Quyển 1 - Chương 7: Huyệt da^ʍ lại ngứa/ côn ŧᏂịŧ cương cứng trong phòng tắm/ phòng tắm hôn môi

Sau khi được Lý Hạ khẩu giao vào ngày hôm đó, Nguyên Dã nếm được thực tủy biết vị, không có việc gì thường xuyên nghĩ đến cái miệng mềm mại và cái lưỡi trơn trượt ẩm ướt của Lý Hạ. Nghĩ đến cảm giác đầu qυყ đầυ cọ xát với đầu lưỡi, trong lòng hắn liền cảm thấy xôn xao.

Mà, Lý Hạ lại có cảm nhận khác với Nguyên Dã, mấy ngày nay cậu trốn tránh Nguyên Dã để giảm thời gian hai người ở riêng, nghĩ đến cảm giác miệng mình sắp bị căng rách ra ngày hôm đó, cậu nghĩ lại mà sợ hãi. Tuy rằng côn ŧᏂịŧ khổng lồ thỏa mãn du͙© vọиɠ đã giấu kín trong lòng cậu hai mươi năm, nhưng so với nguy cơ bị rách miệng thì cậu vẫn nên không cần thõa mãn du͙© vọиɠ.

"Này! Nguyên Dã, hôm này chúng ta tập luyện xong thì đi hát một lúc, mày có đi không?"

Lúc này, tâm trí Nguyên Dã đều đặt ở việc sau khi ăn cơm xong thì nên làm thế nào để đùa giỡn Lí Hạ, đồng đội nói cái gì hắn cũng không nghe thấy.

"Nguyên Dã! Nguyên Dã!" Đồng đội Tiểu Trương đẩy mạnh Nguyên Dã vốn đang cười cực kỳ đáng khinh.

"Tiểu tử cậu, đang làm gì vậy? Cười vui vẻ đến vậy, yêu rồi!"

"A?! Yêu rồi! Làm sao có khả năng!" Nguyên Dã lấy lại tinh thần, có chút tức giận khi bị đồng đội cắt ngang dòng suy nghĩ của mình.

“Vậy mày đang nghĩ cái gì mà nói chuyện cũng không thấy mày trả lời?”

“Ừm.......cái này.......... Vừa rồi tao đang nghĩ xem nên làm gì vào cuối tuần.” Nguyên Dã tùy tiện tìm một lí do qua loa.

“Như vậy à, tao còn tưởng đại soái ca bắt đầu có bạn gái rồi đấy."

"Làm sao có thể, tao làm sao sẽ có bạn gái được, cũng không nhìn xem trong đội của chúng ta ai được hoan nghênh nhất, không phải là Tiểu Trương mày sao?"Nguyên Dã thành công chuyển sự chú ý, nói.

" Ông chủ, một bát mì. "

Giữa trưa, có rất nhiều người đang ăn trong căng tin, xung quanh âm thanh cũng hỗn tạp, nhưng là lỗ tai của Nguyên Dã lại có thể chuẩn xác nghe ra giọng nói của người kia, nương theo giọng nói nhìn lại hắn quả nhiên nhìn thấy Lý Hạ, cậu đang quạt thẻ.

“Bọn mày ăn trước, tao lại đi mua thêm một chút.” Nguyên Dã vỗ vỗ vai Tiểu Trương, sau đó đứng dậy đi về phía Lý Hạ.

“Gia hỏa này, ăn cũng thật nhiều!” Tiểu Trương than thở, nói.

Lý Hạ mua cơm xong xoay người muốn rời đi, nhưng lại bị người chặn lại, cậu ngẩng đầu nhìn lại vậy mà lại là người mà cậu mấy ngày hôm này trốn tránh.

“Cậu.....Cậu.......Câu làm gì vậy?” Bị Nguyên Dã nhìn chằm chằm, Lý Hạ hoàn toàn bị dọa sợ hãi.

