Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyển Tập Đoản Văn Sủng Công, Thiên Công

Đoản 4 - Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: SoleilNguyen

Lời nói giả dối

Tác giả: Thải Hồng Cầu

Chương 4: Lễ hội + Hai người = ?

======***======

Tôi giữ chặt chiếc mũ trên đầu, kéo vành mũ thấp hơn một chút, chỉ để lộ ra cằm. Nhưng không như tôi mong muốn, số người nhìn chằm chằm vào tôi không những không giảm mà còn tăng lên.

Tôi quay đầu nhìn một cái về phía Di Sinh, trông rất tự nhiên và thoải mái, bỗng nảy sinh một chút ác ý.

“Bọn họ đang nhìn cậu đấy, có khi còn có ý da^ʍ với cậu nữa, cậu không thấy ghê tởm à?”

Di Sinh lúc này mới quay lại nhìn tôi. Khóe miệng hắn vẫn nở nụ cười, bầu trời như một bức màn màu xanh đậm, gương mặt hắn được ánh sáng vàng dịu từ đèn l*иg chiếu rọi.

“Tôi không để ý.” Hắn nói, “Nhưng có vẻ như Nhất Tài khó mà bỏ qua được?”

Tôi quay đầu lại, bước nhanh thêm hai bước, rồi dừng lại, đứng tại chỗ và quay đầu, giọng điệu không mấy dễ nghe, “Ghê tởm.”

Nhưng càng thêm bực bội.

Nếu là Di Sinh mời tôi ra ngoài, tôi còn có thể phát cáu với hắn…... Nhưng lời mời bất chợt này lại đến từ chính tôi.

Lễ hội này hiếm khi có những cảnh không thể miêu tả, vì mọi người đều phải đợi đến nửa đêm mới tập trung ngoài trời. Nhưng chỉ cần rời đi trước 12 giờ, tôi vẫn có thể tham gia một lễ hội bình thường.

Đến lúc đó đứng xa một chút, còn có thể nhìn thấy pháo hoa, cũng không cần bị cay mắt.

Vì vậy tôi mới mời Di Sinh, hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, không có nếp nhăn nào, cổ tay áo vì vừa rồi giúp tôi lấy viên bi ra khỏi khe mà được sắn lên một nửa, trên cổ tay lộ ra một chiếc vòng tay dệt.

Đó là cái mà tôi đã tặng hắn khi tập chơi, lỏng lẻo, màu sắc cũng không đẹp, nhưng ở trên tay Di Sinh trông lại có một phong cách đặc biệt.

Vì hắn là soái ca mà.

Soái ca mà đeo dây thừng quanh cổ cũng là một kiểu trang trí cá tính.

“…... Phụt.”

Nghĩ đến hình ảnh Di Sinh đeo dây thừng quanh cổ, tôi không nhịn được mà quay mặt sang một bên, cười đến mức phải ôm bụng.

Di Sinh rõ ràng không hiểu tôi, hắn có phần bất lực vỗ lưng tôi, “Sao vậy?”

Tôi nghiêm túc nói, “Tôi nghĩ đến tiểu Bạch.”

Chú chó nhỏ nhặt được trong con hẻm sau đó đã được Di Sinh nhận nuôi, thỉnh thoảng tôi sẽ dẫn tiểu Bạch đi dạo.

Di Sinh cũng không hỏi thêm, hắn luôn chu đáo như vậy, giúp tôi chỉnh lại cổ áo bị lật lên.

Tôi ôm một con thỏ lớn bằng tay trái, tai thỏ mềm mại, dài đến tận đùi tôi. Tay phải tôi nắm một cây kẹo bông màu xanh, đang cố gắng liếʍ ra một ngôi sao.

Di Sinh đứng trước mặt tôi, tư thế rất thoải mái, không nhìn thấy chút kỹ thuật nào —— nhưng ông chủ thì đã gần khóc, bất kể giải thưởng lớn hay nhỏ, đều đã bị quấn lại.

Di Sinh vẫn thong thả ném ra cái tiếp theo.

“Đủ rồi.” Tôi bị kẹo bông làm cho ngán ngẩm, hơn nữa có chút dính dính trên tay, tôi muốn đi rửa tay.

Di Sinh đặt đạo cụ trong tay xuống, “Sao vậy? Ở đây không có thứ cậu muốn à?”

Tôi nhét kẹo bông vào tay hắn, thứ dính dính đó trông có vẻ hơi ghê tởm.

Khe ngón tay hắn cũng dính phẩm màu kém chất chất lượng, màu xanh đậm nhạt bám trên tay hắn.

Tôi càng trông khó coi hơn, miệng khép chặt, chắc chắn cũng bị dính màu. Hắn dường như hiểu ra điều gì, trước tiên ném kẹo bông vào thùng rác, rồi từ trong túi lấy ra khăn ướt đưa cho tôi, tôi nhận lấy, từ từ lau chùi.

Hắn hành động rất nhanh, chỉ vài cái đã loại bỏ được màu sắc trên tay, rồi nắm lấy cổ tay tôi, nhẹ nhàng lau sạch màu xanh.

