Ngày hôm sau, khi Giang Trần đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy khó thở, cậu mở mắt ra từ cơn buồn ngủ, đầu tóc rối bù, đấm một cái vào ngực người đàn ông đang nhéo mũi cậu, cáu kỉnh nói: "Người có bệnh à! Sao lại nhéo mũi con! "
" Ba làm bữa sáng rồi, nhanh dậy ăn sáng thôi. "Cơ thể Giang Tuấn vốn cường tráng, bị con trai đấm một cái căn bản cũng không đau chút nào, nhìn thấy con trai của mình không động đậy, ông một tay nắm lấy cái chăn, uy hϊếp cậu nói: "Nếu con còn không chịu dậy, ba sẽ kéo chăn của con xuống."
"Người có phiền hay không vậy!" Giang Thần buồn bực nằm ổ trong cái chắn, nhất định không chịu dậy.
"Mẹ nó! Tiểu tử thúi, ngày hôm qua dùng gối đập lão tử, ba còn chưa tìm con tính sổ!Sáng sớm lại bày sắc mặc với lão tử, ta là thiếu nợ ngươi sao!" Một tay Giag Quân xốc chăn lên, lộ ra hoàn toàn cơ thể trần như nhộng của Giang Thần, cứ như vậy bị ông nhìn
"Người ... người ... đồ lưu manh ... lưu manh ..." Giang Trần đỏ mặt, người đàn ông này thật quá không biết xấu hổ, bản thân ngủ một giấc, lại bị lão nam nhân quá đáng này kéo chăn ra.
"Đệt mợ! Ba ... Ba ..." Giang Quân nhìn thấy con trai mình đang lấy tay che đũng quần của mình, ông nhanh chóng đắp lại chăn cho Giang Thần, xấu hổ nói:"Con sao lại...sao lại không....không mặc quần áo"
" Mùa hè nóng như vậy, con mà ngủ mặc quần áo, người nghĩ muốn nóng chết con sao!"Giang Trần ủy khuất nói.
Mũi của Giang Quân ở rất gần con trai, ông có thể cảm nhận được mùi thơm ngọt ngào tỏa ra từ con trai mình. Sau khi đắp xong cái chăn, Giang Quân vuốt tóc nói: “Con....con mặc quần áo vào trước đi, ba ở ngoài chờ còn.”
Giang Thần cũng không trả lời, cậu có thể cảm nhận được sự không tự nhiên của Giang Quân, nhưng người chịu ủy khất là cậu nha! Cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cậu bị người này nhìn thấy, người này xấu hổ cái rắm.
Giang Quân ngồi trong phòng khách, đầu óc mê muội choáng váng, ông vừa rồi vậy mà nhìn thấy cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của con trai mình. Nói thật, mấy năm nay Giang Quân hầu như không nhìn thấy cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của con trai mình. Khi cậu còn bé, công việc của ông bận rộn, phải gửi gắm con trai cho hàng xóm dẫn tới việc tắm rửa của cậu cũng do bọn họ giúp đỡ, mà số lần hắn tắm rửa cho cậu có thế nói chhir đếm trên đấu ngón tay.Sau khi cậu lớn lớn, ông cũng nhận ra con trai mình cũng đã trưởng thành, sẽ có bí mật của riêng mình thì lại càng không phải nói đến, ông cũng chỉ có thể dựa theo khi con bé, nuôi thả con trai.
Giang Quân đầu óc vừa chuyển, đôi chân dài trắng nõn mềm mại của con trai cứ lởn vởn trong tâm trí ông. Ông không có nghiện hay yêu thích vật gì nhưng cũng cảm thấy được đôi chân trắng nõn của con trai so ra còn đẹp hơn cả con gái, nếu quấn ở trên eo ông, có phải sẽ rất...
"Ta đệt!” Giang Quân thô tục mắng, ông vậy mà lại ý da^ʍ con trai của mình, thất sự là biếи ŧɦái.
Giang Thần vẫn mặc bộ quần áo ở nhà của ngày hôm qua, để lộ ra đôi chân dài trắng nõn, trên cơ thể không hề mọc một sợi lông nào, cậu bước đến bàn ăn rồi kéo ghế ngồi xuống.