"Cậu nói xem?! Mấy ngày nay sao lại trốn tránh tôi? Tôi xem cậu mỗi ngày cũng không ở KTX, cậu đã đi đâu?" Nguyên Dã rất tức giận, cũng không biết Lý Hạ đã xảy ra chuyện gì, mỗi ngày đều tránh mặt hắn, không thấy bóng dáng đâu.

"Tôi ... Tôi không có a! Tôi trốn cậu làm gì!" Lý Hạ không dám nhìn thẳng vào mắt Nguyên Dã, vì sợ bản thân sẽ bị hắn ăn thịt.

"Không trốn tôi là được rồi. Hôm nay cậu không được đi đâu phải ở trong KTX chờ tôi. Cậu nhớ kỹ, nếu lúc tôi trở về KTX mà không nhìn thấy cậu thì tự mình gánh lấy hậu quả."

Lý Hạ kinh ngạc trước lời đe dọa công khai của Nguyên Dã. Người này sao có thể như này, thật không biết xấu hổ! Mệt cho cậu trước kia còn rất thích hắn.

"Cậu có nghe thấy không?!" Nguyên Dã nhấn mạnh một lần nữa.

“Nghe được.” Lí Hạ tuy có bất mãn, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời, không dám lỗ mãng.

“Vậy cậu mau trở về ăn cơm đi.” Nguyên Dã thả Lý Hạ đi.

Nhìn Lí Hạ đang chạy xa, Nguyên Dã bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của cậu, thẳng cho đến khi nhìn không rõ nữa, hắn mới quay trở lại tiếp tục ăn cơm.

Buổi tập huấn buổi chiều nhanh chóng trôi qua, hôm nay thứ sáu, mọi người đề nghị đi hát, Nguyên Dã nghĩ đến Lý Hạ đang đợi hắn ở trong KTX, hắn đành phải trốn tránh.

"Tối nay tao còn có việc, bọn mày đi hát đi, lần sau tao lại đi."

"Ai u, Nguyên Dã không thành thật a? Nhanh nói cho mọi người biết, mày không phải là có bạn gái đi."

"Có bạn gái thì sẽ nói cho bọn mày, bọn mày yên tâm đi! "Nguyên Dã nói một cách bí ẩn.

Một đám người lại náo loạn một hồi, đùa giỡn xong, Nguyên Dã cùng bọn họ tách ra, bọn họ đi hát, mà hắn đi tìm địa phương mềm mại của mình.

Trở lại ký túc xá, quả nhiên như Nguyên Dã dự đoán, ngoại trừ một mình Lý Hạ đang ngoan ngoãn chờ hắn trong ký túc xá, những người khác đều đi ra ngoài hẹn hò.

“Cậu.. Cậu về rồi.” Lý Hạ co ro ở trên giường, nói nhỏ.

“Ừm, Tôi về rồi.” Điều duy nhất Nguyên Dã muốn làm bây giờ là lột hết đồ của Lý Hạ, đυ. cái miệng của cậu, nhào nặn mông da^ʍ cậu và đυ. c̠úc̠ Ꮒσα cậu.

“Cậu chiều hôm này đã làm gì?” Nguyên Dã đi đến trước giường, ngồi bên cạnh Lý Hạ, hỏi.

“Buổi chiều.... Buổi chiều ở trong KTX chờ cậu.” Lý Hạ nhéo nhéo đầu ngón tay, ngượng ngùng nói.

Nguyên Dã lại tới gần một chút, đặt tay lên đùi Lý Hạ, vừa sờ vừa nói: "Cởϊ qυầи áo ra, chúng ta cùng nhau tắm."

"Tắm ... Tắm chung! Cậu ..." Lý Hạ sợ ngây người!

“Đừng lề mề nói lời vô nghĩa nữa, mau cởϊ qυầи áo ra!” Lý Hạ giống như một đứa trẻ bị Nguyên Dã mắng.

"Nhưng một lát nữa có người trở lại thì sao?" Lý Hạ không yên tâm.

