Đoản 2 - Chương 3

Editor: SoleilNguyen

Truyện ngắn nhược công

Tác giả: Lý Thỉnh Hạ

Ngoại truyện: Cưng ơi, em thơm quá

======***======

Giang Ngu Bạch cảm thấy mình sắp phát điên.

Cậu khó khăn ngẩng đầu nhìn người trên người mình.

Biểu cảm của "quái vật" đó trông như say mê, hàng ngàn cái xúc tu điên cuồng hút hít làn da của Giang Ngu Bạch.

—— Thơm quá thơm quá thơm quá.

—— Tôi rất yêu em, rất yêu em rất yêu em.

—— Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, mãi mãi mãi mãi.

Giang Ngu Bạch không chịu nổi kí©h thí©ɧ như vậy, trong mắt cậu dâng lên một làn sương mờ, giây tiếp theo, nước mắt bắt đầu lăn dài xuống khóe mắt cậu.

Những cái xúc tu điên cuồng chen lên, liếʍ láp nước mắt của cậu.

—— Ngọt quá ngọt quá ngọt quá.

—— Tại sao nước mắt của người con trai này lại ngọt như vậy.

—— Để lại cho tôi một chút, tôi muốn tôi muốn tôi muốn.

Khúc Văn Lạc hơi nheo mắt lại, anh giơ tay lên, lau đi nước mắt nơi khóe mắt Giang Ngu Bạch, đầu ngón tay của người đàn ông lạnh như băng, không có chút nhiệt độ nào, khiến Giang Ngu Bạch không khỏi run rẩy.

Khúc Văn Lạc nhìn xuống nước mắt trên đầu ngón tay, anh đưa lưỡi ra liếʍ.

Người đàn ông không thể chịu đựng được nuốt một ngụm nước bọt.

Thơm quá, ngọt quá.

Ánh mắt Khúc Văn Lạc lại rơi vào trên gương mặt Giang Ngu Bạch.

Làn da của thiếu niên rất trắng, có lẽ vì quá xấu hổ, má cậu đã ửng hồng.

"Khóc gì chứ, tôi đâu có ăn thịt em." Khúc Văn Lạc tỏ ra khó hiểu.

Chẳng lẽ anh còn không tốt với Giang Ngu Bạch sao.

Khúc Văn Lạc đã nhịn hai năm trời mà không ăn thịt đối phương.

Bởi vì anh cảm thấy Giang Ngu Bạch rất đặc biệt.

Bộ dạng run rẩy vì sợ hãi của đối phương thật sự rất đẹp và quyến rũ.

Anh không thể không muốn nhìn thêm một chút.

Vì vậy anh đã không động thủ.

Mà giữ Giang Ngu Bạch lại đến bây giờ.

Các xúc tu của Khúc Văn Lạc rất thích cậu.

Và anh cũng vậy.

Đặc biệt là sau khi đã nếm thử một lần, Khúc Văn Lạc càng không thể quên được hương vị của cậu.

"Tôi muốn về nhà." Giọng Giang Ngu Bạch có chút run rẩy.

Sắc mặt Khúc Văn Lạc bình tĩnh, anh nhướn mày, tò mò hỏi: "Về đâu?"

"Về nhà, sống như một người bình thường."

Giang Ngu Bạch nhận ra tình huống của mình, đột nhiên cậu không còn sợ hãi đến vậy, thà chết còn hơn là cả đời bị giam ở đây.

Khúc Văn Lạc tham lam nhìn chằm chằm vào gương mặt Giang Ngu Bạch, anh không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.

Giang Ngu Bạch như vậy hình như càng thêm quyến rũ.

Khúc Văn Lạc cúi đầu, liếʍ khóe mắt Giang Ngu Bạch, giọng nói của người đàn ông trầm thấp mờ ám, "Cưng ơi, em thật thơm và xinh đẹp."

Khúc Văn Lạc sắp hoàn toàn say mê cậu.

Sao lại có một con người đặc biệt như vậy.

"Rốt cuộc anh phải làm thế nào mới chịu thả tôi ra?"

Giang Ngu Bạch cắn môi, không biểu lộ cảm xúc mà nhìn người đàn ông rêи ɾỉ một tiếng.

"......"

Thật sự là một kẻ biếи ŧɦái.

"Không thể nào." Giọng nói của người đàn ông tràn đầy ác ý.

Giang Ngu Bạch ngừng thở.

Cậu cố gắng bình tĩnh lại, phỏng đoán suy nghĩ của quái vật.

Quái vật giam giữ cậu vì đối phương say mê cơ thể của Giang Ngu Bạch.

Nghĩ đến đây, Giang Ngu Bạch nhẹ nhàng nói: "Tôi sẽ không rời xa anh, anh thả tôi về đi, muốn tìm tôi thì có thể tìm bất cứ lúc nào."

Ánh mắt Khúc Văn Lạc lạnh lẽo mà dính nhớp nhìn cậu.

"Tại sao tôi phải đồng ý."

Sắc mặt Giang Ngu Bạch trắng bệch, "Anh giam giữ tôi mà không sợ tôi tự tìm đến cái chết sao."

Khúc Văn Lạc cong môi, có vẻ như anh đang thật sự suy nghĩ một chút, "Chỉ cần em ăn xúc tu của tôi, em sẽ không bao giờ chết nữa."