Giang Quân hai mắt nóng rực, từ khi con trai ông đi ra ông đã luôn nhìn chằm chằm cậu. Lại là bộ quần áo này, ông cảm thấy con trai mình thật gợi cảm quá, ăn mặc hở hang thế này là để dụ dỗ ông sao.
"Sao ba lại nhìn con chằm chằm vậy! Trên mặt con có gì sao!" Giang Thần cầm đũa lên liền chú ý tới ánh mắt rực lửa của ông.
Giang Quân lập tức phủ nhận nói: "Không! Không có!"
"Vậy ba mau ăn đi!Ba không phải còn phải đi làm à." Giang Thần thúc giục.
"Ồ! Được được..." Giang Quân giữ vẻ bình tĩnh, nhưng dưới đũng quần lại bỏng rát. Xem ra ông cần phải tìm một người phụ nữ, nếu cứ kìm nén tính dục thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày làm tổn thương cơ thể.
Cơm nước xong, Giang Thần thay quần áo, đạp xe đi đến trường. Trường học của Giang Thần cách nhà cậu cũng không xa, đi bộ mất nửa tiếng, đạp xe mất mười phút, nơi cậu sống là khu trường học.
Khi Giang Thần chạy đến phòng học, chỉ còn mười phút nữa là vào lớp, vừa lấy sách giáo khoa ra, người phía sau liền không thành thật không ngừng dùng bút đâm vào sau lưng cậu, nhỏ giọng nói: "Cho cậu, có người nhờ tôi đưa cho cậu. ”
Giang Thần từ khóe mắt liếc nhìn thứ trên tay người nọ, là một bức thư, một bức thư màu trắng, cậu cũng không nói gì, cầm lấy rồi bỏ vào ngăn bàn.
Tiết học đầu tiên, Giang Thần mới lấy mở ra, cậu tưởng là một bức thư tình, nhưng hóa ra lại là một bức ảnh. Cậu lấy bức ảnh ra xem thì sợ tới mức nhét vào lại .Trên tấm ảnh là một cây côn ŧᏂịŧ thô đỏ, cậu nín thở một lát, liếc thấy xung quanh không có người lại nhịn không được lấy bức ảnh ra nhìn.Ảnh chụp vô cùng rõ nét, có thể thấy rõ âm mao dưới gốc cây, côn ŧᏂịŧ trong bức ảnh chưa cương cứng, vẫn yếu ớt nằm giữa, nhưng phân lượng không thể khinh thường, Giang Thần nghĩ nếu người này cương lên có thể lên tới 18cm.
Rốt cuộc ai đã gửi cho cậu bức ảnh này? Giang Thần rất tò mò, còn chưa kịp hỏi người phía sau thì người phía sau đã nói trước.
“Giang Thần, người anh em của tôi nói, muốn cậu đến ban thể dục gặp hắn!”
“Anh em của cậu? Người anh em của cậu là ai?” Giang Thần hỏi.
"Ngô Hạo Thiên, cậu không biết à!Nam thần thể thao của trường chúng ta! "Người phía sau tự hào nói.
" Hóa ra là hắn! " "Giang Thần có chút ấn tượng với Ngô Hạo Thiên này. Hắn là học sinh thể thao trong trường bọn họ, chân dài, lớn lên đẹp trai, nhưng rất lăng nhăng. Nghe nói rằng bạn gái của hắn đã thay đổi hơn mười người, nhưng hắn là một thẳng nam sao lại gửi cho cậu loại ảnh chụp này, hay là nam nữ đều ăn.
Giang Thần trở nên hứng thú, cậu muốn tìm hiểu kỹ về nam thần thể dục này một chút, cậu muốn xem người này rốt cục muốn làm gì!
" Hắn mời tôi đi đến đâu gặp hắn."
Người phía sau ngoắc ngoắc cái tay kêu Giang Thần lại gần nói chuyện,
Giang Thần ghé sát tai lại gần, cậu vừa nghe hai chữ "sân thượng", trong lòng càng thêm nghi hoặc!
Đến tiết thứ ba là tiết thể dục, khi Giang Thần đang đứng xếp hàng thì nhìn thấy Ngô Hạo Thiên đứng cách đội ngũ của bọn họ không xa, nhìn cậu cười xấu xa.