"Sợ cái gì! Hai người đàn ông cùng nhau tắm, còn cái gì phải nghi ngờ."

"Nhưng mà ...".

"Đừng nhưng mà, mau cởϊ qυầи áo cho tôi." Nguyên Dã mạnh mẽ kéo Lý Hạ đến bên cạnh mình, kéo vào trong lòng ngực mình, sờ lên cái miệng nhỏ nhắn của cậu nói: "Cậu mau lên, tôi nhịn rất khó chịu, mấy ngày nay tôi đều nghĩ đến cậu rất nhiều, chẳng lẽ cái miệng nhỏ nhắn của cậu không nhớ đến sao?".

Đây có lẽ là lời nói dịu dàng nhất mà Nguyên Dã có thể nói được. Nói xong hắn lột bỏ quần áo của Lý Hạ.

“A....Cậu....Tôi tự mình cởi, cậu làm tôi đau.” Lý Hạ khoe vẻ gợi cảm của mình, không có vẻ kiêu ngạo thường thấy.

Nguyên Dã không đợi được, kéo tuột cái quần còn chưa có cởi xong của Lý Hạ xuống, kéo cậu vào phòng tắm.

“Sầm!” Sau khi đóng cửa phòng tắm, Nguyên Dã liền cùng Lý Hạ quấn quýt lấy nhau, một tay hắn xoa mông, một tay còn lại bật đèn phòng tắm lên.

“Nguyên Dã, tôi không muốn.....Muốn.” Toàn bộ cơ thể Lý Hạ vì bị cọ xát mà trở nên mềm mại, cúc huyệt giữa hai cánh mông cũng bắt đầu ngứa ngáy.

“Không muốn cũng phải muốn!” Nguyên Dã bá đạo nói.

Hai người cách nhau rất gần, hơi thở hai bên trao đổi lẫn nhau, hơi thở Nguyên Dã không ổn định, ngửi được mùi thơm trên người của Lý Hạ, không hiểu vì sao, hắn lại ghé vào tai Lý Hạ, đột nhiên nói: "Cậu hôn môi bao giờ chưa? ”

Lý Hạ tưởng mình nghe nhầm nên lặp lại:“ Hôn....Hôn môi. ”

“ Ừ, từng có sao? ”Nguyên Dã khẩn trương mà nuốt nước bọt, quả táo Adam của hắn cũng theo đó nhảy lên.

“Không....Không có!” Lý Hạ đồng dạng cũng khẩn trương đáp.

“Vậy, hôn môi đi!”

“Nhưng....Ưm…” Lời nói còn dang dở của Lý Hạ đã bị nụ hôn cuồng dã của Nguyên Dã nuốt chửng.

Đây là lần đầu tiên Nguyên Dã hôn nên kỹ năng hôn của hắn rất kém, hắn chỉ biết hôn một cách vụng về, bờ môi hắn hung ác cắn môi Lý Hạ, toàn bộ quai hàm đều dính nước bọt từ nụ hôn của hai người. Nguyên Dã không biết hô hấp, Lý Hạ càng không biết hít thở như thế nào, hai người hôn khó có thể tách rời, căn bản không dừng được.

“Cậu cứng!” Bị Nguyên Dã hôn khóe miệng, Lý Hạ không thành thật mà đυ.ng vào dưới háng của hắn, vừa sờ một cái, vốn côn ŧᏂịŧ khổng lồ đã cương cứng lại càng cứng hơn.

Nguyên Dã hơi thở dồn dập, hắn gắt gao ôm lấy Lý Hạ, nhấc cậu lên đem cậu ôm cách mặt đất, hai người lại hôn nhau một cái, động tình quấn lấy nhau, đôi mông thịt của Lý Hạ khi có khi không cọ xát vào côn ŧᏂịŧ thô to kia, Nguyên Dã trán nổi gân xanh, hắn ôm lấy Lý Hạ áp lưng cậu vào tường, bắt đầu điên cuồng xâm chiếm.