Đoản 4 - Chương 3

Editor: SoleilNguyen

Lời nói giả dối

Tác giả: Thải Hồng Cầu

Chương 3: Chó hoang

======***======

“Gâu gâu.”

Hắn phát ra tiếng chó sủa, “Gâu gâu.” Lại gọi thêm một tiếng, thu hút ánh nhìn của người đó.

Con hẻm tối tăm bẩn thỉu, con đường gồ ghề tích tụ những vũng nước không biết từ khi nào. Người đó cẩn thận tránh vũng nước, đi đến gần.

……

Hắn nghe thấy tiếng thở của chính mình, bị kìm nén trong cổ họng, đồng tử run rẩy co rụt lại, giống như một con thú hoang điên cuồng sắp xé xác con mồi.

Người đó đến gần.

Chú chó trắng như tuyết nửa nằm trên mặt đất, trông có vẻ sạch sẽ, chỉ là mí mắt khép lại, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ có thể sủa như vừa rồi.

Hắn ngồi xổm xuống.

Hắn nhìn người đó với ánh mắt tham lam, từ những sợi tóc đen mượt mà đến hai bên gò má.

Đôi môi ửng đỏ, khóe môi khép lại.

Đôi mắt như có nước rơi xuống chú chó nằm dưới đất, cậu đưa tay về phía nó, chỉ trong gang tấc —— cậu ôm chú chó vào lòng, đứng dậy vững vàng rời đi.

“Ha…… Ha ha…… Hô……” Khi không còn thấy bóng dáng người đó nữa, hắn mới đá văng chiếc thùng giấy chắn trước mặt, hắn lại cuộn tròn nằm dưới đất, đúng lúc ở phía sau chú chó, từ đây nhìn, chính là góc nhìn của chú chó.

Đôi tay đưa ra cũng rõ ràng.

Hắn chống tay xuống đất ngồi dậy, một tay vuốt tóc rối trên trán, những đường nét trên khuôn mặt có chút hung dữ bỗng mềm mại đi.

Hắn là một con chó hoang đầy bùn. Nhưng lại cẩn thận cầm sợi dây xích trên cổ, bất cứ lúc nào cũng có thể giao cho chủ nhân của mình.

——

Tôi lùi lại một bước, ngượng ngùng từ chối yêu cầu của bác sĩ thú y về việc trả tiền bằng thân xác, từ trong túi lấy điện thoại ra, hỏi rõ giá cả rồi quét mã chuyển khoản.

Tôi hơi lo lắng nhìn qua lớp kính, chú chó trắng nằm trên giường bệnh thoi thóp. Bác sĩ thú y vào trong, quay lưng về phía tôi bắt đầu kiểm tra chú chó, tôi tạm thời rời mắt, ngồi xuống ghế nghỉ chân.

Điện thoại rung lên, tôi nhìn một cái, tên Di Sinh hiện lên trên màn hình, tôi bắt máy.

“Cậu ở đâu?”

Tôi ngẩng đầu nhìn tên phòng khám, nói cho hắn biết, hắn cười nhẹ một tiếng, “Tôi đến tìm cậu.”

Chưa kịp cho tôi phản hồi, hắn đã cúp máy.

Nhưng Di Sinh vẫn chưa đến, bác sĩ thú y đã kết thúc kiểm tra, người đàn ông trẻ tuổi trông có vẻ hơi kỳ lạ.

“Không có vấn đề gì, chỉ là ngủ thôi.”

Tôi: “……”

Không có gì thì tốt rồi. Tôi đứng dậy, chuẩn bị đi ôm chú chó ra ngoài, chưa kịp vòng qua gã, thì bác sĩ thú y trẻ tuổi đã đặt tay lên vai tôi.

Tôi không thể cử động.

Mẹ nó, một người trông có vẻ lịch sự như vậy mà sức mạnh lại lớn đến thế……

“Nhưng mà tiền đã nhận thì không thể hoàn lại…… Hay là, tôi sẽ cho cậu một liệu pháp khác?”