Giang Thần không biết người này rốt cuộc đang giở trò gì, chẳng lẽ thích cᏂị©Ꮒ cậu? Như vậy cũng quá ghê tởm đi!
Sau khi giải lao, Giang Thần tranh thủ thời gian nghỉ ngơi liền chuồn mất. Ngô Hạo Thiên đi phía trước, Giang Trần đi phía sau, giống như một đôi cẩu nam nam yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, sợ người khác nhìn thấy.
Hai người một trước một sau đi lên sân thượng. Giang Thần vừa bước lên sân thượng đã bị Ngô Họa Thiên nắm lấy cánh tay cậu.
"Cậu muốn thế gì!" Giang Thần giãy dụa, hất tay của Ngô Hạo Thiên ra.
"Tôi không muốn làm gì cả, chỉ là gần đây nhìn cậu thuận mắt, muốn làm quen với cậu thôi. "Ngô Hạo Thiên vừa mở miệng đã nói thẳng ra ý muốn của hắn.
" Ồ? Muốn làm quen với tôi! Làm thế nào mà nam thần thể dục trong trường chúng ta lại muốn làm quen với tôi chứ? “Giang Thần cũng không tin lời nói của người này.
” Mẹ kiếp! Cậu mẹ nó nghe không hiểu sao! Tôi xem trọng câu, muốn cᏂị©Ꮒ cậu đấy! "Tính nhẫn nại của Ngô Hạo Thiên không tốt lắm, lại nổi tiếng hung bạo!
Giang Thần sớm nên đoán ra, tên nam thần thể dục chết tiệt này, nam nữ đều ăn, cái này phải làm sao bây giờ, xem ra hiện tại cậu không thể rời đi được rồi.
"Tôi đã có bạn gái rồi hơn nữa tôi cũng không thích đàn ông. "
Giang Thần nói lời này, đương nhiên Ngô Hạo Thiên không tin,hắn tiến sát vào Giang Thần, đáng khinh nói: "Tôi thấy cậu ngày nào cũng uốn éo cái mông, đều da^ʍ đến chảy nước. Thích con gái!?Đừng nói giỡn!"
Giang Thần bị thiếu niên cao lớn trước mặt ép tới một góc, câu duỗi tay chống cự:"Đừng tiến lại đây."
Nhìn thấy Ngô Hạo Thiên không còn tiến lên, Giang Thần nói tiếp, " Muốn cᏂị©Ꮒ tôi cũng không phải không được! Lão nhị của cậu có dài 20cm không!Nếu không dài đến 20cm thì tôi sẽ không để cho cậu đυ.ng vào của tôi đâu."
"Tôi dựa vào!Dĩ nhiên cái của tôi có thể!" Ngô Hạo Thiên tự mò vào trong đũng quần mình, tiếp tục thô tục nói:"Cậu không phải đã nhìn thấy ảnh chụp sao?Tôi từ sớm đã nhìn ra cậu thích đại côn ŧᏂịŧ của đàn ông!Cậu hẳn là rất thích bức ảnh đó của tôi đi?"
Giang Thần cảm thấy người trước mặt quả thực là hạ lưu đến cực điểm, cậu thích đại côn ŧᏂịŧ của đàn ông nhưng cái của người trước mặt này cậu một chút cũng không thích được không.
"Ai mà biết được tấm ảnh cậu đưa cho tôi có phải là của cậu không?Nói không chừng cậu gạt tôi thì sao!"
"Tôi lừa cậu?Thật là biết nói giỡn!Tôi bây giờ kéo quần xuống, cậu nhìn xem có đúng hay không!"Ngô Thiên Hạo cười khẽ, nới lỏng quần thể thao, chỉ mở phía trước để lộ ra một bọc lớn trong qυầи ɭóŧ.
Giang Thần hai mắt nhìn thẳng, thứ đồ chơi của tên học sinh thể dục này quả thực không nhỏ, mặc dù qυầи ɭóŧ chưa lột ra nhưng đũng quần đã phồng lên một bọc lớn, có thể thấy rõ cái kia không nhỏ.
