Tác giả: SoleilNguyen (Người Việt Nam)Couple: Hạ Vũ (công) x Từ Khiết Minh (thụ)
======***======
Lão già điên
Ngày hôm sau Hạ Vũ đúng như lời hẹn mà đến, vì hôm nay là thứ bảy nên cậu không phải đi học, khi đến nơi thì Hà Nguyệt đã có mặt từ trước, không biết đã đợi từ khi nào. Hà Nguyệt nhìn thấy cậu, ánh mắt lập tức sáng trưng, mừng rỡ chạy đến, mỉm cười nói: "Tớ cứ tưởng cậu sẽ không đến."
"Sao lại thế được." Hạ Vũ mệt mỏi đáp.
Hà Nguyệt nghe thấy giọng cậu hơi khàn, hơn nữa quần thâm dưới mắt cũng sậm màu, có hơi lo lắng, "Hôm qua cậu thức khuya sao? Là học tập quá lao lực à? Cậu nên chú ý đến sức khỏe của mình nhiều hơn."
"Tớ biết rồi." cậu nhìn Hà Nguyệt nhẹ giọng nói.
Hà Nguyệt đột nhiên đỏ mặt, ngón tay nghịch nghịch sau váy, hôm nay cô chọn một bộ trang phục tương đối sặc sỡ, lấy màu hồng làm chủ đạo, mái tóc đen dài buông xõa uốn cong ở phần đuôi, phía trên được cố định bằng kẹp tóc, chân váy không ngắn không dài, đủ để khoe trọn cặp đùi thon gọn trắng nõn, áo trên trễ vai, có hơi khoét sâu xuống ngực, Hạ Vũ không dám nhìn lung tung, chỉ có thể vô thẳng vấn đề: "Mà cậu gọi tớ đến đây có chuyện gì vậy?"
Hà Nguyệt mỉm cười, nắm lấy cổ tay cậu đi về phía trước.
"Chúng ta vào trong nói chuyện."
Vì là bãi tập bắn bỏ hoang nên xung quanh hầu như rất vắng, gần đó có một nhà kho nhỏ, bên trong đựng dụng cụ tập luyện và các thiết bị linh tinh, cũng là nơi mà mọi người thường nghỉ ngơi sau giờ vận động, nhưng dần dần cũng không còn ai lui tới nữa.
Sở dĩ Hà Nguyệt chọn nơi đây làm địa điểm tỏ tình bởi vì nơi này rất vắng, có thể tạo cảm giác riêng tư, hơn nữa Hạ Vũ cũng vừa chuyển đến đây, ngoài chỗ này ra cô sợ rằng cậu không biết một nơi nào khác, đành vậy, nếu tỏ tình không thành công cũng không sợ bị mất mặt, nhưng cô tự tin rằng điều đó sẽ không xảy ra.
Ai có thể cưỡng lại một miếng thịt béo mỡ dâng đến tận miệng chứ?
"Không... không cần đâu, nói ở đây được rồi."
Một nam một nữ vào chỗ vắng vẻ như vậy còn ra thể thống gì, Hạ Vũ vốn muốn rút tay ra, chỉ thấy cô quay lại mỉm cười với cậu, lời nói không cho phép cự tuyệt, "Tớ là lớp trưởng của cậu, tớ muốn như nào thì chính là như vậy."
Hạ Vũ bất đắc dĩ thở dài, theo cô vào bên trong.
Hà Nguyệt mở cửa ra, "Cậu vào trước đi." cậu chỉ đơn giản nghĩ do cô đang sợ hãi, dù sao cũng là con gái, đành miễn cưỡng vào trước, Hà Nguyệt cũng nối bước theo sau, ai ngờ vừa tiến vào, sau lưng bỗng dưng vang lên một tiếng "Cạch."
Cậu lập tức quay người lại, cảnh giác mà nhìn Hà Nguyệt, người con gái trước mắt mặt cúi gầm xuống, vài sợi tóc tơ bên mái che đi đôi mắt, lắp bắp nói: "Hạ Vũ, tớ... tớ có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu."
"Thật ra tớ thích cậu lâu lắm rồi, không biết bắt đầu từ khi nào, hình bóng của cậu cứ lãng vãng trong tâm trí tớ, ban đầu tớ đúng là có chút ghét cậu, vì cậu đã cướp đi vị trí vốn có của tớ, cũng vì thế mà lúc nào tớ cũng luôn muốn nỗ lực hết mình để vượt qua cậu, dần dần, tớ đã bị cậu thu hút, khoảnh khắc được nói chuyện cùng cậu, trao đổi bài học với cậu khiến tớ cảm thấy rất vui, mặc dù tớ đã rất cố gắng để biểu thị ra hành động yêu thích của mình với cậu, nhưng cậu vẫn ngốc nghếch không hay biết, vì vậy mà hôm nay tớ hẹn cậu ra đây để nói rõ mọi chuyện. Hạ Vũ, tớ thích cậu, hy vọng cậu sẽ chấp nhận làm bạn trai của tớ."
Hà Nguyệt nhắm mắt nói liền một mạch, không dám nhìn thẳng vào cậu, nắm tay siết chặt hòng giảm bớt căng thẳng, chờ đợi câu trả lời từ cậu.