Tôi cố gắng kiềm chế mong muốn trừng mắt, lùi lại một bước, “Cảm ơn bác sĩ, nhưng không cần đâu.”

Gã tiến thêm một bước, tiếp tục áp sát tôi, “Đây là lần đầu của tôi, cậu sẽ không thiệt đâu.”

Tôi: “…… Vậy cũng không cần, cảm ơn.”

Gã rất kiên quyết, còn tôi thì rất kháng cự, có vẻ như gã không muốn ép buộc tôi nhưng cũng không muốn buông tha.

Trong lúc bế tắc, có người đi vào cửa, tôi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc qua ánh phản chiếu của kính.

Mặc dù có phần quá phụ thuộc vào Di Sinh, nhưng tôi thực sự thở phào nhẹ nhõm.

“Nhất Tài, có chuyện gì vậy?”

Hắn tự nhiên bước tới mà bảo vệ tôi trong vòng tay của mình, trong chốc lát, tôi có phần kháng cự khi bị người khác gần gũi như vậy, thậm chí còn đẩy hắn ra.

“Tôi đi ôm chú chó.”

Vì vậy, tôi đã bỏ lại cả hai người phía sau.

Họ dường như đã nói gì đó trong khoảng thời gian ngắn tôi vào trong, ít nhất khi tôi ra ngoài, mặc dù Di Sinh không nói gì, nhưng sắc mặt của bác sĩ lại có chút tái nhợt, nhìn thấy tôi thì cúi đầu, cũng không nói thêm gì về việc hiến thân.

(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, truyenhdt.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, không cần phải nói lời tạm biệt, chỉ cùng với Di Sinh mỉm cười rời đi.

“Chú chó này từ đâu ra vậy?”

Di Sinh hỏi tôi, đưa tay sờ mó chân chó.

Tôi liếc hắn một cái, “Đừng sờ lung tung, đây là tôi nhặt được.”

Di Sinh vẫn cười, nhưng rút tay lại, “Nhặt được à, nếu cậu muốn nuôi thì phải tiêm phòng nhé.”

Tôi lắc đầu, “Không cần, nó trông rất khỏe mạnh và đáng yêu, chắc chắn sẽ dễ dàng được nhận nuôi.” Tôi thở dài, “Tôi không phù hợp để nuôi thú cưng.”

Cánh tay của Di Sinh khoác lên vai tôi, tôi nhìn thoáng qua bàn tay đó, quay lại nhìn gương mặt trắng trẻo của Di Sinh với vẻ vô tội như không có gì.

“Cậu muốn chết à!”

Di Sinh từ từ rút tay lại, “Sao vậy, như vậy cũng không được?”

Tôi, “Giang tay ra.”

Hắn nhìn sắc mặt tôi, tôi cố gắng giữ nét mặt nghiêm túc. Hắn mở hai tay ra, giơ trước mặt tôi.

Tôi nhìn bàn tay trắng trẻo nhưng có vết chai của hắn, đặt chú chó ấm áp lên tay.

“Để cậu ôm.”

Di Sinh trông có vẻ rất khó chịu, nhưng vẫn không ném chú chó đi, “…… Nhất Tài, có thể không ôm không, tôi không thích động vật lông lá, làm ơn đi mà……”

Tôi kiềm chế nụ cười nơi khóe miệng, giữ vẻ mặt lạnh lùng từ chối, “Không được, cậu ôm đi.”

Hắn bị chiếm tay, nên không thể làm gì với tôi!

Đột nhiên, tôi cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng, tôi vô thức quay đầu nhìn lại.

Trong con hẻm tối tăm, có thứ gì đó đang cử động.

Tôi nhìn chằm chằm một lúc, bên trong phát ra tiếng chó sủa dữ dội.

Cái gì vậy chứ…… Chỉ là chó hoang thôi mà.