Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyển Tập Đoản Văn Sủng Công

Chương 5: Dự thu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tác giả: SoleilNguyen (Người Việt Nam)

======***======

Gã giang hồ lưu manh

Cp: Thông minh đáng yêu hiểu chuyện dễ thẹn thùng công (Băng Trạch) x giang hồ lưu manh gia thế bí ẩn hay trêu chọc công thụ (Quách Thành)

Giới thiệu:

Như mọi hôm sau khi tan học, Băng Trạch lại thong dong đạp trên con xe đã có chút cũ kỹ trở về, ánh chiều tà màu cam nhạt bao phủ xuống mặt hồ, hòa cùng với giọng hát trong veo đầy thanh xuân của tuổi trẻ, cũng vào ngày hôm đó, trước con hẽm nhỏ cậu thường đi qua, tại một nơi tưởng chừng như yên bình, cậu đã gặp được gã.

Ánh mắt gã khép hờ tựa vào thành tường bám đầy rong, toàn thân tràn đầy thương tích, có lẽ vì đau đớn mà liên tục thở dốc, mồ hồi nhễ nhại thấm ướt cả tấm lưng trần, kể từ giây phút đó, giữa cậu và gã cứ như có một sợi dây ràng buộc vô hình, quấn chặt lấy trái tim cả hai không lối thoát.

Trích đoạn:

"Bạn nhỏ muốn tắm chung với tôi như vậy là có ý đồ gì sao?"

Băng Trạch lùi về sau một bước, ánh mắt né tránh không dám nhìn vào nơi ấy của gã, đoan chính nói: "Chỉ là để tiết kiệm nước."

"Ô, ra là vậy."

Gã nhếch môi, chưa bao giờ cảm thấy rằng không có tiền bên mình lại tốt đến như vậy, cánh tay chống hai bên tường ép sát người vào trong, cúi xuống bên dái tai sớm đã ửng đỏ, bất giác liếʍ môi, khàn giọng phun ra một câu trêu chọc: "Vậy tiết kiệm luôn khẩu phần ăn nhé, tôi vừa tìm được một chú cừu non béo mỡ, da thịt vừa mềm vừa trắng, bờ mông cũng rất căng mọng, đảm bảo cắn một cái sẽ không thể nào quên được."

Tóc gáy bỗng nhiên dựng đứng, cậu chỉ có thể trừng gã bằng cặp mắt ướt nhèm, run rẩy nói: "Lưu... lưu manh!"

-----

Đôi lời của SoleilNguyen: Phần này tôi đã giới thiệu trước đó rất lâu rồi, những mãi vẫn chưa hoàn thành, vì nhìn tên chương vậy thôi chứ nó trong sáng nhất trong các đoản đấy, mà như vậy thì đâu có kí©h thí©ɧ a, dù sao tôi cũng là một người có khẩu vị nặng, nhưng thôi, hy vọng sắp tới tôi sẽ tìm được cảm hứng và sớm ra mắt với mọi người, thank you ☺️

======***======

Ba của sắp nhỏ tới tìm tôi tính sổ

Cp: Chăm chỉ đơn thuần xinh đẹp công (Lý Hạ Nhiên) x lạnh lùng song tính thụ (Sở Tôn Bằng)

Giới thiệu:

Hiếm lắm mới có một kỳ nghỉ phép, Lý Hạ Nhiên lại ngẫu hứng dạo quanh một vòng công viên mà rất lâu trước đây anh thường hay lui tới, trước những hàng cây xanh thẳm tản ra bóng mát rượi, anh dừng lại, ngước mắt nhìn lên hai cái tên được khắc trên thân liễu, nở một nụ cười treo trong gió, khiến lòng người xuyến xao.

Chợt có tiếng của trẻ con vọng lại, Lý Hạ Nhiên quay đầu nhìn, đã thấy chúng chạy đến núp ở phía sau anh tự lúc nào, mỗi đứa nắm một bên chân, ngón tay nhỏ xinh chỉ vào đám người mặc đồ đen phía trước, nỉ non cầu cứu: "Chú ơi bọn họ muốn bắt chúng cháu, cháu không muốn về nhà, baba hung dữ lắm... hức, chú đuổi bọn họ đi được không?"

"Cậu hai, cậu ba, xin đừng làm khó chúng tôi, ông chủ mà biết sẽ toi đời đấy."

Anh nhíu mày, chắn tay trước bọn trẻ, không cho người lại gần: "Các anh bình tĩnh một chút, có gì từ từ nói, dù sao chúng chỉ là con nít."

"Anh là ai?"

"Tôi..." - anh cắn môi, không hiểu nổi về hành động vừa rồi của mình, có lẽ là xuất phát từ lòng thương cảm đi, bờ mi đen nhánh khẽ chớp động, nửa buổi cũng không phun ra được một chữ, khí thế như bị đàn áp, chỉ có thể cố gắng bảo vệ hai đứa trẻ trong khả năng, bất chợt một âm thanh lạnh lùng nhưng đầy quen thuộc vang lên:

"Đây là chuyện của cha con chúng tôi, anh có vấn đề gì sao?"