Hạ Vũ vẫn còn sững sờ tại chỗ, kinh ngạc không thốt nên lời, bầu không khí xung quanh bỗng ngưng trệ trong chốc lát, một người vì hồi hộp, người còn lại không biết phải mở lời thế nào, Hạ Vũ không dám đối diện với tấm chân tình của Hà Nguyệt, cậu biết mình không xứng đáng, cậu cũng biết mình không có cảm giác với con gái, sau sự việc ngày hôm qua, cậu càng thêm chắc chắn vào điều đó, trong lòng Hạ Vũ không khỏi áy náy và tự trách, tại sao lại như vậy? Nếu là bất kỳ một người đàn ông nào khác đứng ở đây, bên cạnh là một người con gái xinh đẹp và quyến rũ, xung quanh lại vắng vẻ không một bóng người, trước mặt là một nhà kho bỏ hoang, chắc chắn sẽ kìm lòng không đậu mà làm một ít chuyện xấu hổ, nhưng đáng tiếc người đó lại là Hạ Vũ.
"Xin lỗi, tớ... tớ không thể." vừa nói cậu vừa khom người xuống, trịnh trọng từ chối.
Hà Nguyệt bỗng nhiên ngơ ngác, ngạc nhiên ngoài sức tưởng tượng, không thể nào.
"Tại sao?"
Giọng cô có chút nghẹn ngào, mang theo tiếng khóc nức nở, lặp lại: "Tại sao chứ? Cậu đang đùa tớ đúng không? Sao cậu lại không thích tớ, tớ có điểm nào không tốt chứ?"
Hạ Vũ có chút lúng túng, cậu sợ nhất là thấy con gái khóc, nhất thời không biết nên làm thế nào, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi: "Không phải, Hà Nguyệt, cậu rất tốt, tốt đến mức tớ không nghĩ mình sẽ xứng với cậu, rồi cậu sẽ tìm được một người tốt hơn tớ, tớ xin lỗi."
"Nhưng tớ chỉ muốn cậu thôi!"
Cô hét lớn, tiến đến nắm lấy cổ áo cậu, "Hạ Vũ, đừng cho rằng mình được yêu thích liền làm giá, tớ nói cho cậu biết, được đại tiểu thư như tôi đây để mắt tới là phúc phần của cậu, cậu không có quyền từ chối." nói rồi cô nhướn người, muốn chạm vào môi cậu, nhưng bị Hạ Vũ tránh né quay mặt sang chỗ khác, Hà Nguyệt nhất thời cứng đờ, bất giác như hiểu ra điều gì đó.
"Ha ~ Hay là, cậu thích đàn ông?"
Như bị nói trúng tim đen, cậu lập tức quay đầu lại, yếu ớt phản bác: "Không... Không phải."
"Còn nói không phải!"
Hà Nguyệt mơ hồ nhìn thấy vài vết chấm đỏ đáng ngờ trên chiếc cổ trắng ngần của cậu, kéo dài xuống xương quai xanh rồi ẩn khuất sau chiếc áo sơ mi, chẳng màng đến hình tượng của mình, cô tức tốc giật mạnh áo của cậu ra làm khuy áo rơi lăn lóc trên mặt đất, đến khi nhìn thấy hình ảnh da^ʍ mỹ trước mặt mình, hai mắt cô đỏ ngầu, cười như không cười mà nói: "Ha ha, cậu xem, đây là gì?"
Hạ Vũ nhất thời không phản ứng kịp, để mặc cho hành động càng quấy của Hà Nguyệt, đến khi bình tĩnh lại, cậu theo ánh mắt của cô nhìn xuống ngực mình, bấy giờ mới hốt hoảng.
"Cậu mẹ nó đã bị đàn ông chơi rồi phải không? Vết tích còn rõ ràng như vậy? Hạ Vũ, sau tôi không biết con người cậu lại kinh tởm đến thế!"
"Không phải..." Cậu nghe thấy giọng mình khản đặc, căn bản không giải thích được, chỉ có thể liên tục phủ nhận.
Đôi mắt Hà Nguyệt ẩn chứa sát ý, cô đẩy mạnh cậu vào tường, mỉm cười dụ dỗ, "Không sao hết, tớ biết cậu vốn không thích con trai, cậu chỉ là chưa từng nếm trải quan hệ thể xác với một người phụ nữ, yên tâm, tớ có thể giúp cậu, chỉ cần thử một lần, cậu sẽ thích, suy nghĩ lệch lạc đó cũng sẽ thay đổi, tin tưởng tớ, được không?"
"Không cần, cậu bỏ ra..." Hạ Vũ né tránh đẩy cô ra, lại phát hiện không có tác dụng, móng tay cô cắm sâu vào da thịt cậu để lại vài vết xước, khiến cậu không nhịn được kêu đau, Hạ Vũ không thể tin người con gái trước mặt mình chính lớp trưởng vẫn luôn dịu dàng mẫu mực của cậu, trông cô bây giờ rất đáng sợ, tựa như nếu không đạt được mục đích của mình sẽ không bỏ qua cho cậu.
Biết ngôn từ không có tác dụng, Hà Nguyệt trực tiếp dùng hành động, vì là khu vực nghỉ ngơi nên bên trong đã có sẵn ga đệm, cô dùng lực đẩy cậu xuống, còn mình thì ngồi lên, hai chân vắt ngang hông Hạ Vũ, trước khi cậu kịp phản ứng muốn tránh thoát, cô nhanh chóng cúi người, canh ngay giữa gáy cậu cắn xuống một phát, ranh nanh sắc nhọn ghim vào da thịt khiến máu từ nơi đó bật ra, như một con thú dữ đang săn lấy con mồi của mình, đầu tiên khiến nó không thể vùng vẫy, từ từ thuần phục rồi bị ăn thịt.
"Hức!" Hạ Vũ ăn đau nước mắt lập tức chảy ra, nơi yếu ớt bị tấn công khiến toàn thân cậu tê liệt, trước mắt đều là màu đen, chân váy của Hà Nguyệt cố ý cạ vào mép quần cậu, nhưng cậu hoàn toàn không có phản ứng gì, chỉ cảm thấy thật ghê tởm, còn ghê tởm hơn cả lão già điên đã từng bắt nạt cậu.
Ít nhất, lão cũng sẽ không làm tổn thương cậu.
Hà Nguyệt luồng tay vào trong áo xoa nắn thân thể Hạ Vũ, đến khi cảm thấy cậu không còn sức lực để vùng vẫy nữa, ranh nanh mới buông tha khỏi gáy cậu, khi rút ra còn kéo theo hai đường chỉ máu, cô hối hận khom người, liếʍ liếʍ chỗ mình vừa cắn, động tác trên tay vẫn không nhẹ đi chút nào, nhanh chóng dùng dây thừng bên cạnh buộc chặt hai tay cậu ép lêи đỉиɦ đầu, môi cô đi chuyển lên phía trên, muốn hôn cậu, rồi lại bị cậu chán ghét né tránh. Hà Nguyệt vừa yêu vừa giận, dứt khoát bóp lấy cằm ép cậu phải hôn mình cho bằng được, Hạ Vũ bậm chặt môi, dù có như thế nào cũng nhất quyết không để cô tiến vào, trong lòng cậu vừa đau đớn vừa bất lực, cậu không hiểu, tại sao bất cứ ai cũng muốn bắt nạt cậu, từ một lão già điên đến một người con gái nhỏ nhắn đều có thể dễ dàng đem cậu đặt dưới thân, mặc sức làm càn.
Hạ Vũ oan ức không chịu được, môi cậu cắn mạnh đến chảy máu, Hà Nguyệt đau lòng ngồi dậy, biết cậu không muốn hôn mình cũng không cưỡng ép nữa, nhưng người thì phải bắt về tay cho bằng được, từ trước đến nay chưa có món đồ nào mà đại tiểu thư không thể có, cô nhìn hình ảnh chói mắt trước ngực cậu, đưa tay chạm vào, chua chát nói: "Hạ Vũ, để tớ xóa sạch chỗ này cho cậu nhé."
Đây không phải là câu hỏi, vì người nói không cho phép cự tuyệt, Hà Nguyệt dùng nụ hôn của mình lắp đầy trên ngực cậu, động tác không hề dịu dàng, mỗi lần nụ hôn rơi xuống đều có âm thanh chùn chụt phát ra, nơi vừa đi qua để lại một làn đỏ mới, có nơi còn sưng vù đến rướm máu.
Hạ Vũ ăn đau siết chặt tay, nước mắt lăn dài quay đi chỗ khác, cánh môi run rẩy không ngừng nức nở, "Không muốn... buông ra."
Dù là lão già điên cũng được, làm ơn, ai đó hãy đến cứu cậu với.
"Hức... thả tôi ra!!!"
Vừa dứt lời, cánh cửa sắt khóa chặt đã bị ai đó đá văng, người bên ngoài giận dữ rống lên một tiếng, lập tức lao tới hất Hà Nguyệt sang một bên, đầu cô chạm vào cạnh bàn, máu tươi chảy dọc xuống trán, mọi việc xảy ra quá nhanh, cô còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy người tới ăn mặc dơ dấy xộc xệch, đầu tóc và chòm râu dài luộm thuộm che đi phần lớn khuôn mặt, tuy vậy cô vẫn cảm nhận được ánh mắt sắt lạnh của lão như muốn xiên chết chính mình, Hà Nguyệt hoảng sợ lùi lại, vội nhặt miếng ván gần đó để phòng thủ, ai ngờ còn chưa kịp giơ lên đã bị lão xông tới trước mặt, thô bạo bóp lấy cổ giật mạnh xuống sàn, không khí trong phút chốc bỗng bị rút cạn, Hà Nguyệt khó thở đập mạnh vào tay lão, hét lớn: "Đồ điên! Thả tôi ra!!!"
Cảm giác khó thở và buồn nôn luân phiên bao bọc, khiến tròng mắt cô trợn ngược, nếu có ai đó nhìn thấy bộ dạng này, chắc hẳn hình tượng gìn giữ bao năm nay của cô sẽ bị phá huỷ mất.
"Hức... hức... đau quá..."
Bỗng nhiên một âm thanh quen thuộc kéo lý trí của lão quay trở về, lão buông Hà Nguyệt ra, vội vàng đi tới cởi trói cho Hạ Vũ, đôi tay lúng túng sửa sang lại quần áo cho cậu, lại phát hiện cúc áo không cài được, nhìn thấy cảnh tượng thê thảm trước mặt, hai mắt lão đỏ ngầu, nỗi căm hận trong lòng cuồn cuộn dâng trào, như muốn đòi mạng một ai đó, có điều bây giờ phải lo cho cậu trước đã, lão lung tung nhặt vài mảnh vải quấn quanh người cậu, sau đó ôm cậu vào trong lòng, một mạch chạy về nhà, Hà Nguyệt nghi hoặc nhìn theo bóng lưng họ, tức giận nện tay xuống sàn, chẳng bao lâu đã kiệt sức ngất xỉu.
...
Về đến căn phòng trọ cũ kỹ, lão nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống giường, sau đó lật đật chạy ra ngoài một lúc, năm phút sau đã quay trở lại, trên tay cầm theo một bịch thuốc, bên trong có chứa một số dụng cụ băng bó, lão đến bên giường ngồi xuống, gỡ bỏ áo cậu ra rồi bắt đầu thoa thuốc, cảm giác lạnh lẽo trước ngực bỗng đánh thẳng vào đại não khiến cậu rùng mình, khó chịu bật ra vài tiếng rêи ɾỉ, ngón tay lão chậm rãi xoa xoa trước ngực cậu, rồi dán lại bằng băng keo cá nhân, xung quanh cũng bôi lên một ít, vị trí sau gáy cần phải khử trùng trước mới có thể sức thuốc, lão cẩn thận làm từng bước một, quấn băng gạc vài vòng ở cổ mới xem như hài lòng, sau đó cũng làm tương tự ở cánh tay cậu, cuối cùng là ở môi.
Từ Khiết Minh đau lòng nhìn phần da bên ngoài bị bong tróc đến tàn nhẫn, ánh mắt lóe lên tia giận dữ, lão lấy một ít thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên, người bên dưới tự giác hé miệng ra, như cảm nhận được sự an toàn, suốt toàn bộ quá trình đều ngoan ngoãn nằm đó để mặc cho lão chăm sóc, lão miết nhẹ vành môi cậu, đầu lưỡi đỏ tươi như ẩn như hiện mà trêu chọc lão, nghĩ đến việc suýt chút nữa cậu đã bị kẻ khác cướp lấy, trong lòng lão lại mất kiểm soát, lão dùng ngón tay cái cạy miệng cậu ra, có chút ý đồ riêng mà khom người xuống, lưu luyến hôn vào bờ môi cậu, động tác của lão rất nhẹ, như sợ làm đau người bên dưới.
Đột nhiên Hạ Vũ lại từ từ mở mắt ra, không biết đã tỉnh từ khi nào, ngơ ngác mà nhìn lão, Từ Khiết Minh bắt gặp ánh mắt của cậu bỗng trở nên hoảng hốt, đôi môi đang cưỡng hôn cậu vội vàng muốn tách ra, lại cảm nhận được chiếc lưỡi bên dưới đang chuyển động đáp lại nụ hôn của lão, lão bỗng nhiên giật mình trợn mắt, không thể tin được mà khựng lại một lúc, đầu lưỡi của Hạ Vũ loay hoay tìm kiếm trong khoang miệng lão, không hề có quy luật gì mà hôn loạn xạ, cậu nhắm mắt lại, hai tay vòng qua cổ lão.
Phựt!
Tựa như một nơi nào đó trong tâm trí đang sụp đổ, lão mừng như được mùa, không chần chừ gì nữa mà khiến nụ hôn này trở nên sâu hơn, Hạ Vũ bị lão rượt đuổi như cá mắc cạn, chẳng bao lâu đã đuối sức, nức nở vài tiếng để báo hiệu mình sắp không xong rồi.
Từ Khiết Minh nuối tiếc buông tha cậu, giữa cánh môi hai người tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc, lão chôn vùi vào cổ cậu hít lấy hít để, thấy cậu không có ý định từ chối mình bèn được nước lấn tới, tay lão mò xuống quần cậu, nắm lấy cự vật đang ngủ say bên dưới, Hạ Vũ nấc lên một tiếng, quay mặt sang chỗ khác che đi biểu cảm khác lạ của mình, bàn tay thô to của lão nắm chặt cự vật sạch sẽ của cậu tuốt lên tuốt xuống, tay kia cũng không rãnh rỗi mò xuống quần mình mạnh mẽ tuốt lộng, muốn làm cho cơn sướиɠ nhân lên gấp bội, Hạ Vũ nức nở cầm lấy tay lão, đây là lần đầu tiên ngoài cậu ra có người sờ vào chỗ đó, khiến cậu không khỏi xấu hổ, lại nhìn vào nơi ấy của lão... Hạ Vũ có chút sợ hãi muốn né tránh, lại bị lão nắm một chân kéo trở về, hai mắt cậu mông lung nhìn lão, ra sức lắc đầu.
"Không được... đừng mà..."
Lão già điên an ủi hôn lên mí mắt cậu, liên tục nói "Không sao, không sao" rồi nhấc hai chân cậu đặt lên bả vai, một lần nữa cúi người xuống ngậm lấy phần đầu.
"Hức!"
Hạ Vũ nhướn người, ngón chân cong lên, nước mắt tràn ra hai bên thái dương, lão mυ"ŧ sâu vào tận gốc rễ, đầu lưỡi liên tục trêu chọc đỉnh nấm, nước bọt chảy dọc xuống thân cán lại bị lão liếʍ trở về, Hạ Vũ đặt tay bên miệng hòng che giấu kɧoáı ©ảʍ, răng cắn chặt vào vết thương, lão liếc mắt nhìn thấy, vội vàng bắt lấy tay cậu đặt lêи đỉиɦ đầu, muốn chính tai nghe được âm thanh gợi cảm từ cậu.
Động tác của lão càng lúc càng nhanh, làm cho Hạ Vũ liên tục rêи ɾỉ, cậu cảm nhận được bụng dưới của mình có một luồng nhiệt chảy mạnh như muốn phóng thích ra, cổ cậu bỗng ngửa lên cao, khuôn miệng hé mở, dòng nước trắng đυ.c đạt đến đỉnh điểm trào dâng ra ngoài, lại bị người say mê nuốt sạch một hơi, lão vẫn không chịu nhả ra, từng ngụm từng ngụm dịch trắng mạnh mẽ chảy xuống yết hầu, biến mất không còn một giấu vết, nếu không phải trên ria mép rậm rạp đó vẫn còn đọng lại chút tinh túy, cậu cũng không tin rằng mình đã bị lão nuốt sạch, Hạ Vũ thất thần nhìn trần nhà, cảm thấy thẹn quẫn không tả xiết, muốn nói gì đó với lão, rồi lại chỉ biết cắn môi nức nở.
Lão thở dài, khom xuống hôn cậu như muốn an ủi, khi môi hai người sắp chạm vào nhau, lão bỗng dưng ý thức được miệng mình có hơi bẩn, rồi lại cảm thấy nuối tiếc, môi cậu vẫn đang hé mở chờ sẵn, tựa như dù cho lão có làm gì cũng sẽ không chống cự, ham muốn trong lòng lão đang thôi thúc mãnh liệt, nhưng lý trí lại mách bảo không cho phép điều đó xảy ra, lão có thể bị bẩn, nhưng cậu thì không thể, vì vậy mà nụ hôn của lão di dời sang chỗ khác, lão một đường lướt dọc xuống cổ cậu, rồi men theo rãnh xương quai xanh, mô tả đường cong hoàn mỹ của nó, động tác của lão mềm như bông, vừa ôn nhu lại trân trọng, khi đôi môi di chuyển xuống ngực, cách một lớp băng dính, lão nhẹ nhàng hôn vào đầu ngực cậu, nụ hôn tiếp tục rải rác ở xung quanh, như thế không muốn rời xa nơi này.
"Ưʍ... hức..."
Hạ Vũ cảm thấy như đang bị giày vò, ngứa ngáy duỗi cong chân, đưa tay chặn lại khuôn miệng của lão, lão già điên thuận thế liếʍ vào lòng bàn tay cậu, chiếc lưỡi linh hoạt trườn qua khe hở giữa các ngón tay, tham lam mυ"ŧ vào tận sâu trong cổ họng, tay cậu run rẩy rụt trở về, lại bị lão giữ lấy, từng chút thưởng thức.
Từ Khiết Minh một bên hôn lên khắp cơ thể cậu, bên còn lại thò tay vào tận sâu trong hang động chưa từng được khai phá của mình, trục trặc nới lỏng, tiếng nhóm nhép do dịch nhày tiết ra hòa vào lối đi trơn trượt vang vọng khắp cả căn phòng nhỏ, da^ʍ mỹ đến nỗi khiến người nghe mặt đỏ tim đập, ánh mắt Hạ Vũ kinh ngạc nhìn ra phía sau của lão đang không ngừng co rút mấp máy, tham lam nuốt lấy từng đốt ngón tay, cho đến khi cả ba ngón tay thô kệch đều bị hang động tối tăm chật hẹp nuốt chửng.
Đang lúc cậu còn chưa hiểu chuyện gì, lão già điên đã trườn tới nắm lấy nơi yếu ớt nhất của cậu, không nói hai lời lập tức tuốt lộng một lần nữa, Hạ Vũ vừa mới phóng thích, cả người vẫn còn mệt mỏi rã rời, đã bị lão cưỡng ép kéo vào vòng lao lý mới, nhất thời không khỏi muốn chạy trốn, cậu chỉ đơn giản nghĩ lão còn chưa được thỏa mãn, bèn cắn răng chịu đựng kɧoáı ©ảʍ mà lão mang lại, trong miệng mơ hồ nài nỉ, "Hức... chậm một chút..."
Lão nghe vậy cũng chỉ giảm nhẹ lực độ, tần suất vẫn dồn dập như giã tỏi, đẩy nhanh tiến độ chào cờ của cậu, lão không muốn hang động mà mình vất vả mở đường lại trở nên khô cằn, cũng không muốn khiến cậu khó chịu, vì vậy khi cảm thấy súng đã lên nòng, lão nhướn người, hai chân vắt ngang hông cậu trong tư thế nửa quỳ, kề sát hang động ngay miệng súng, không chần chừ gì mà ngồi xuống.
"A... Đừng...!"
Cảm giác mới mẻ đến quá bất ngờ, Hạ Vũ vẫn còn chưa kịp làm rõ, thân dưới đã bị một nơi ấm áp trơn trượt bao phủ, cậu sung sướиɠ khóc nấc lên, cánh tay lung tung đánh nhẹ vào vai lão, Từ Khiết Minh cúi xuống ôm chầm lấy cậu, động tác bên dưới vẫn lên xuống không ngừng, Hạ Vũ thuận thế vòng tay qua cổ lão, miệng cắn mạnh vào vai lão để che đi tiếng rêи ɾỉ dâʍ ɖu͙©, ngón tay khi có khi không cào vào da thịt lão, vết xước đỏ au kéo dài xuống lưng như lên án kẻ đầu xỏ, Hạ Vũ ngây thơ không biết giữa đàn ông với nhau còn có thể làm được loại chuyện này, cảm giác xung sướиɠ đến khó tả, cũng rất dễ khiến người ta mất hết lý trí, cậu mất đi tiêu cự bám vào người lão, Từ Khiết Minh cũng hôn lên trán cậu để bỏ quên cơn đau bên dưới, nói đau cũng không phải, chỉ là có chút không thể thích ứng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cả hai, lão chỉ muốn cho cậu nếm trải mùi vị tuyệt vời nhất chốn nhân gian.
Hai người cùng lúc đạt tới cao trào, Hạ Vũ nức nở bắn vào tận sâu bên trong lão, đường dịch hiu quạnh bị lấp đầy bởi tìиɧ ɖu͙©, lão cũng sung sướиɠ mà bắn đầy lên bụng cậu, thỏa mãn nằm xuống ôm cậu vào lòng, cả hai đuối sức thở dốc, chẳng bao lâu đã ngủ thϊếp đi.
...
Lúc Hạ Vũ tỉnh lại lần nữa, bầu trời ngoài cửa sổ đã nhuốm màu hoàng hôn, bấy giờ cậu mới hốt hoảng ngồi bật dậy, phát hiện toàn thân đều rã rời, Hạ Vũ rên nhẹ một tiếng, thoáng nhìn qua người đang nằm bên cạnh mình, trong đầu bỗng tái hiện lại hình ảnh vừa mới xảy ra cách đây không lâu, mặt không khỏi lập tức đỏ lên, xấu hổ đến nỗi muốn kiếm một cái lỗ chui xuống.
Cậu vậy mà... cùng với lão?
Chuyện này thật điên rồ, Hạ Vũ lấy tay che mặt, không dám gặp người nữa, chỉ vì một phút bồng bột, cậu đã cùng người khác lên giường, hơn nữa còn không hề phản kháng, mặc sức cho lão muốn làm gì thì làm, Hạ Vũ vừa thẹn vừa giận, vội vàng với lấy quần áo dưới đất mặc vào, áo đã không thể mặc được nữa, cậu chỉ có thể miễn cưỡng kéo lại, trong lòng thầm nghĩ ba mẹ chắc cũng sắp tan tầm về, cậu phải mau chóng chạy lên phòng trọ của mình để che đi tàn tích trước mắt, cậu không muốn khiến ba mẹ lo lắng, càng không muốn trở thành gánh nặng của họ.
Hạ Vũ rũ mắt, dùng sức bước xuống giường, thao tác có chút chật vật, vô tình làm cho người bên cạnh tỉnh giấc, cậu hoảng hốt lùi lại vài bước, cảnh giác mà nhìn lão, Từ Khiết Minh thấy cậu định rời đi, hai chân vững vàng chạm đất, lo lắng bước về phía cậu, nâng tay lên.
Cậu giật mình đưa tay ra đỡ, hai mắt nhắm nghiền, sợ hãi nói: "Ông định làm gì? Đừng tới đây..."
Lão già điên chỉ là sờ lên khuôn mặt cậu, mỉm cười, "Không sao... Đừng sợ..."
Lão dịu dàng hôn lên mí mắt run rẩy của cậu, lại chạm vào nơi gáy đã được quấn băng, "Chỗ này... còn đau?"
Hạ Vũ mở mắt ra, nhìn về hướng bàn tay của lão, biết được lão đang quan tâm mình, không được tự nhiên quay mặt sang chỗ khác, nhẹ giọng nói: "Đỡ hơn nhiều rồi..."
Tay lão lại dời xuống ấn nhẹ lên ngực cậu, "Chỗ này?"
Hạ Vũ hít nhẹ một hơi, xấu hổ nói: "Có... một chút."
Lão mỉm cười, tiến đến nắm lấy eo nhỏ của cậu, không nhịn được hôn xuống, Hạ Vũ lúng túng hé môi, yên lặng thuận theo lão, hai người trao nước bọt cho nhau trong chốc lát, động tác của lão rất nhẹ nhàng, khiến nụ hôn này không mang theo bất kỳ mùi vị tìиɧ ɖu͙© nào.
Hôn được một lúc, Hạ Vũ thở dốc, nhẹ nhàng đẩy lão ra, khàn giọng nói: "Tôi phải về nhà, nếu không ba mẹ sẽ lo lắng."
Từ Khiết Minh lau đi nước bọt trên khóe miệng cậu, lưu luyến hôn vào trán cậu một cái, gật gật đầu.
Lúc Hạ Vũ về đến nhà, bên trong không có một ai, lòng cậu thoáng yên tâm không ít, không hiểu sao lại có cảm giác như thể mình đang lén lút làm chuyện mờ ám, cậu đi vào phòng khoá cửa lại, với tay lấy hộp kim trên đầu tủ, sau đó ngồi bên giường khâu lại từng chiếc cúc, với đôi tay khéo léo tỉ mỉ của mình, chẳng bao lâu sau Hạ Vũ đã sửa xong, tiếp theo là xử lý vết thương khó nói trên người, cậu đi vào nhà vệ sinh nhìn vào trong gương, thấy băng gạc trên cổ mình không theo quy luật mà quấn lung tung như bị gãy xương, bỗng có chút buồn cười, ai nhìn vào còn tưởng là vết thương nghiêm trọng lắm, nhưng thật ra nó chỉ hơi sâu thôi, nhớ lại bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Hà Nguyệt, cậu không nhịn được rùng mình, vết thương lại có chút đau âm ỉ.
Không biết tuần sau đi học phải đối diện với cậu ấy thế nào, cậu thở dài phiền muộn.
Kể từ khi chuyện thân mật đó xảy ra, Hạ Vũ cũng không còn gặp lại lão già điên nữa, cậu không biết mình phải đối mặt với lão thế nào, cũng như sợ hãi mọi người xung quanh sẽ phát hiện, lòng cậu rối như tơ vò, trong một vài tình huống, cậu không thể chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, cậu còn có cha mẹ, và cả con đường rộng mở phía trước, Hạ Vũ mang theo tâm trạng mệt mỏi bước vào lớp, nhưng chân vừa mới đặt vào, mọi ánh mắt trong lớp đều đổ dồn về phía cậu, Hạ Vũ đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, rồi lại không thể lý giải, cậu như thường lệ đi đến bàn học của mình, mở sách vở ra nghiên cứu bài học của hôm nay. Trong lớp lập tức có tiếng xì xào bàn tán, ánh mắt cậu không nhịn được liếc nhìn về phía bàn học của Hà Nguyệt, phát hiện ra cô vẫn chưa tới.
Lạ thật, chẳng phải bình thường cô là người đến lớp sớm nhất hay sao?
Hạ Vũ nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, sau khi cậu bị Hà Nguyệt đẩy xuống cắn một phát, trước mắt bỗng dưng tối sầm, da đầu tê dại, cổ và ngực đau không chịu nổi, rồi cậu dần mất đi ý thức, khi tỉnh lại đã nằm trong lòng của lão già điên. Rốt cuộc trước đó đã xảy chuyện gì? Cậu không tài nào nhớ được.
Lời bàn tán về cậu vẫn kéo dài đến khi vào học, ngay cả giáo viên cũng nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái, Hạ Vũ rất muốn hỏi là vì sao, nhưng mỗi khi cậu tiến đến bắt chuyện, mọi người xung quanh không hẹn mà cùng tránh đi chỗ khác, ánh mắt chán ghét mà nhìn cậu như nhìn một loài sâu bọ, Hạ Vũ bị hành động của họ đả kích, kỳ lạ thay, trước kia dù có như thế nào mọi người cũng đều vây quanh cậu, không phải chỉ bài thì cũng là rủ đi chơi bóng rổ, nhưng bây giờ thái độ của họ lại xoay chuyển 180 độ, tránh cậu còn hơn cả tránh tà, Hạ Vũ lạnh người nhìn qua dãy bàn ghế trống không chỗ Hà Nguyệt, cuống họng khô khốc, toàn thân run rẩy, như đã phần nào hiểu ra mọi chuyện.
Vào giờ ra chơi, Hạ Vũ thường hay đến nhà vệ sinh giải quyết, lúc cậu vừa bước vào, vài ánh mắt trong đó cũng quay đầu nhìn lại, cậu có thể cảm nhận được cái nhìn khinh bỉ của bọn họ dành cho mình, cậu cố gắng tỏ ra không quan tâm, đi tới trước bồn định kéo khóa quần xuống, ánh mắt của họ lộ liễu nhìn vào chỗ đó của cậu, tựa như đang phán xét, Hạ Vũ không chịu nổi nữa, lập tức quay người lại muốn vào phòng có vách ngăn dành cho người đi đại tiện, lại đột nhiên bị một bàn tay của ai đó giữ chặt, rồi ném mạnh cậu xuống đất, lưng cậu va đập vào tường, phổi bị tổn thương, không khỏi ho nhẹ vài tiếng, bên tai lại nghe có tiếng khóa cửa lạch cạch, dáng vẻ bọn họ khoái chí, cực kỳ khinh thường mà nói: "Ha ~ Vậy là tin đồn mày thích đàn ông là thật sao? Tao đã nói mà, có loại con trai nào lại xinh đẹp trắng trẻo như vậy chứ, tụi con gái trong trường chắc bị mù hết rồi, mới bị cái bộ dạng chết tiệt của mày lừa gạt!"
"Bề ngoài tỏ ra cao ngạo trí thức, bên trong lại bị đàn ông chơi nát!"
Rào!
Một thùng nước to bỗng dưng đổ ào về phía cậu, toàn thân cậu ướt sũng, áo quần đều trở nên bết bát, Hạ Vũ ho sặc sụa, giận dữ quát: "Các người bị điên rồi à! Không sợ tôi nói với thầy cô trừng trị các người sao?"
"Ha ha, loại người như mày cũng mong được người khác đến giúp à? Tao nói cho mày biết, cả trường này đều được gia đình Hà Nguyệt chống lưng, một khi cô ấy đã chán ghét mày, mày cũng đừng mong có một ai đứng ra làm chủ!"
Một người trong số đó tiến đến vạch áo cậu ra, Hạ Vũ ra sức vùng vẫy, cánh tay lại bị hai người giữ chặt, khi nhìn thấy cảnh vật bên trong, không nhịn được hưng phấn nói: "Anh em nhìn này, trước ngực còn dán cả băng dính, quả nhiên đã bị đàn ông chơi rồi!"
Cả đám lập tức cười ha hả, vài người ở gần đó cũng tiến đến xem trò vui, hoàn toàn không có ý định ngăn cản, cậu cảm nhận được quần mình bị người kéo xuống, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, "Các người muốn làm gì?!"
"À, tao muốn xem mày còn chỗ nào bị sờ qua không, dù sao tao cũng chưa gặp gay bao giờ, có chút tò mò."
Hạ Vũ ra sức vùng vẫy, nhào đến đấm vào mặt hắn một cái, mọi người bị cậu làm cho giật mình, vội tiến đến giữ người lại, tên vừa bị đánh lập tức bóp lấy cổ cậu ấn xuống đất, tức giận chửi bới, nước miếng văng tung tóe, "Thằng đĩ! Dám đánh tao?!"
Hắn nâng tay tát vào mặt cậu, lại dùng chân đạp xuống bụng cậu, Hạ Vũ ăn đau hít vào một ngụm khí lạnh, tay chân đều bị kèm cặp không cách nào tránh thoát, cậu cảm nhận được bắp đùi bị sờ soạng, vài ngón tay thích thú đυ.ng chạm khắp cơ thể, còn có ánh sáng từ đèn flash của điện thoại, Hạ Vũ không dám tưởng tượng những chuyện xảy ra kế tiếp, cậu chỉ biết một lúc sau cửa phòng có người xông vào, thầy cô và bảo vệ lần lượt kéo tới giải tán đám đông.
...
Từ Khiết Minh vẫn say bí tỉ như mọi hôm, hai chân loạng choạng đi về phía nhà, đã hai hôm rồi lão chưa gặp lại cậu, nghĩ rằng mình đã bị bỏ rơi một lần nữa, trong lòng không khỏi ấm ức, lão uống một hơi cạn sạch số rượu còn lại, đi đến căn phòng ở cuối dãy, mở cửa ra.
Xoảng!
Chai rượu thủy tinh rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh, lão chật vật bước tới, vài mảnh thủy tinh cứa sâu vào lòng bàn chân, nhưng lão hoàn toàn không cảm nhận được đau. Người trên giường ướt sũng quay lưng về phía lão, toàn thân khắp nơi đều là vết thương chi chít, có nơi bầm tím, có nơi sưng vù, hơi thở yếu ớt như thể một giây sau sẽ biến mất, lão hốt hoảng ôm cậu vào lòng, ngón tay run rẩy lau đi máu tươi trên khóe miệng, dịu dàng như cái cách mà lão trân trọng cậu, trong mắt lại là hận thù không thể kìm nén, Hạ Vũ mơ màng mở mắt, khuôn mặt cọ cọ vào lòng bàn tay lão, sau đó ngủ thϊếp đi.
Từ Khiết Minh sợ sệt bế cậu lên, một đường chạy thẳng tới bệnh viện gần nhất, vừa chạy vừa điên cuồng gào thét, mọi người đều dạt sang hai bên, ánh mắt kỳ quái mà nhìn một lão già điên bế một cậu thiếu niên trên tay, lão già điên đợi cậu thiếu niên ở cửa phòng bệnh suốt một ngày trời, đôi mắt giăng đầy tơ máu, miệng không uống lấy một giọt nước, có người tò mò liếc nhìn, rồi cũng nhanh chóng lướt qua.
Thời gian không ngừng chảy, dòng người vội đến rồi vội đi, chỉ có lòng người là ở lại, sửi ấm cho nhau lúc cô đơn lạc lõng.
Tháng tới là sang thu, nhà nhà đã bắt đầu chuẩn bị lên kế hoạch đi rước đèn l*иg, chỉ có gia đình ba người Hạ Vũ phải lật đật di chuyển sang một thị trấn mới, bọn họ chỉ mới đến đây được một năm, đã xảy ra quá nhiều biến cố, từ chuyện của Hạ Vũ, cho đến chuyện bị thôi học, có điều họ không hối hận, chỉ cần có thể ở bên nhau vui vẻ là tốt rồi, biết đâu sang một nơi ở mới, có thể bắt đầu một cuộc đời mới.
Không biết có phải là quả báo hay không, nghe nói những người từng có liên quan đến vụ việc của Hạ Vũ đều lần lượt gặp tai ương, đội ngũ viên chức trong trường đều đã bị sa thải, tập đoàn của gia đình Hà Nguyệt đột nhiên bị cháy rụi chỉ trong một đêm, đứa con gái duy nhất không rõ tung tích, cũng không biết còn sống hay đã chết, đám công tử bột có mặt trong nhà vệ sinh khi đó, kẻ thì bị xe tông, kẻ thì bị tàn phế, có kẻ còn trở thành người thực vật, từng người từng người một đều lãnh chịu hậu quả, không một ai có thể tránh khỏi.
Ba của Hạ Vũ bỏ đồ vào trong cốp xe, lại đi đến đằng trước ngồi vào ghế phó lái, vừa thắt dây an toàn vừa mỉm cười nói với tài xế bên cạnh: "Thật ngại quá, phiền anh chở gia đình chúng tôi đi một chuyến xa như vậy, lại không lấy một đồng tiền thù lao nào."
Lão tài xế nét mặt anh tuấn, trên đầu đội mũ lưỡi trai, thông qua kính chiếu hậu liếc nhìn vào hàng ghế sau.
"Không có gì, trùng hợp tôi cũng có chuyện phải đến đó."
"Vậy sao? Có thể cho tôi biết được không?"
Lão tài xế nhìn cậu thiếu niên đang ngủ say, bất giác nở nụ cười, đạp chân ga lăn bánh xe tiến về phía trước, lơ đãng nói: "Có thể coi là theo đuổi người yêu đi."
-----END-----
Đôi lời của SoleilNguyen: Cuối cùng cũng xong rồiiii, mệt quá đi mất!E hèm, trước giờ tôi không quen dùng những từ ngữ thô tục, nên chỉ có thể miêu tả vòng vo, mong các tình yêu thông cảm nhé 😫Lưu ý: Đây là đoản do đích thân tôi ngày đêm mất ăn mất ngủ dày công sáng tác, vui lòng KHÔNG MANG KHỎI BẤT CỨ ĐÂU, hãy chứng tỏ mình là một người có văn minh và có ăn có học, đã không đẹp xin đừng học thói ăn cắp, bạn bê truyện của tôi, tôi không dạy được bạn, nhưng đời dạy bạn, thân mến!