Nghe vậy, Giang Ngu Bạch trợn tròn mắt, "Anh!"

Nhưng Giang Ngu Bạch từ lời nói của đối phương biết được, Khúc Văn Lạc thực ra không muốn cậu chết.

Giang Ngu Bạch dường như nghĩ ra điều gì, cậu ngẩng đầu, áp môi mình lên môi Khúc Văn Lạc.

Giang Ngu Bạch cảm thấy cơ thể Khúc Văn Lạc lập tức cứng lại, dưới làn da của đối phương dường như có thứ gì đó đang điên cuồng mấp máy.

(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, truyenhdt.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)

Giang Ngu Bạch cố gắng kìm nén sự khó chịu, sâu thêm nụ hôn này.

Đôi mắt dọc màu xanh nhạt của Khúc Văn Lạc chuyển động hai lần, anh phản ứng lại, ngay sau đó người đàn ông chủ động bắt đầu tiến công.

Đối phương quá mạnh mẽ, Giang Ngu Bạch gần như không thở được.

Ngay khi Giang Ngu Bạch vì thiếu oxy mà ngất đi, Khúc Văn Lạc kịp thời buông tha cho cậu.

Giang Ngu Bạch hổn hển hít thở không khí trong lành.

Khúc Văn Lạc nhìn xuống cậu, người đàn ông vẫn đang hồi tưởng hương vị vừa rồi, giọng nói có chút khàn khàn, "Tôi đồng ý với em."

Nghe vậy, Giang Ngu Bạch không thể tin nổi mà ngẩng đầu lên.

Khúc Văn Lạc nhẹ nhàng mở miệng, "Nhưng đừng nghĩ là có thể trốn khỏi tôi, dù em có trốn ở đâu, tôi cũng có thể tìm ra em."

Vừa nói xong, Khúc Văn Lạc lại không chờ đợi được nữa mà hôn cậu, mạnh mẽ cướp lấy hơi thở của Giang Ngu Bạch.

-

Giang Ngu Bạch cuối cùng cũng rời khỏi phòng thí nghiệm, trở về nhà.

Cùng ngày đó, Giang Ngu Bạch tìm thấy Thư Lương, cậu muốn nói với đối phương về những chuyện xảy ra với mình, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

"Cậu có nghĩ là trên đời này có quái vật không?" Giang Ngu Bạch hỏi.

Thư Lương cười nhẹ, "Áp lực quá lớn sao?" Thấy sắc mặt Giang Ngu Bạch thực sự có chút khó coi, Thư Lương đưa tay sờ trán cậu, "Có muốn đi khám bác sĩ không, sắc mặt cậu trông không được tốt lắm."

Giang Ngu Bạch lắc đầu, "Tớ không sao, nghỉ ngơi một thời gian sẽ ổn."

Cuối cùng cậu vẫn không nói với Thư Lương, Giang Ngu Bạch một mình trở về nhà.

Buổi tối nằm trên giường, Giang Ngu Bạch nửa mơ nửa tỉnh cảm thấy cơ thể mình bị cái gì đó quấn lấy.

Cậu chợt mở mắt ra, lại phát hiện Khúc Văn Lạc đứng ở đầu giường mình.

Tại sao người này luôn thích xuất hiện khi cậu đang ngủ.

Khúc Văn Lạc đưa tay nắm cằm Giang Ngu Bạch, anh lạnh lùng nói: "Em đã gặp gỡ người con trai khác."

Người đàn ông gần như phát điên vì ghen tuông.

Anh muốn trực tiếp ăn luôn cái tên gọi là Thư Lương đó.

Như vậy họ sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.

Giang Ngu Bạch lập tức nói: "Cậu ấy chỉ là bạn tôi, chúng tôi không làm gì cả, anh không thể làm như vậy."

Khúc Văn Lạc hừ lạnh một tiếng, giọng điệu có chút khinh thường, "Người như vậy hoàn toàn không xứng với em."

Giang Ngu Bạch không muốn nói chuyện với anh.

Khúc Văn Lạc từ từ tiến lại gần Giang Ngu Bạch, người đàn ông nhìn thật sâu vào mắt cậu, "Nếu em ở bên cạnh hắn, hai người thậm chí không thể sinh con."

Giang Ngu Bạch bị sự thẳng thắn của đối phương làm cho ngơ ngác.

Chàng trai không khỏi hỏi lại, "Vậy anh có thể sinh con sao?"

Khúc Văn Lạc rất tập trung nhìn chàng trai, anh tự nhiên mở miệng nói: "Tôi đương nhiên có thể."

Nhìn thấy biểu cảm của Giang Vũ Bạch, Khúc Văn Lạc cười một tiếng, "Sao, em không tin à? Tôi không chỉ có thể sinh con, mà còn có thể sinh rất nhiều."

"Nếu em không tin thì có thể thử."

Giang Vũ Bạch không cần suy nghĩ đã từ chối đối phương.

Cậu không muốn con cháu của mình đều giống như đối phương, là một lũ quái vật.

Khúc Văn Lạc dường như nhìn ra suy nghĩ của Giang Vũ Bạch, người đàn ông nhíu mày, cúi đầu hôn lên môi chàng trai.

Một lúc sau, anh thở dài như thỏa mãn.

"Bảo bối, em thật là thơm."

—–END NGOAI TRUYEN—–