Rõ ràng là tôi đã mời hắn, kết quả là tôi chơi mà không thấy vui chút nào. Có rất nhiều người, tất cả đều nhìn tôi, tôi đã mặc rất dày đến mức che cả mặt; kẹo cũng không ngon, không ngọt như hồi nhỏ; trò chơi cũng không còn hứng thú, vì quà tặng ngày càng ít, vòng tròn ngày càng nhỏ.

Điều chán ghét nhất là Di Sinh.

Hắn nắm tay tôi, sau khi lau bằng khăn ướt, hắn lại cẩn thận dùng khăn ăn lau đi những vết nước còn sót lại.

Ngón tay của hắn thon dài, nhiệt độ vừa phải, với tôi thì hơi ấm áp.

“Chúng ta chuẩn bị xem pháo hoa nhé?”

Hóa ra thời gian đáng ghét đã đến giữa đêm.

Hóa ra thời gian ngọt ngào đã đến giữa đêm.

Di Sinh gần như thở dài, tại sao thời gian không thể chậm lại một chút, chậm lại thêm một chút, tốt nhất là dừng lại ở thời điểm này. Cậu ngoan ngoãn bị hắn nắm tay, gương mặt hơi nghiêng với những sợi tóc mềm mại, các đường nét trên khuôn mặt cậu chìm trong bóng tối của vành mũ, chỉ còn lại đường cong mềm mại và tròn trịa của cằm.

(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, truyenhdt.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)

Cậu đi theo hắn, về phía nơi ồn ào, yên tĩnh mà sáng sủa. Ánh trăng càng trở nên sáng tỏ ở những nơi rộng rãi. Người mà hắn nắm tay là người dễ thương nhất trên thế giới này.

Không đúng lúc, Di Sinh nhớ đến que kẹo bông đã tan chảy một nửa. Hắn nhìn thấy, trong miệng Nhất Tài quả thật đã nhuốm một chút màu xanh nhạt, đặc biệt là đầu lưỡi.

Tay hắn cũng bị nhuốm, bỗng nhiên nở nụ cười.

Gió đêm mang đến sự mệt mỏi, Nhất Tài mệt mỏi dựa vào hắn. Cậu thiếu niên trước đây không cho ai chạm vào tay giờ đây lại rất ngoan ngoãn.

“…… Ha.” Một cái ngáp nhỏ. Ở nơi không có người, Nhất Tài cuối cùng đã bỏ mũ ra, tùy ý đặt lên đầu gối. Mái tóc mềm mại bị chiếc mũ đè xuống, nhưng cũng quá nhẹ quá mềm, gió thổi qua làm rối hình dạng, ve vẩy trên cổ cậu.

“Bùm bùm bùm……”

Cách đó không xa, trên bầu trời bùng nổ những đốm pháo hoa rực rỡ, Nhất Tài mở to mắt nhìn, sau khi nổ ra là những điểm sáng nhỏ vụn vỡ.

Ánh sáng xé tan màn đêm bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, như mưa rơi xuống ao, tạo ra những gợn sóng lấp lánh. Nhất Tài nhìn không chớp mắt, từ từ ngồi thẳng dậy. Hình như đang nghĩ gì đó, quá mức tập trung, trên mặt không tự giác mà trở nên nghiêm túc.

Di Sinh thu hồi ánh mắt rơi trên Nhất Tài, cũng nhìn lên bầu trời.

Ngắn ngủi, nhàm chán, phối màu không tốt, xa xa ồn ào. Tất cả đều không phải là điều Di Sinh thích.

Nhưng rất tốt, cùng Nhất Tài xem, mọi thứ đều trở nên tuyệt vời.

Vào lúc 12 giờ đêm, những đốm pháo hoa còn lại cùng nhau bay lên bầu trời, tiếng nổ vang dội bên tai, gương mặt Nhất Tài sáng đến mức đường nét có phần tan chảy. Cậu hơi nghiêng mặt tránh đi ánh sáng chói mắt, đúng lúc thấy được ánh mắt Di Sinh đang chăm chú nhìn mình.

Chỉ là bầu không khí đã đến đúng lúc, hơn nữa chỉ là hôn một cái, thè lưỡi một cái thôi mà!

Tôi không ngừng tự nhắc nhở mình, cố gắng không chùi môi, cũng không phun nước bọt.

Đầu lưỡi của Di Sinh cũng nhuốm một chút màu xanh nhạt.

Trong nụ cười của hắn, tôi cảm thấy gương mặt dần dần nóng lên, lập tức quay mặt đi để gió thổi giảm nhiệt.

“…… Mau quên đi!”

Tôi tức giận cảnh báo hắn.

Di Sinh từ trước đến nay không bao giờ từ chối tôi, hắn ngoan ngoãn ừ một tiếng, tôi mới quay đầu lại, hắn vẫn nhìn tôi.

Tai tôi cũng bắt đầu nóng lên. Nhặt chiếc mũ đội lên đầu, đè xuống thấp đến mức cằm gần như ẩn đi mới thôi.

—–END—–
« Chương TrướcChương Tiếp »