"Thế nào? Có vừa lòng không?" Ngô Hạo Thiên cố ý dùng tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ của hắn kéo về phía trước, côn ŧᏂịŧ thô lớn vươn thẳng ra.
Giang Thần không trả lời, cong môi trào phúng nói: "Cũng chỉ như vậy! Tôi thấy giống như một cái đũa!
"Đệt mợ!Ông đây cho cậu mở mang kiến thức!" Ngô Thiên Hạo lột qυầи ɭóŧ ra, nửa cây côn ŧᏂịŧ nảy bật ra bên ngoài, côn ŧᏂịŧ sung mãnh vừa thô vừa dài, thậm chí qυყ đầυ còn đánh tới Giang Thần.
"A! Cậu ... cậu ..." Giang Thần cứng họng, cậu thừa nhận cái thứ kia của tên học sinh thể dục này quả thật không nhỏ. Tuy răng không dài tới 20cm nhưng vẫn có thể đạt tới 17, 18cm. Màu sắc của thứ đồ chơi này không phải rất sấm, là màu sắc mà cái tuổi này nên có, nhưng màu của qυყ đầυ lại có màu tím sẫm, trong lòng Giang Thần so sánh một chút, cậu cảm thấy tên học sinh thể dục này hẳn là trải qua không ít lần hẹn pháo.
"Thế nào hả? Đồ của tôi có phải rất lớn không!" Tên học sinh thể dục tự tin lắc lắc đại điểu của mình, hắn hơi lắc một cái, bao tinh hoàn phía dưới cũng chuyển động theo, giống như một cái bàn đu dây đang đung đưa vậy.
“Cậu là tên đê tiện!” Giang Thần ngẩng đầu không muốn lại nhìn cái côn ŧᏂịŧ xấu xí kia, nhưng tên học sinh thể dục kia làm sao chịu bỏ qua cho cậu, hắn túm lấy Giang Thần nói:"Đồ đĩ điếm, theo tôi đi tới đây không phải là tôi làm sao!Đừng giả bộ ngây thơ với ông đây!"
Giang Thần đi theo tới đây, chỉ là muốn xem thứ đồ chơi kia của tên học sinh thể dục này một chút, ở nơi nào để cho hắn đυ. cậu, cậu giãy dụa đến mức cổ tay đều bị nắm đau. Cậu nghĩ định cứng đối cứng với hắn, nhưng làm cách nào cũng không thoát ra được đành phải mềm giọng nói:"Cậu buông tôi ra trước đã, tôi để cho cậu đυ. vào!"
Ngô Hạo Thiên nghe xong những lời này, quả nhiên thả cậu ra, ưỡn thẳng dươиɠ ѵậŧ cứng rắn nói: "Liếʍ cho tôi trước đi!Để tôi cảm nhận cái miệng nhỏ của cậu một chút! "
Người này giống như một tay già đời ra lệnh cho Giang Thần. Giang Thần chỉ có thể khuất phục trước da^ʍ uy của tên học sinh thể dục này, cầu ngồi xổm xuống đất, tên học sinh thể dục này liền lập tức chọc đại điểu của mình cọ lên trên mặt cậu.
Mùi vị tanh tươi do côn ŧᏂịŧ tỏa ra khiến cho Giang Thần kinh tởm đến muốn nôn ra, cậu cắn răng nắm lấy côn ŧᏂịŧ trước mặt kia, nhẹ nhàng vuốt ve nó làm cho tên học sinh thể dục kia thích đến nhắm mắt từ từ hưởng thụ.
Vốn Ngô Hạo Thiên còn nghĩ rất nhanh sẽ đạt đến kɧoáı ©ảʍ, lại không ngờ tớ chỉ có một trận đau đớn bùng lên, tinh hoàn của hắn bị Giang Thần nhéo mạnh một cái.
“A! "Ngô Hạo Thiên che tinh hoàn của mình, đau đớn như kim châm muối xát khiến hắn ta kêu lên.
Mà đầu sỏ gây tội Giang Thần đã chạy từ sớm. Khi chạy đến dưới lầu, hô hấp của cậu có chút gấp gáp, trên tay còn lưu lại mùi vị tanh tưởi của cây côn ŧᏂịŧ kia.