Đoản 2 - Chương 2

Editor: SoleilNguyen

Truyện ngắn nhược công

Tác giả: Lý Thỉnh Hạ

Chương 2: Mãi mãi giữ em bên cạnh (2)

======***======

Giang Ngu Bạch lại mơ thấy ác mộng.

Cậu mơ về hai năm trước, Giang Ngu Bạch và Khúc Văn Lạc cùng đi điều tra ở bãi biển.

Lúc đó Khúc Văn Lạc đang một mình ở trên một tảng đá, hôm đó cũng là một ngày mưa.

Giang Ngu Bạch cảm thấy rất áp lực và khó chịu, cậu luôn cảm thấy dưới mặt biển tĩnh lặng có một con quái vật chưa biết tên đang chờ đợi.

Khúc Văn Lạc đẩy kính, anh cười nhạo Giang Ngu Bạch quá nhát gan.

Cuối cùng Khúc Văn Lạc vẫn để Giang Ngu Bạch ở bãi biển chờ đợi.

Khúc Văn Lạc cúi xuống, chuẩn bị thu dọn thiết bị, nhưng khi anh đứng dậy, Khúc Văn Lạc trượt chân, rơi xuống biển.

Giang Ngu Bạch đứng trên bờ chứng kiến tất cả, cậu không nghĩ được gì khác, lập tức chạy lên phía trước muốn kéo Khúc Văn Lạc lên khỏi mặt nước.

Nhưng khi cậu đi qua, cậu phát hiện Khúc Văn Lạc đã biến mất.

Giống như đã bốc hơi khỏi thế giới.

Tay Giang Ngu Bạch run rẩy gọi điện cầu cứu.

Sau khi cậu cúp máy, cậu lờ mờ nghe thấy âm thanh giống như quái vật đang nhai dưới mặt nước, sau đó một mùi tanh ngọt ngào lập tức lan tỏa, hòa lẫn với một mùi hôi không thể diễn tả.

Giang Ngu Bạch lập tức nôn mửa.

Trước mắt cậu tối sầm lại, cậu ngất đi.

Hai ngày sau, Giang Ngu Bạch phát hiện mình tỉnh dậy trên giường bệnh trong bệnh viện.

Và Khúc Văn Lạc cũng không có vấn đề gì, anh được đội cứu hộ vớt lên từ dưới biển.

Chỉ có điều đội cứu hộ lúc đó nói, Khúc Văn Lạc khi được cứu lên rất không bình thường.

Trong miệng Khúc Văn Lạc có một xúc tu, bề ngoài mịn màng phát ra ánh sáng kỳ lạ.

Nhưng hình như chỉ có mình cậu nhìn thấy, những người khác không có ấn tượng gì, nên cậu nghi ngờ mình đã nhìn nhầm.

Giang Ngu Bạch nhớ lại.

Hình như từ ngày đó, Khúc Văn Lạc đã trở thành một người khác.

+++

Giang Ngu Bạch bỗng chốc tỉnh dậy, cậu nặng nề thở hổn hển.

Cậu ngẩng đầu lên, phát hiện có người đang đứng bên cạnh mình.

"Thầy, có phải là thầy không?"

Trong bóng đêm, Giang Ngu Bạch không thể nhìn rõ diện mạo của người kia.

Nhưng người đó không nói gì.

Giang Ngu Bạch cố gắng kiềm chế nhịp tim đang đập nhanh, cậu cố gắng bình tĩnh lại, Giang Ngu Bạch muốn với tay bật đèn.

Người kia đột nhiên lên tiếng.

"Cúp điện rồi."

Nghe câu này, tim Giang Ngu Bạch như rơi xuống một nửa, cậu không thể tin mà ấn công tắc.

Quả thật cúp điện rồi.

Giang Ngu Bạch cúi đầu, nặng nề ho khan.

"Em sợ tối à?" Giọng nói của người kia nghe có vẻ kỳ lạ và phấn khích.

Giang Ngu Bạch không trả lời, cậu hỏi: "Tại sao thầy lại xuất hiện trong phòng em?"

Mỗi khi đi ngủ cậu đều sẽ khóa cửa.

Giang Ngu Bạch đưa tay xuống gối, bên dưới cậu để một con dao găm.

(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, truyenhdt.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)

Lúc này, Khúc Văn Lạc cười một cách khó hiểu, giọng nói của anh vẫn lạnh lẽo như thường lệ.

"Có vẻ như em đã nhận ra tôi không phải là Khúc Văn Lạc trước đây."

Giang Ngu Bạch rút con dao, đâm mạnh về phía người kia.

"Rốt cuộc mày là quái vật gì!"

Nhưng con dao không trúng vào người kia, mà bị một thứ gì đó giống như xúc tu đánh bay ra.

Giang Ngu Bạch sững sờ.

Cậu không thể tin nhìn Khúc Văn Lạc, Giang Ngu Bạch vẫn cỏn chưa nhìn rõ.

Ngay giây tiếp theo, cậu bị một thứ gì đó quấn chặt lấy cơ thể, Giang Ngu Bạch hoàn toàn không thể cử động.

Giang Ngu Bạch khó chịu nhíu mày, cậu cảm thấy có thứ gì đó đang tham lam hút lấy da thịt của mình.

Khúc Văn Lạc thở dài như thỏa mãn, "Tại sao em muốn gϊếŧ tôi?"

"Mày là quái vật, mày đã gϊếŧ thầy."

Khúc Văn Lạc nhấn mạnh, "Bây giờ tôi chính là Khúc Văn Lạc."

"Mày không phải, mày là quái vật."

Khúc Văn Lạc không hài lòng nhíu mày, anh cảm thấy con người trước mặt thật đáng ghét.

Các xúc tu của anh có vẻ rất phấn khích.

—— Ngon quá ngon quá ngon quá, thật ngon thật ngon thật tuyệt vời, yêu cậu.

—— Bản thể, anh cũng thử đi, con người này rất ngon.

—— Chắc anh đã kiềm chế rất lâu rồi, mau đến cùng chúng tôi thưởng thức cậu đi, bây giờ anh không cần phải giả bộ nữa.

—— Không nỡ ăn cậu, muốn giữ cậu bên cạnh mình mãi mãi, như vậy sẽ luôn ngửi thấy cậu.

—— Ý kiến hay ý kiến hay, bản thể, giữ cậu lại nhé, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.

Khúc Văn Lạc nhíu mày.

Thật sự ngon đến vậy sao.

Anh tiến đến gần Giang Ngu Bạch, Khúc Văn Lạc nắm cằm người kia, cúi đầu lại gần, Khúc Văn Lạc đưa lưỡi ra liếʍ môi cậu.

Khúc Văn Lạc toàn thân run lên.

Anh kích động nuốt nước bọt.

Ực ực.

Trong đêm tối nghe thật rõ ràng.

Anh bắt đầu phấn khích, có chút không kiểm soát được.

Người trước mặt thật ngọt ngào.

Khúc Văn Lạc có chút mất kiểm soát, anh mạnh mẽ hút lấy người kia.

Rất nhanh, môi Giang Ngu Bạch đã sưng lên.

Khúc Văn Lạc trầm giọng nói: "Tôi đã quyết định, sẽ mãi mãi giữ em bên cạnh mình."

Nghe vậy, Giang Ngu Bạch tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Cậu biết mình không thể thoát khỏi phòng thí nghiệm này nữa.

—–END—–