô bị tổn thương, làʍ t̠ìиɦ yêu của hai người tan vỡ... Cô và anh đã kết thúc thật rồi. Tình yêu năm ấy đã không còn nữa.
HẾT TRUYỆN.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Đoản Văn
- Tuyển Tập Truyện Của Sứ
- Chương 10: Em Yêu Anh Của Quá Khứ