Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyển Tập Đoản Văn Sủng Công, Thiên Công

Đoản 4 - Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: SoleilNguyen

Lời nói giả dối

Tác giả: Thải Hồng Cầu

Chương 2: Mong đợi tương lai

======***======

“Lạch cạch……”

Lon nước bị bóp méo nằm bên chân tôi. Tôi kéo một chút ống quần, để chiếc quần bị gió thổi làm lắc lư ngừng lại một chút. Soda rất ngon, là vị đào, bởi vậy tâm trạng cũng tốt lên.

Di Sinh ngồi bên cạnh tôi, cũng cầm một lon soda vị đào. Khác với sự vội vàng của tôi, khi hắn uống, động tác rất nhỏ, yết hầu nhẹ nhàng lăn lăn khi nuốt, khiến người khác chú ý.

Thực ra tôi cũng không nhất thiết phải nhìn hắn, nhưng toàn bộ sân thượng chỉ có tôi và hắn.

Tại sao lại ngồi trên sân thượng ngắm gió lạnh?

Không phải tôi nên ở trong một căn phòng nào đó, vui vẻ chơi đùa cùng hắn sao?

…… Có vẻ như là người nào đó muốn lấy lòng tôi, đã để rất nhiều dụng cụ tình thú trong phòng.

Thật cay mắt.

Di Sinh dường như cũng bị sốc, tôi dám nói, đây là lần đầu tiên tôi thấy biểu cảm như vậy trên mặt hắn, sắc mặt hơi xanh xao.

Trước tiên hắn mời tôi ngồi một chút trong phòng nghỉ (sạch sẽ), còn bản thân thì ra ngoài. Hai ba phút sau, hắn quay lại với nụ cười khá ôn hòa.

“Hôm nay có thể đổi chỗ không?”

Nhưng căn phòng này xem như là căn cứ bí mật của chúng ta?

Tôi có chút không vui. Nhưng xét thấy đây là gia sản của Di Sinh, tôi gật đầu, “Chỉ cần sạch sẽ là được.”

Di Sinh biết yêu cầu “sạch sẽ” của tôi. Vì vậy hắn gật đầu. Hắn đi qua nắm tay tôi đứng dậy.

Đó là lý do chúng tôi hiện đang ngồi trên sân thượng ngắm gió lạnh.

Tôi không ghét. Bởi vì có soda vị đào. Hơn nữa rất sạch sẽ.

Không ai sẽ làm gì ở nơi gió thổi lạnh như vậy chứ?

Đôi khi tôi cũng tự hỏi liệu mình có hơi khắt khe với bản thân không, suy nghĩ kỹ lưỡng, theo logic của tôi, lẽ ra tôi phải ngạt thở mà chết, nhưng —— tôi ngang ngược như vậy, Di Sinh đều chấp nhận (vỗ tay).

Theo một nghĩa nào đó, Di Sinh thực sự rất mạnh.

Vì vậy tôi lại mở một lon soda vị đào, rất nghiêm túc quay đầu nhìn Di Sinh, cụng ly với hắn.

“Kính Di Sinh.”

Di Sinh không biết tôi đang làm gì nữa, nhưng hắn không do dự nói, “Cũng kính bạn Nhất Tài.”

Nói ra, thông thường tuổi trẻ của thiếu niên nên có vị soda cam —— chua chua ngọt ngọt.

Nhưng tôi thích vị đào. Vì vậy thời thanh xuân của tôi tràn đầy vị ngọt của đào.

Di Sinh là hương vị của một loài khác, tôi vẫn chưa nghĩ ra nên dùng gì để so sánh. Vì vậy tôi suy nghĩ một lúc, hỏi, “Cậu cũng theo tôi ra ngoài, vậy bài tập hôm nay thì sao?”

Di Sinh, “Không sao, tôi sẽ liên lạc với thầy cô.”

Vậy là tôi đã ồ lên một tiếng. Đối với Di Sinh, dường như không có gì là không thể làm được.

Tôi đưa tay, vuốt ve đầu hắn, thể hiện lòng biết ơn.

Nụ cười của Di Sinh nở rộng hơn một chút. Hắn tiến lại gần tôi, mở miệng hỏi: “Nhất Tài muốn vào trường nào?”

Điều kiện đầu tiên của tôi là, “Sạch sẽ.”

Di Sinh, “Nếu không có thì sao?”

Tôi mím môi, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về khả năng bỏ học.

Di Sinh, “Nếu bỏ học cũng có thể vào công ty của tôi.” Hình như hắn đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, “Công ty của tôi tuyệt đối không cho phép ai làm những chuyện bừa bãi.”

Vậy là hôm nay tôi cũng cảm thấy bạn cùng bàn là một người hiếm có được bình thường (thở phào nhẹ nhõm).

——

Muốn cùng bạn cùng bàn □□, mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây, ở trong lớp, hành lang, sân thể dục, nhà kho, và cả trên sân thượng. Chuẩn bị sẵn sàng, cả về thể xác lẫn tâm lý.

Nếu bạn cùng bàn muốn, họ có thể có rất nhiều niềm vui ngập tràn.

Vô số lần giữa đêm, Di Sinh mơ thấy mình ôm bạn cùng bàn trong lòng. Hắn ôm chặt bạn cùng bàn, trong khi đối phương nhìn hắn bằng đôi mắt ngập nước, cằm tựa vào vai hắn.

(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, truyenhdt.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)

Nhưng Di Sinh chưa bao giờ mời gọi, tự nhiên cũng không cho phép ai làm những chuyện vượt quá giới hạn mà không có sự cho phép.

Sau khi đuổi người tự ý làm bừa, Di Sinh có chút lo lắng, nhưng vẫn tự nhiên hỏi, “Hôm nay có thể đổi chỗ không?”

Bạn cùng bàn đồng ý.

Vậy là hắn dẫn bạn cùng bàn lên sân thượng — bạn cùng bàn thậm chí không nhớ rõ, nhưng cậu đã từng nói muốn đến nơi có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh — Di Sinh lôi ra [danh sách ước nguyện của bạn cùng bàn], đánh dấu một cái nhỏ vào mục này.

Những thứ quá ngọt ngào khiến Di Sinh cảm thấy khó chịu. Nhưng điều này hoàn toàn không áp dụng cho Nhất Tài. Đối với Di Sinh, mỗi lần Nhất Tài đáp lại đều là một cám dỗ ngọt ngào.

Bởi vì quá ngọt ngào đến nỗi trở thành gánh nặng.

Mỗi ngày trước khi nhắm mắt ngủ, Di Sinh đều kiểm tra xem mình có làm điều gì vượt quá giới hạn không. Thực ra là mong đợi, nhưng lại sợ hãi, nên phải giấu kín.

Nói chuyện về những điều vô nghĩa, mặc dù Nhất Tài không có vẻ gì là quan tâm, nhưng Di Sinh lại lặng lẽ thêm rất nhiều vào trang dài của [danh sách ước nguyện của bạn cùng bàn].

Có thể có những điều Nhất Tài đã quên. Nhưng Di Sinh thì vẫn nhớ.

Hắn cũng sẽ từng chút một, chậm rãi cùng Nhất Tài, hai người cùng nhau thực hiện.
« Chương TrướcChương Tiếp »