Quyển 2 - Chương 15: Anh chính là một tên tồi tệ, không biết yêu là gì

Ngày đó Diêm Vĩ đã thuần hóa Trương Xuyên bằng một màn đυ. mạnh bạo, khiến cho hắn mỗi ngày đều phải ngoan ngoãn nghe lời. Anh xem như đã biết, Trương Xuyên này chính là một đĩ da^ʍ thiếu thao, khi nào tính khí nóng nảy bộc phát thì hung hăng đυ. một lần cam đoan chuyện gì cũng có thể xem như chưa xảy ra.

Sự mê luyến người đàn ông này của Trương Xuyên không chỉ còn thể hiện ở mặt thể xác mà ngay cả trong cuộc sống đời thường, sự nam tính của người này cũng hấp dẫn hắn khiến hắn chết mê chết mệt, căn bản không thể kiềm chế được.

Mối quan hệ tìиɧ ɖu͙© với người đàn ông này được giấu kỹ rất tốt không ai phát hiện ra. Ở trong công ty sờ nhẹ mọt chút, hôn nhẹ một cái cũng không tạo ra vấn đề gì, nhưng Trương Xuyên rất lo lắng. Hắn lo mối quan hệ của bọn họ không thể kéo dài được lâu bởi dù sao người này cũng đã có lão bà.

“Hôm nay cậu về nhà trước đi, tôi còn có việc khác phải làm.” Sau khi tan sở, Diêm Vĩ đưa cho Trương Xuyên chìa khóa nhà mình.

“Hả, em về trước ư, anh muốn đi làm chuyện gì vậy?” Trương Xuyên nhận được chìa khóa, nhưng hắn không biết vì sao người đàn ông lại kêu mình về nhà trước.

“Không phải đã nói với cậu, tôi còn có chuyện khác cần làm sao.” Diêm Vĩ không kiên nhẫn nói.

“Được được được, không nói thì không nói.” Trương Xuyên xua tay, người đàn ông nói cái gì chính là cái đó,hắn cũng không dám quản.

“Cậu về nhà nhớ mang khăn trải giường giặt sạch, ngày hôm qua tôi quên không thay ra." Khi nói những lời này ánh mắt Diêm Vĩ đặc biệt nóng bỏng.

"Anh! Anh đang nói cái gì vậy!" Trương Xuyên cảm thấy xấu hổ vô cùng, đêm qua người đàn ông đã đυ. anh hai lần trên giường, dâʍ ŧᏂủy̠ phía sau không ngừng chảy ra, khăn trải giường đều bị nước da^ʍ của hắn thấm ướt, mang theo mùi vị của tìиɧ ɖu͙© dày đặc.

"Đều đã bị tôi làm không biết bao nhiêu lần rồi!Còn xấu hổ nữa sao?"Diêm Vĩ trêu chọc nói.

“Anh...anh...em đi trước đây, thật không biết xấu hổ." Trương Xuyên bị người đàn ông da mặt dày trêu đùa nhất thời không biết nên nói cái gì đành phải trốn đi.

Trương Xuyên cầm chìa khóa bước ra ngoài, vừa đi được vài bước, liền nghe thấy người đàn ông nói: “Ở nhà nhớ nấu cơm.”

“Biết rồi.” Trương Xuyên kêu lên, Diêm Vĩ quả nhiên không biết săn sóc hắn, luôn coi hắn như một người hầu để sai sử. Không chỉ là nấu cơm, ngay cả quần áo của bản thân anh cũng không tự giặt lấy, nhất định bắt hắn phải giặt cho anh. Trương Xuyên hoang mang, hắn rốt cuộc không biết mình là tình nhân hay là lão bà của người này nữa đây?

Diêm Vĩ đậu xe ở trước cửa một quán cafe, anh xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người phụ nữ đang ngồi bên cửa sổ trên lầu hai. Người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề, khí chất mềm yếu khi xưa nay đã hoàn toàn nhìn không thấy.