Lý Hạ Nhiên cảm thấy sống lưng mình đang run rẩy, anh không thể tin được mà nhìn người trước mắt, đối phương cũng đút tay vào túi quần, không cảm xúc mà nhìn anh, cả hai cứ như vậy gặp nhau lần nữa, triền miên dây dưa, quấn quýt không rời.

Trích đoạn:

Sở Tôn Bằng cầm lấy miếng táo trên bàn cho vào miệng, bâng quơ nói: "Hay là anh nghỉ việc ở đó đi, vào công ty tôi làm, tránh xa tên Đổng Kha đó một chút."

Người nọ đang sắt rau trong bếp, nghe vậy lập tức từ chối: "Không cần, tôi thấy hiện giờ mình vẫn ổn, cấp trên đối với tôi rất tốt, tôi rất biết ơn anh ấy."

Sở Tôn Bằng cảm thấy miếng táo trong miệng chua chát, hắn nghiến răng, sắc mặt u ám như có tầng mây đen bao quanh, không nói một lời mà đi thẳng vào bếp, từ phía sau ôm lấy Lý Hạ Nhiên, dễ dàng nhất bổng anh qua khỏi bả vai, một đường đi đến phòng ngủ, trong ánh mắt còn ngơ ngác như chưa hiểu thế sự của người nọ, hắn nghiêng đầu nở một cười đầy khó hiểu, từ trên cao nhìn xuống con mồi của mình.

"Đúng là làm tôi tức chết, xem ra phải dạy dỗ lại anh rồi."

======***======

Đóa hoa phù dung

Giả thiết: TVB

Cp: Thân thế bi ai bị nhiều người đùa bỡn trái tim nguội lạnh mỹ nhân công (Mộng Tranh) x hèn nhát ích kỉ nhẫn tâm thụ (Lâm Tề Mặc)

Giới thiệu:

Mộng Tranh bị lôi vào một góc phố vắng vẻ, xung quanh bốc lên mùi hôi tanh tưởi của rác rưởi và mùi ẩm mốc do nước mưa đọng lại nhiều ngày, cậu hốt hoảng vùng vẫy kêu cứu trong vô vọng, quần áo bị lôi đến xộc xệch lộ ra tảng xương quai xanh đẹp như cánh bướm, chân tay đều bị ba bốn người trụ lại, cậu cắn môi, nước mắt không ngừng tuôn rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên, thầm nghĩ không thể thoát khỏi mà chấp nhận đầu hàng.

Tại sao chuyện này luôn xảy ra với mình chứ?

Trong nháy mắt tiếp theo, một thân ảnh cao lớn bỗng nhiên xuất hiện, chỉ mất khoảng vài giây đã tiêu diệt sạch sẽ đám người xấu, cứu lấy cậu một cách ngoạn mục, ôm vào lòng mà trấn an, ngỡ như trong các câu chuyện cổ tích, Mộng Tranh khi ấy còn ngây thơ nghĩ chàng trai này chính là định mệnh của cuộc đời mình, nhưng đâu biết rằng hiện thực vốn dĩ tàn khốc, không có gì là chân thật, cũng không một ai có thể hoàn toàn tin tưởng, cái gọi là tình yêu, vốn dĩ chưa từng tồn tại, một đóa hoa càng xinh đẹp càng dễ bị đùa bỡn đến dập nát, cuối cùng bị chôn vùi dưới lớp đất cát, từ từ mà chết.

Trích đoạn:

"Mộng Tranh à, em biết đấy, đám công tử trước mặt này đều là người có gia thế, đắt tội bọn họ khẳng định không có kết cục tốt, em cũng không muốn chồng mình phải khó xử đâu nhỉ? Ngoan, nghe lời anh, chiều bọn họ một lần, có được không?"

"Mộng Tranh à, sếp anh nói muốn đuổi việc anh đấy, còn bắt anh phải bồi thường một khoảng tiền lớn, phải làm sao đây? Anh biết mình là một tên khốn nạn không bằng cầm thú, nhưng anh thực sự hết cách rồi, xem như là nể tình chuyện năm xưa, giúp anh đến trước mặt ông ấy nói vài lời có được không? Em xinh đẹp như vậy, ông ấy nhất định sẽ không từ chối đâu nhỉ?"

"Mộng Tranh à,... "

-----

Đôi lời của SoleilNguyen: Cặp này mà HE đc tôi con mấy người 🙂

**********

Lưu ý: Đoản dự thu sẽ không ra mắt theo thứ tự, thích cái nào thì viết cái đó trước, cũng không biết khi nào sẽ hoàn thành, nên tạm thời cứ để đó đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »