Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyển Tập Đoản Văn Sủng Công, Thiên Công

Đoản 3 - Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: SoleilNguyen

Ông hoàng theo dõi

Tác giả: Nhất Cổ Tiểu Thanh Lưu

Chương 2: Trốn tìm

======***======

Giấy bọc sô cô la cuộn tròn bị ném vào màn hình tivi, sau đó rơi xuống đất. Cậu nhai sô cô la trong miệng, không vui nhìn chằm chằm vào màn hình tivi nơi có những ngôi sao được truyền thông gọi là tiên nữ, nam thần, không hài lòng hừ hừ “Những móng heo to này, sao có thể đẹp hơn tôi chứ? Hừ, lúc đầu cũng đã lừa tôi như thế, toàn là lừa đảo, đúng là miệng lưỡi báo chí, chỉ là những kẻ lừa gạt!”

“...... A a a, làm cái gì vậy cô nữ chính này, nhìn là thấy hố rồi, cô còn định nhảy vào, thật tức chết đi được......”

Hôm nay cậu không ra ngoài, đây là một ngày nghỉ, nên cậu lười biếng nằm trên sofa ăn sô cô la, vừa chê bai chương trình trên tivi.

Sô cô la được đặt ở cửa vào buổi sáng, a a ~ lại là một ngày được cho ăn.

Ban đầu cậu còn hứng thú gặm sô cô la xem những tình tiết ngớ ngẩn trong phim truyền hình, nhưng dần dần, cậu ngừng nhai, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tivi.

“....... Này, tôi nói cho anh biết, trước đây tôi thường phàn nàn về việc thông báo quá nhiều, bị phơi bày trước ống kính không có tự do, nhưng bây giờ....... Tôi thật sự muốn sống dưới ống kính........”

Một chiếc máy bay không người lái bay vào nhà qua cửa sổ mở, cậu nghi ngờ tháo chiếc hộp nhỏ buộc dưới máy bay “Cái gì đây? Hình như chưa đến sinh nhật của tôi mà......”

Mở hộp ra, bên trong đầy những bức ảnh chồng chất lên nhau, tất cả đều là bóng dáng cuộc sống của cậu, có nụ cười, giận dữ, buồn bã...... Tất cả đều là hình ảnh của cậu.

Nhìn một hồi, cậu đột nhiên cười vui vẻ “Này, anh thật sự đã lắp đặt cái gì ở nhà tôi vậy! Chỉ là thử một chút thôi, không ngờ anh thật sự nghe thấy, tôi nói này, anh không phải cũng lén nghe tôi tắm chứ? A a ~ không hổ là ông hoàng theo dõi biếи ŧɦái......”

Cậu nói đó là thử, nhưng tại sao mắt cậu lại rơi lệ?

“Thật là, anh đối tốt với tôi như vậy, tôi sẽ rất đau đầu đấy!” Cậu lấy album ảnh, nhét từng bức ảnh trong hộp album, cười tinh quái “....... Anh như vậy là xâm phạm quyền chân dung của tôi nhé, vậy tôi sẽ không trả lại cho anh đâu, nên ông hoàng theo dõi, anh phải cố gắng chụp nhiều hơn nữa mới được!”

Vì số lượng ảnh quá nhiều, cậu đã nhét vào hai cuốn album, một bên nhét vào album, một bên nhìn những bức ảnh rực rỡ trước mắt, đột nhiên giơ tay lên và hét “Á! Cái gì vậy, tôi đâu có khiêu da^ʍ đến vậy!”

Bức ảnh là cảnh hôm đó cậu ngồi ở thành cửa sổ, khuôn mặt ửng đỏ dưới ống kính trông rất gợi cảm.

Cậu như nghĩ ra điều gì, mặt đỏ bừng, tức giận phồng má đi ra ban công, nhìn chằm chằm vào cửa sổ đối diện “Anh nói xem, có phải đã làm gì đó xấu hổ với bức ảnh này không? Biếи ŧɦái biếи ŧɦái biếи ŧɦái....... Anh thật sự làm người ta ghê tởm, ông hoàng biếи ŧɦái!!”

“Hừ!” Cậu quay đầu hừ một tiếng, xoay người trở lại trong nhà, bước mạnh qua đống ảnh trên sàn, đột ngột đóng cửa vào phòng ngủ.

Cậu ngồi xổm sau cửa, nhìn vào bức ảnh của mình, tức giận vò thành một cục ném ra ngoài “Đồ đáng ghét!”

Phòng ngủ là nơi ông hoàng theo dõi không nhìn thấy, tầm mắt biến mất khiến cậu sợ hãi co người lại. Không lâu sau, hình ảnh của cậu lại xuất hiện trong tầm nhìn của ông hoàng theo dõi, cậu ngồi lại trước đống ảnh rải rác trên mặt đất, bắt đầu im lặng dọn dẹp.

Cậu vẫn còn tức giận…...

“Này, ông hoàng theo dõi, có muốn chơi trốn tìm không?” Cậu đột nhiên hỏi, không cho ông hoàng theo dõi chút chuẩn bị nào, kéo rèm lên, hào hứng trốn trong căn phòng tối tăm.

Cậu trốn trong tủ quần áo chật hẹp tăm tối, tay ôm đầu gối, ánh mắt mờ mịt nhìn vào bóng tối bao quanh, cậu mở tay ra, trong tầm nhìn chỉ thấy bóng của ngón tay đang lay động, cậu chớp mắt, cười khúc khích lẩm bẩm “Không biết ông hoàng theo dõi có tìm được không nhỉ.......”

(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, truyenhdt.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)

Ông hoàng theo dõi thật sự rất ngốc, rõ ràng đã lắp thiết bị nghe lén trong phòng của cậu, lại không biết cậu trốn ở đâu, chờ đợi rất lâu rồi mà không cảm nhận được ánh mắt quen thuộc rơi xuống trên người mình.

“Được rồi, tôi chịu thua! Quả nhiên không có ánh mắt của ông hoàng theo dõi thì thật là không quen!” Cậu chủ động đầu hàng kết thúc trò chơi, từ trong bóng tối trở về nơi có ánh sáng, cậu ngồi xổm trên mặt đất chọc chọc vào chiếc máy bay không người lái bị bỏ lại trên ban công, đùa hỏi “Này, nếu tao thật sự biến mất, ông hoàng theo dõi có lo lắng không? Có đến tìm tao không?”

“Ừm, chắc là không đâu? Ông hoàng theo dõi chính là chuột trong ống cống, vừa xấu xí vừa dơ bẩn, nên không muốn ra gặp tao đúng không!” Cậu luôn tươi cười, nhưng nụ cười đó chưa bao giờ chạm đến đáy mắt, dù là vậy, cậu vẫn nhiệt tình dụ dỗ ông hoàng theo dõi xuất hiện “Nhưng không sao đâu, tao sẽ không để tâm đến chuyện này, vì ông hoàng theo dõi vốn dĩ đã là kẻ biếи ŧɦái, chẳng lẽ còn có gì ghê tởm hơn nữa sao?”

Cậu cúi đầu nhìn mũi chân của mình, im lặng một lúc, đột nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm “Thật ra....... Tao không ghét ông hoàng theo dõi đâu........”

............

Hành trình hôm nay của cậu là cuộc phiêu lưu tìm kiếm ông hoàng theo dõi.

“Tôi đến để trả máy bay không người lái, không phải tò mò về vẻ ngoài của anh đâu, vậy ông hoàng theo dõi, có thể cho tôi đến nhà anh chơi không?”

Cậu ôm chiếc máy bay không người lái hôm qua, đến tòa nhà đối diện, mặt cậu đỏ bừng, khóe môi nhếch lên tràn đầy vui vẻ.

“Anh sẽ cho tôi xem bộ sưu tập của anh chứ? Trong đó có gì nhỉ? Ống hút tôi đã dùng, quần áo tôi đã mặc, hay là giấy gói socola tôi đã vứt đi? Wow, chuyện này thật sự rất biếи ŧɦái! Thật đáng mong đợi.......” Cậu đang tưởng tượng một cách phóng khoáng về ngôi nhà của ông hoàng theo dõi, có lẽ trên tường được dán đầy ảnh của cậu, trên tivi cũng chiếu như vậy phải không?

Bước chân cậu dừng lại trước cửa nhà đối diện với nhà mình, cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, nhăn mặt không hài lòng “Được rồi ông hoàng theo dõi, tôi đã tìm thấy hang ổ của anh rồi, anh nên ra mở cửa cho tôi vào làm khách đi chứ!”

Chờ một lúc mà không thấy ông hoàng theo dõi ra mở cửa, cậu tức giận đá một cú vào cánh cửa, ngồi xổm xuống dựa vào cửa, tức giận ủ rũ.

“Sao tự dưng lại đến dọn dẹp ở đây vậy? Căn nhà này không phải đã lâu không có ngưởi ở sao?” Cô gái trẻ đi theo người phụ nữ lên lầu, dừng lại trước cửa nhà ông hoàng theo dõi.

Người phụ nữ lấy chìa khóa mở cửa, vừa nói “Hôm qua đã cho thuê, là một chàng trai.......”

“Ơ? Mẹ! Sao bên cửa sổ lại có một chiếc máy quay phim? Thật kỳ lạ, toàn bộ đều là quay ở căn phòng đối diện, không có bóng người nào cả…... À phải rồi, ai đang sống ở đối diện vậy? Có cần đi nói một tiếng không?” Cô gái phát hiện ra chiếc máy quay phim được đặt sau tấm rèm và chiếc kính viễn vọng được dựng ở đó.

“Đối diện à......” Người phụ nữ suy nghĩ một chút, do dự nói “Hình như là một ngôi sao khá nổi tiếng, trước đây đã bị phơi bày, những thứ này chắc là của phóng viên......”

........

Cậu ôm chiếc máy bay không người lái đứng trước cửa, nhìn vào trong căn nhà trống rỗng, đột nhiên cong lên đôi mày đẹp, nở nụ cười rạng rỡ, tinh nghịch cười nói “Này, ông hoàng theo dõi có muốn chơi trốn tìm với tôi không? Thật trẻ con quá........”

“Ừm, để tôi đoán xem, anh trốn ở đâu rồi?” Cậu vui vẻ bước quanh phòng trống tìm kiếm ông hoàng theo dõi đang lẩn trốn, trên mặt thỉnh thoảng lộ ra vẻ nghi hoặc.

Tệ thật, lần này sự ngụy trang của ông hoàng theo dõi đã trở nên lợi hại hơn rồi!
« Chương TrướcChương Tiếp »