Đi tới tầng hai, người phụ nữ vẫy tay với Diêm Vĩ gọi anh lại bên này. Diêm Vĩ lộ vẻ xấu hổ, nửa tháng rồi anh không gặp cô, ngày nào cũng ở bên Trương Xuyên khiến anh đều quên mất cô.

“Anh muốn uống gì?” Người phụ nữ thản nhiên hỏi, một trượng phu như Diêm Vĩ rất tức giận, tốt xấu gì bọn họ đã ở bên nhau năm năm, thậm chí cả đồ uống mà anh thích nhất mà cô cũng không biết.

"Cái gì cũng được! Anh uống gì cũng được." Diêm Vĩ cũng không để ý tới thời điểm anh ở bên người phụ nữ này, trong tâm trí của hắn đều đặt lên trên người bảo bối đang ở nhà kia của mình, đối mặt với người phụ nữ này anh đều cảm thấy được mình đã không còn quan tâm đến cô nữa.

“Anh có biết tôi ghét điều gì nhất ở anh không?” Người phụ nữ đặt menu trên tay xuống nói với vẻ tức giận.

“Cái gì?” Diêm Vĩ hỏi ngược lại.

"Haha! Tôi thực khâm phục anh! Tôi hiện tại nói cho anh biết, anh làm đàn ông thật sự là rất thất bại. Không biết săn sóc, không có tình cảm!Không yêu sạch sẽ cũng quên đi..." Người phụ nữ chỉ trích Diêm Vĩ một lần, cuối cùng còn nói một câu:" Cho tới bây giờ tôi không hề cảm nhận được tình yêu của anh!"

Diêm Vĩ chưa bao giờ nghe ai nói về những khuyết điểm này của bản thân. Hôm nay nghe cô nói anh không biết yêu, anh cũng không có quá nhiều phản ứng, cô là đang nói về anh sao! Anh sao laiij không biết yêu chứ.

Chờ sau khi người phụ nữ nói xong, Diêm Vĩ còn chưa tin được nói:"Em là đang nói anh sao?"

"Mẹ kiếp! Tôi quên thêm một cái nữa, ngu ngốc nhất là ..."

Diêm Vĩ không muốn cãi nhau với cô, anh mãnh mẽ cắt ngang lời nói của cô, nói:"Em bảo anh tới nơi này là có chuyện gì?"

Người phụ nữ không hài lòng với sự ngắt lời của người đàn ông, cô nhíu mày lại, từ trong túi sách lấy ra vài tờ giấy đứa cho người đàn ông, nói: Anh xem xem, nếu anh không có ý kiến gì thì ký tên vào đây."

Diêm Vĩ cầm lên xem, năm chữ in đậm lớn đạp vào mắt anh " Đơn thỏa thuận ly hôn"! Diêm Vĩ cũng không nhìn kỹ, đã trực tiếp ký tên vào nó, trong quá trình này cũng không hỏi nguyên do, anh bình tĩnh ký tên của mình xuống.

Người phụ nữ nhìn người đàn ông với vẻ mặt hoài nghi, cứ như vậy ký tên cũng quá dễ dàng đi!

“Được rồi, em xem đi, anh còn có thể làm gì nữa?”

“Tôi không cần gì nữa!” Sau khi nhìn thấy tên người đàn ông trên giấy tờ, người phụ nữ hài lòng thu hồi tờ giấy thỏa thuận ly hôn.

"Ngôi nhà đang ở kia cho em, anh sẽ dọn ra ngoài." Diêm Vĩ nói thêm. Đối với cuộc hôn nhân năm năm tồi tệ này, chuyển căn nhà này cho cô cũng coi như bồi thường cho cô.

“Được, vậy anh chọn một ngày dọn đi càng sớm càng tốt.” Vừa nói xong người phụ nữ đã thu dọn túi xách chuẩn bị rời đi.

"Diêm Vĩ! Cuối cùng, tôi khuyên anh một câu, anh tốt nhất nên sửa chữa tật xấu của mình đi!"